Chương 42
Đều tự mang trong mình tâm sự cùng nghi ngờ, hai người dĩ
vãng không có cái gì bất đồng chính là tự âm thầm áp lực che giấu bất an của
mình, một người lo lắng vì gần đến hạn định bảy ngày, một người bị trách nhiệm
cùng luân lý dày vò, nếu như bình thường hai người nhất định có thể dễ dàng
phát hiện đối phương có chỗ không thích hợp, nhưng bọn hắn đều đắm chìm trong
suy nghĩ của mình, chỉ có Lương Thiên Hoa phát hiện.
"Lâm lão sư, ngươi khỏe không? Cùng... Lương Thiên
Dục xảy ra chuyện gì sao?" Thời gian cơm trưa, Lương Thiên Hoa bưng khay
đồ ăn chen đến bên cạnh Lâm Dật, nhìn hai người chán nản, gã cuối cùng nhịn
không được mở miệng hỏi.
"...Ân." Nghe được ba chữ "Lương Thiên
Dục", Lâm Dật hơi nhíu mi, chần chừ nhả ra một chữ, lại lần thứ hai rơi
vào vô tận trầm tư, tay gắp lên cái gì ăn cũng không biết.
Nhìn Lâm Dật xúc cơm đổ vào bát súp, lại đem cá chưng
nhúng vào bát tương, Lương Thiên Hoa cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát
kéo bàn ăn của Lâm Dật sang một bên, một lần nữa gắp chút đồ ăn Lâm Dật thích,
đặt xuống trước mặt hắn. Lương Thiên Hoa lo lắng dò xét hai mắt Lâm Dật, bộ mặt
hắn ủ rũ, hai mắt thâm quầng, bày ra bộ dáng Lương Thiên Hoa cho tới bây giờ
chưa từng thấy qua.
"Lâm lão sư, hai ngày nữa là lễ Giáng sinh, để ta
mời ngươi ăn bữa cơm đi? Hai là ra ngoài shopping thay đổi tâm tình?"
Lương Thiên Hoa đề nghị, Lâm Dật cũng không biết suy nghĩ cái gì, dừng một lát,
liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn ứng thanh "Ân..."
Nói đến cảm tình của Lương Thiên Hoa đối với Lâm Dật tuy
không mãnh liệt bằng Lương Thiên Dục, nhưng nhiều ít cũng là yêu thích, thấy
Lâm Dật đáp ứng, tâm cũng không nhịn được bay lên, càng thêm thương tiếc sờ sờ
đầu Lâm Dật.
Ở cách đó không xa, Josi oán hận trừng mắt nhìn hướng Lâm
Dật thần sắc mỏi mệt không chịu nổi, vô tình hừ mũi một cái. Nàng mới mặc kệ bộ
dạng của tình địch ra sao.... A, tuy rằng lão sư như vậy nhiều ít đều do nàng
động tay động chân.
Bên kia, Lương Thiên Dục phiền não đến thực nuốt không
trôi, yên lặng quạnh quẽ ngồi một mình một góc. Ở trường học, để tránh cho
người khác phát hiện quan hệ của bọn họ, Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật vốn không
thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Y ảo não gục mặt xuống bàn, ngay cả Josi bưng cơm
ngồi xếp bằng trước mặt cũng không phát hiện. Lương Thiên Dục trong lòng chỉ
hiện lên thân ảnh ái nhân, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị cái kì hạn bảy
ngày kia đè lên. Y đè lại cái trán, tâm trạng buồn bực, không khí xung quanh
cũng bị phủ một làn sương trắng trầm trọng.
Josi xúc một miếng cơm đưa lên miệng đồng thời nhìn hướng
Lương Thiên Dục, cái người đang ngây ngốc nhìn không khí, phản ứng gì cũng
không có. Tay cầm thìa của Josi vô lực hạ xuống, có vài phần khó sống, một
Lương Thiên Dục tỏa sáng như bạch mã hoàng tử từ bao giờ lại trở nên không có
tinh thần như thế?
Là... bởi vì nàng sao?
"Uy... Lương Thiên Dục! Hai ngày nữa là Giáng sinh,
đi ra ngoài chơi với ta đi!" Josi tươi cười làm nũng hích tay Lương Thiên
Dục. Mặc dù đối đãi với tình địch có thể vô tình, nhưng nhìn người mình thích
không có tình thần như thế, Josi cũng không khỏi lo lắng.
A, Lương Thiên Dục đáy lòng cười nhạt, suýt quên là mình
còn có một cái nhiệm vụ trọng yếu hạng nhất... chính là bồi vị đại tiểu thư an
nhàn này chạy khắp nơi.
"Tùy tiện." Không cự tuyệt cũng không có đáp
ứng, được rồi... nhưng Josi coi như y đã đáp ứng.
Lễ Giáng sinh hôm đó, trên đường tràn ngập không khí vui
vẻ, khắp quảng trường vang vọng thánh ca, ông già Noel xách theo một túi quà
màu đỏ thật to, phát kẹo cho bọn nhỏ trên phố, làm mùa đông lạnh giá có thêm
một tia ấm áp mặc cho những bông tuyết vẫn bay bay trong không trung. Trên
đường cái, trước cửa hàng nào cũng bày một cây thông Noel cỡ lớn. Lễ Giáng sinh năm này vốn có thể là ngày lễ
mừng thật vui của hai người, nhưng cố tình lại không được như ước muốn.
Bọn hắn là đang trốn tránh.
Sợ có được hạnh phúc liền không thể buông tay, sợ một
bước rời đi sẽ không thể quay trở lại, đáng sợ nhất là cuộc đời còn lại của
mình... không có đối phương.
Kỳ thật Lương Thiên Dục có thể dứt khoát cự tuyệt cuộc
hôn nhân này, nhưng y biết rõ thủ đoạn của cha mình, ông ta tuyệt không có khả
năng dễ dàng buông tha lão sư. Đồng dạng, Lâm Dật trừ bỏ muội muội đang đi học
ở phía nam xa xôi thì không có cái gì vướng bận, nhưng Lương Thiên Dục là học
sinh của hắn, lại là người thừa kế một tập đoàn lớn, không thể vì mối quan hệ
với mình mà làm y bị người ta đàm tiếu.
Yêu càng sâu, lại càng sợ hãi bản thân mang rắc rối đến
cho đối phương.
Là uy hiếp hay là cảnh cáo? Hắn không biết. Vừa nghĩ tới
không biết là ai gửi ảnh chụp đến, tâm Lâm Dật liền cứng lại, sợ hãi càng thêm
sâu.
"Lâm lão sư, trời lạnh quá, uống chút đồ uống nóng
đi." Lương Thiên Hoa săn sóc đưa lên một ly cà phê nóng còn bốc khói, làn
sương trắng bốc lên làm hắn nhớ lại lúc Lương Thiên Dục thích đùa bỡn chui
trong phòng kí túc xá của mình, a, lúc đó còn hun khói làm chuông báo động kêu
ầm ĩ, thiếu chút nữa đem quản lý kí túc xá hù chết.
Nghĩ vậy, Lâm Dật nhịn không được buột miệng cười, trên
gương mặt đã ba mươi tuổi lại vẫn hết sức trẻ trung thoáng hiện lên nét đáng
yêu, Lương Thiên Hoa cười ảm đạm, người duy nhất có thể làm Lâm lão sư lộ ra vẻ
mặt này... là Lương Thiên Dục.
"Đi thôi," Lương Thiên Hoa chỉ hướng trong sân
rộng, "Chúng ta đi ngồi cái kia."
Lâm Dật gật gật đầu, mông lung nhìn bánh xe khổng lồ cao
chọc trời ở phía xa xa đang chậm rãi quay.
"Vị tiểu thư này, trời đông lạnh ngươi chạy tới nơi
này làm gì? Có lầm hay không?!"
Ở sạp bói bài Tarot "Tình yêu mùa giáng sinh"
giữa quảng trường, người người tấp nập, xếp hàng đều là các đôi tình nhân, tay
nằm lấy tay, mười ngón giao nhau, Josi hâm mộ nhìn bọn họ, Lương Thiên Dục ở
một bên lại thấy phiền muốn chết!
Thiên a!!! Nguyên
một buổi chiều bồi nàng đi chơi, đi ăn còn chưa đủ, bây giờ còn phải đứng xếp
hàng trong gió rét đợi bói bài? Lương Thiên Dục trừng mắt nhìn đội ngũ kéo dài
hơn mười mét trước mặt, nguyên bản buồn bực hiện tại biến thành nổi trận lôi
đình. Tốt lắm, tức giận, nhiệt độ cơ thể lên càng cao, như vậy sẽ không
lạnh.... Y đang làm cái gì? Trò tiêu khiển ngu ngốc!!!
Bất quá chỉ là thầy tướng số lừa tiểu hài tử mà thôi! Y
còn không nghĩ tới sẽ giống vị đại tiểu thư Josi này nguyện ý đứng chờ!
"Lương Thiên Dục! Ngươi đã nói rồi, không thể đổi ý!
Ngươi đã đáp ứng sẽ bồi ta cả ngày hôm nay!" Josi đúng lý hợp tình nói.
Lương Thiên Dục không trả lời, y đã nói thế lúc nào vậy?
Sao y hoàn toàn không nhớ rõ?
Ngay tại lúc Lương Thiên Dục đang oán thầm, Josi vừa quay
đầu lại, đột nhiên thật hưng phấn chỉ tay ra phía sau y kêu to, "Oa, là
vòng quay khổng lồ! Ta muốn chơi!" Cùng người mình yêu ngồi trên vòng quay
khổng lồ có thể nói là giấc mộng của mọi nữ sinh, thiên kim đại tiểu thư Josi
cũng không ngoại lệ.
"Vòng quay khổng lồ?" Lương Thiên Dục nhíu mày,
nhìn về phía bánh xe quay chậm rì rì kéo theo những hòm sắt nhỏ, ngô, không có
hứng thú. Hơn nữa... vừa nghĩ tới nó liền sẽ nghĩ tới tên hỗn trướng Lương
Thiên Hoa lần trước đối lão sư... Y nhẫn nhịn ý muốn văng ra lời thô tục, dưới
đáy lòng thầm mắng một tiếng là tốt rồi.
Ai, bất quá lão sư... Hắn hiện tại ở chỗ kia? Hay là yên
lặng ở nhà đợi mình? Hắn sao lại không gọi điện đến chứ? Bất quá... mình cũng
không có cách nào... cùng hắn gặp mặt đi?
Nhớ hắn, nhưng không có cách nào đối mặt hắn... tại vì
còn chưa giải quyết được việc đính hôn này.
"A a a... thích quá! Lương Thiên Dục, chúng ta
đừng xem bói bài nữa, đi chơi vòng quay khổng lồ đi!" Josi đột nhiên thay
đổi chủ ý, được rồi, không xem bói nữa thì tốt, nhưng Lương Thiên Dục nhìn một
đội ngũ thật dài ở chỗ kia… không khỏi nản lòng hạ vai xuống.
Kia… một đôi thân ảnh quen thuộc, liền gần trong gang
tấc.
Nhìn về phía những đốm sáng lấp lánh lóe lên trong đêm
tối đen như mực, chính mình phảng phất như đang bay trên bầu trời thành phố,
Lâm Dật chăm chú nhìn ngọn hải đăng nơi phương xa, bắt buộc chính mình chú ý
đến một sự vật khác ngoài "Lương Thiên Dục".
"Lâm lão sư, có thích không?" Lương Thiên
Hoa đưa lên cốc cà phê nóng, sủng nịch nói.
"…Ân!" Lâm Dật gật gạt đầu, ít nhất ngữ khí
không còn hữu khí vô lực.
Bánh xe cao chọc trời chỉ còn quay nửa vòng nữa là
xong rồi, Lương Thiên Hoa khóe mắt liếc nhìn xuống bên dưới, rõ ràng nhìn thấy
một đôi thân ảnh quen thuộc… Không, cũng không thể nói là đột nhiên, trong lòng
gã luôn có một dự cảm, "hắn" cũng ở đây. Lương Thiên Hoa khóe miệng
thoáng gợi lên một nét cười như có như không, đồng tử xanh như nước biển càng
thêm quang mang âm trầm.
Bên kia, sau khi đợi nửa giờ, tiếp sau 3 nhóm người
nữa là đến phiên bọn họ, Josi ở một bên hưng phấn vỗ tay chờ mong, ngay cả
Lương Thiên Dục cũng nở nụ cười như được giải thoát.
Cách mặt đất chỉ còn ba thước.
"Ai nha… Lâm lão sư, khóe miệng ngươi giống như
dính cái gì…" Lương Thiên Hoa săn sóc đứng lên, ngón cái bán ôm lấy má Lâm
Dật, nhẹ tay mơn trớn, khoảng cách gần gũi thế này làm Lương Thiên Hoa dễ dàng
nhìn thẳng vào song đồng trong suốt của Lâm Dật… Dưới ngón tay, đôi môi nhu
thuận loáng ra hào quang hấp dẫn khó hiểu…
Lâm Dật chớp chớp mắt, vẫn còn chưa ý thức được nguy
cơ sắp xảy ra!
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng
ngày càng gần…
Kétttttt ― tiếng kim loại cọ xát chói tai vang lên,
toa hành khách của Lương Thiên Hoa cùng Lâm Dật dừng lại, an ổn hạ xuống đất,
cửa thủy tinh chậm rãi mở ra, cảnh tượng hai người đôi môi gần như dán sát đập
thẳng vào mắt hai người chuẩn bị đi lên… đúng là Lương Thiên Dục cùng Josi.
"Lão sư!"
Đồng tử thu nhỏ lại, Lương Thiên Dục hai mắt bỗng dưng
trừng lớn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét