Chương 43
"Bốp!" Âm thanh nặng nề vang lên, trong một
giây, Lương Thiên Hoa đang ở trước mặt Lâm Dật bị Lương Thiên Dục không lưu
tình chút nào kéo ra, nắm tay hung hăng hạ xuống, đánh gã cả người bay vào bên
trong khoang hành khách, còn phát ra tiếng động ầm ầm. Thấy có chuyện, quản lý
viên vội vàng đem bánh xe khẩn cấp tạm dừng, nhất thời tiếng kêu sợ hãi cùng
chửi rủa vang lên bốn phía.
Lương Thiên Dục lực tay cũng không phải là nói giỡn,
Lương Thiên Hoa bị đánh ngã xuống đất, quai hàm chút nữa rớt xuống, khóe miệng
bị cái nhẫn trên tay Lương Thiên Dục cắt qua, choáng váng đến nhất thời nửa khắc
còn không thể đứng dậy.
"Thiên A! Lương Thiên Dục, ngươi làm cái
gì?" Người trước tiên phát ra tiếng kinh hô chính là Lâm Dật, còn chưa kịp
nghĩ sao Lương Thiên Dục lại ở chỗ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương lão sư bị
đánh bay ra ngoài.
Lương Thiên Dục tức giận không thể kiềm chế, đồng tử
tối đen như mực phát ra sát khí, trừng mắt nhìn Lâm Dật chạy tới đỡ Lương Thiên
Hoa đang té trên mặt đất. Josi đứng phía sau cũng bị hù sợ, chuyện đầu tiên làm
lại là kéo lên cánh tay Lương Thiên Dục, xem y có bị thương không, Lương Thiên
Dục phát hỏa dùng sức vung tay, ánh mắt giống như giết người làm lời bất mãn
của Josi ra đến miệng lại phải nuốt vào.
"Tại sao 『 các ngươi 』lại ở chỗ này?" Lương Thiên Dục không
vui tăng thêm hai chữ 『 các
ngươi 』. Phi Phi Phi!!! Y muốn tức chết rồi! Sao lão sư lại không biết bảo vệ
mình? Chẳng lẽ hắn đã quên chuyện lần trước rồi sao?
"Ngươi, ngươi còn không phải cũng như vậy!"
Lâm Dật không cam lòng yếu thế cãi lại, trong giọng nói lộ vẻ yếu ớt đố kị cùng
không cam lòng, "Tại sao ngươi lại ở cùng với Josi?"
"Ta…" Lương Thiên Dục buồn bực, quay đầu
không nói, y là có lý do, nhưng lý do này lại nhất thời nửa khắc nói không nên
lời!
"Ngươi lại đây!" Lương Thiên Dục ra lệnh.
"Không muốn!" Lâm Dật quật cường lắc đầu.
"Ta gọi ngươi lại đây!"
"Mới không cần… A!" Lâm Dật âm cuối chưa
dứt, tay nháy mắt bị Lương Thiên Dục kéo đi, thân mình mất cân bằng mắt thấy sẽ
ngã sấp xuống, Lương Thiên Dục nháy mắt nắm ở hông của hắn, một tay áp trụ đầu
Lâm Dật, đôi môi dán lên, thế nhưng tại trước mắt bao nhiêu người hôn hắn!
Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, Lâm Dật lời cự tuyệt
ra đến miệng toàn bộ bị nuốt vào, đánh tới chính là hương vị quen thuộc của
Lương Thiên Dục, mùi vị này, chính là tối liêu nhân, tối khiêu khích, làm Lâm
Dật nháy mắt sa vào. Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của người bên ngoài, hắn
đột nhiên kinh hách mở to mắt, phát hiện chính mình thất thố, mới hoang mang
rối loạn quýnh lên đẩy Lương Thiên Dục ra.
Thiên A! Lương Thiên Dục, thế nhưng ở giữa đường hôn
hắn!
Kì quái chính là, một người ngày ngày đêm đêm sợ quan
hệ tình yêu giáo viên và học sinh bị phát hiện như hắn, giờ phút này trong đầu
tràn ngập không phải là lo lắng bị bại lộ, mà là hơi thở nóng rực của Lương
Thiên Dục xuyên thấu qua đôi môi.
Một cỗ xấu hổ giữa hai người lan tràn mở ra, Lâm Dật
tay ôm lấy hai gò má nóng rực thiêu đốt, không dám gặp người, trăm ngàn suy
nghĩ vờn quanh, hỗn hỗn loạn loạn.
Nhìn thấy một màn này, Lương Thiên Hoa té ngồi trên
mặt đất ảm đạm cười, mang theo chua sót, đưa tay lau đi vết máu bên miệng, cố sức
khởi động thân thể, lôi đi Josi còn đang kinh ngạc.
"Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng
ta." Gã nắm lấy tay Josi gạt mở đám đông, nhưng Josi đâu chịu ngoan ngoãn
cùng gã đi, nàng cố sống cố chết giãy dụa, Lương Thiên Hoa không nói hai lời,
cánh tay trực tiếp vòng qua eo nàng, giống như khiêng túi đem nàng vác lên vai.
Nơi này chỉ thuộc về tình yêu của Lương Thiên Dục và
Lâm Dật, gã và Josi… bất quá chỉ là ngoại nhân không nên xuất hiện.
"Uy! Ngươi này biến thái! Tay
ngươi đang để ở đâu?! A ― Váy của ta!" Thanh âm kêu gào dần dần đi xa, còn
lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ nín thở giằng co.
"Tiến vào!" Lương Thiên Dục dứt khoát đem
Lâm Dật kéo vào khoang hành khách trên bánh xe khổng lồ, quản lý viên còn muốn
tiếp tục buôn bán nhanh chóng ngoan ngoãn khởi động lại bánh xe, đám người
nguyên bản còn xếp hàng đưa mắt nhìn nhàu, xì xào bàn tán.
"Các người có hay không nghe được… vừa rồi người
trẻ tuổi kia gọi người còn lại là lão sư a."
" Sẽ không phải đã là đồng tính luyến lại còn là
quan hệ giáo viên và học sinh?!"
Lão sư bỗng nhiên run lên một cái, Lương Thiên Dục
cách cánh cửa thủy tinh hung hăng trừng bọn họ một cái, mọi người liền im bặt.
"Hư… Hư… Bọn họ nghe được."
Hai người ngồi đối mặt trên bánh xe khổng lồ, cả
khoang yên tĩnh, trong không gian nho nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng tim đập rối loạn
của nhau.
Lâm Dật run rẩy bả vai, nước mắt nghẹn ngào cuối cùng
nhịn không được rơi xuống, đầy bụng ủy khuất cuối cùng vô pháp khống chế.
"Ô ô…. Ô a… Đều là ngươi làm hại! Ngươi, ngươi
tại sao lại xuất hiện? Tại sao đem quyết định ta thật vất vả làm ra cắt đứt?
Tại sao muốn cho ta lại do dự?"
Lâm Dật nắm tay nhu nhược từng cái từng cái đấm lên
lồng ngực Lương Thiên Dục, vừa khóc vừa nói, Lương Thiên Dục bất đắc dĩ thở
dài, nghĩ thầm người tức giận hẳn nên là y mới đúng chứ? Cố tình lão sư vừa
khóc liền dừng lại không được, nhìn thấy nước mắt của lão sư, tim y… đau quá.
"Hảo hảo hảo. . . Đừng khóc, đừng khóc... Đừng khóc được
không..."
Lương Thiên Dục luống cuống tay chân muốn làm yên lòng
hắn, nhưng không khống chế được Lâm Dật vừa khóc vừa nói, khổ sở đè nén mấy
ngày qua một mực phát tiết ra ngoài, "Đều là ngươi làm hại! Ta nhận lời đi
cùng Lương lão sư chính là vì muốn quên đi ngươi! Lương, Lương Thiên Dục!
Ngươi, ngươi này hỗn trướng! Bằng cái gì để cho ta một mình vì chuyện ảnh chụp
lo lắng… A!" Lâm Dật thở hốc vì kinh ngạc, cuống quýt che miệng lại, nhưng
đã không còn kịp rồi.
Nói nhiều tất nói hớ! Hắn lại đem chuyện tấm hình kia
nói ra rồi!
"Quên ta? Ảnh chụp? Là chuyện gì?!"
Từ "quên" tuyệt đối là nghịch lân của Lương
Thiên Dục! Vừa nghe đến lão sư muốn quên y, đùng một tiếng, y nắm mạnh lấy cổ
tay Lâm Dật, vụt đứng lên.
A, Lâm Dật cổ tay bị đau muốn rụt lại, lại bị Lương Thiên
Dục bạo rống sợ tới mức không dám động, chỉ có thể cắn răng ngồi im tùy ý Lương
Thiên Dục tăng thêm lực đạo trên tay.
"Nói chuyện!" Nhẫn lại tức giận muốn bùng nổ,
Lương Thiên Dục trong giọng nói cất giấu vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tại sao? Lão sư... thế nhưng nghĩ tới muốn... quên mình?!
Cổ tay truyền đến kịch liệt đau đớn cùng kinh hách làm
Lâm Dật phát run, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống.
Y lại dọa đến lão sư rồi.
Lương Thiên Dục sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của lão sư,
khí thế nháy mắt yếu xìu, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dật, vuốt vuốt lưng của hắn,
nhưng không nghĩ đến Lâm Dật khóc càng to hơn. Y bất đắc dĩ vươn đầu ngón tay,
trên cái trán trơn bóng của hắn búng một cái, lưu lại một dấu vết màu hồng nho
nhỏ, Lâm Dật ô oa kêu một tiếng, che lại cái trán, hai mắt đẫm lệ lưng tròng
nhìn Lương Thiên Dục, cuối cùng mới dừng khóc.
"Thực xin lỗi, lão sư... ta không phải cố ý dọa
ngươi... Van cầu ngươi... đừng bao giờ nói quên ta... Nói cho ta biết đã phát
sinh chuyện gì được không?" Lương Thiên Dục dẫn dắt từng bước, Lâm Dật bất
an liếc mắt nhìn y, nhận được một ánh mắt xác định xong mới thật cẩn thận từ
túi áo trong rút ra một phong thư cùng tấm hình...
Lương Thiên Dục hỏa tốc mở phong thư ra, nhìn ảnh chụp
bên trong cả kinh, nhưng kinh ngạc qua đi, lại lâm vào một mảnh trầm mặc. Trong
không khí im lặng không có một tia tiếng vang, chỉ có âm thanh hơi thở càng
ngày càng to, càng ngày càng dồn dập của Lương Thiên Dục... Lâm Dật cuối cùng
mới phát hiện mình vừa đâm đầu vào chỗ chết rồi!
"Phát sinh chuyện lớn như thế mà không chịu nói với
ta?!" Lương Thiên Dục nháy mắt trở nên bi phẫn, cơn tức lên đến đỉnh điểm,
không phải tức giận vì hắn không chịu nói, mà tức giận vì hắn không tin tưởng
mình.
"Ta, ta cũng đâu còn biện pháp nào... chính là không
muốn làm cho ngươi lo lắng a! Ta, ta là lão sư... ngươi là học sinh! Nào có thể
dễ dàng như thế ở cùng một chỗ?!" Hắn rõ ràng là người lớn... lại ngay cả
loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể giải quyết, sao có thể xứng làm tình
nhân của Lương Thiên Dục? Nghĩ đến đây, Lâm Dật càng thấy tủi thân, hốc mắt
chưa kịp khô lại nhịn không được muốn vỡ đê.
Lương Thiên Dục tuy không biết bức thư cùng ảnh chụp uy
hiếp này là ai gửi, nhưng lão sư thế nhưng cũng vì y mà suy nghĩ như vậy a! Lão
sư nói...muốn bảo vệ mình.
Hốc mắt y nóng lên, không thể giấu được rung động trong
lòng.
Lương Thiên Dục bất đắc dĩ lại cảm động buông tiếng thở
dài, liếc mắt dò xét nhìn hắn một cái. Lời nói của lão sư đánh thức y, tuy rằng
y không nghĩ lão sư lại thay mình lo lắng, nhưng bọn hắn là tình nhân nha, nếu
quả thật yêu đối phương, sẽ không nên cố ý che dấu bất kì bí mật nào.
Y cuối cùng đem chuyện xem mắt cùng bị bắt đính hôn với
Josi nói ra.
"Thực xin lỗi, lão sư, chuyện đại sự như vậy ta
không nên giấu diếm ngươi lâu như thế... Ta... vẫn luôn do dự." Lương
Thiên Dục giống học trò ngoan nhận lỗi, gục đầu xuống, thấp giọng nói.
Lâm Dật ngồi đối diện ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe Lương Thiên
Dục đem mọi chuyện nói ra, mới khóc nửa ngày, ánh mắt sưng đỏ, giờ ngược lại nở
nụ cười.
Nguyên lai... Lương Thiên Dục không phải là đã hết thích
hắn.
Trong lòng không có một tia trách cứ, vả lại trong nháy
mắt này, toàn bộ nghi hoặc cùng hoài nghi đều bị ném đi, tâm tình nhất thời
sảng khoái tỉnh táo.
"Lương, Lương Thiên Dục... Chúng ta chính là tình
nhân a!" Lâm Dật lau lau nước mắt, đem ảnh chụp trong tay Lương Thiên Dục
rút lại, vài nhát xé nát. Ngăn cách một tầng vụn giấy phiêu tán trong không
trung, Lâm Dật giảo hoạt cười cười, ánh mắt cuối cùng trở nên kiên định,
"Ta mặc kệ! Bây giờ chỉ cần ngươi đang ở đây, ta sẽ không cho phép ngươi
chạy trốn!"
Lương Thiên Dục bị lời của Lâm Dật làm động tâm, đẩy hắn
một cái, "Muốn làm cái gì? Những lời này hắn là ta nói mới đúng chứ?"
Y lao qua, tay chế trụ đầu Lâm Dật.
Nụ hôn lần này không hề có một chút chần chừ, bởi vì vô
luận có cửa ải khó khăn gì, bọn họ đều sẽ cùng nhau vượt qua.
Loa trên quảng trường truyền đến đồng âm trong trẻo hát
vang khúc nhạc giáng sinh, bánh xe khổng lồ lóe ra hào quang cầu vồng sáng lạn,
tại tinh quang rực rỡ trong bóng đêm chậm rãi đi tới nơi cao nhất, giống như vì
sao lộng lẫy nhất trên bầu trời đêm.
Tại đỉnh vòng quay khổng lồ cùng ái nhân hôn môi liền có
thể có được hạnh phúc. Nguyệt Nương thẹn thùng ngẩng đầu, làm chứng cho tình
yêu của hai người.
"Uy? Ông nội, con cảm thấy... hiện tại kết hôn còn
quá sớm... để cho con tự do chơi vài năm nữa được không?" Nhẫn lại tiếng
khóc nức nở, Josi nhìn hướng hai thân ảnh hạnh phúc trên đỉnh bánh xe cao chọc
trời, bàn tay cầm điện thoại run nhè nhẹ.
Không quan tâm, nàng không quan tâm.
Josi hít hít cái mũi, đem cảm giác mất mát dằn xuống đáy
lòng.
Lần này, ít nhất, để nàng chúc phúc cho hai người bọn họ.
"Uy, còn chưa chịu nín?" Lương Thiên Hoa
nghiêng người tựa trên tường, thân ảnh anh tuấn mang theo biểu tình tán thưởng.
Josi hừ một tiếng, lau lau nước mắt, không được tự nhiên đẩy gã ra, "Ngươi
thật ồn ào!"
ta thấy Josi với Lương Thiên Hoa còn hợp nhau hơn nhiều
Trả lờiXóa