Chương 7: Nam nhân tên
"Tố Tố"
Nghiêm Tố cúi đầu, câu nệ ngồi trên ghế, như thế nào cũng
không thoải mái, đối diện là phu nhân tổng giám đốc.
"Tố Tố, đừng như vậy, ăn a." Người gọi y là Tố Tố
này, chính là đại BOSS cuối cùng sau lưng tập đoàn – Tiêu Hàn. Đến Tuyệt Dạ vốn
lãnh khốc ở trước mặt hắn cũng giống như báo con bị rút móng vuốt, ngoan ngoãn
cụp tai.
Tiêu Hàn cũng không nghĩ nhiều, kì thật chính là thấy vị
trợ lý của Tuyệt Dạ ngoài mặt tỏ vẻ trấn định, kì thật vành tai giấu dưới tóc
mai đã đỏ bừng, muốn trêu chọc y, vì thế hay thân thiết gọi y "Tố
Tố".
"Ngươi là đang chê đồ chị dâu làm không thể ăn?"
Tuyệt Dạ giúp đỡ lão bà nói chuyện.
"Ngươi mới chị dâu, cút!" Tiêu Hàn đưa tay ở trên
lưng Tuyệt Dạ hung hăng nhéo một cái, Tuyệt Dạ lúc này mới vặn lưng cầu xin tha
thứ, không ngớt lời nhận sai.
"Được rồi." Nghiêm Tố cầm lên bát đũa, nghiêm
trang nhìn hai người đang vưà cười vừa nói bên cạnh.
Cấp trên Tuyệt Dạ của y, trước kia phạm phải sai lầm, gây
thương tổn thật lớn cho Tiêu Hàn, sau đó Tiêu Hàn không thể nhẫn nhịn thống khổ
được nữa, bỏ đi Pháp, vừa đi chính là năm năm.
Nghiêm Tố vào đúng lúc hai người đã muốn tan vỡ xuất hiện,
từ trợ lý hạng chót lên luôn tới trợ lý cấp cao, chứng kiến sếp đối với người
yêu kiên trinh cùng hối hận, vì thế đã giúp đỡ hắn không ít trong công cuộc
truy lại lão bà. Sau đó khi Tiêu Hàn trở về, tổng tài đem đại công thần giúp
hai người gương vỡ lại lành giới thiệu cho Tiêu Hàn.
Chính là Tiêu Hàn thế nhưng lại gọi y là Tố Tố, người này
lại là thủ trưởng của thủ trưởng y, không thể chọc vào, đành mặc kệ để cho hắn
gọi như vậy.
Nhìn hai người trước mắt hạnh phúc ấm áp, như thế nào cũng
không nghĩ tới từng có phản bội cùng hãm hại chen giữa hai người.
Y không khỏi nghĩ đến nam nhân đã nói muốn thao y cả đời.
Nửa tháng trước, Phan Lâm ôm y, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ,
nói lời hẹn cả đời. Lúc ấy Nghiêm Tố liền nở nụ cười, nước mắt theo nụ cười
chảy xuống gương mặt, đáng tiếc lúc đó đang mở vòi hoa sen, người nọ cũng không
biết.
Sau đó Nghiêm Tố lạnh lùng đem hắn đuổi ra khỏi cửa, đến
nửa tháng sau cũng không còn nhìn thấy nam nhân nói lời nói cả đời với y cho dù
hai người ở đối diện nhau.
Một kẻ xấu như y, làm sao xứng có một người ở cùng cả đời
đây? Nghiêm Tố bất đắc dĩ tự giễu mình.
"Tiểu Hàn, ăn tết theo anh về nhà đi?" Tuyệt Dạ
ngậm cái đũa người nọ đưa tới trong miệng không chịu buông, hàm hồ nói,
"Ân, lão đầu tử đang một mình ở Mĩ."
Phụ thân Tuyệt Long của Tuyệt Dạ đến già liền mang một thân
bệnh tật, lại chỉ có một nhi tử là Tuyệt Dạ, trước kia oanh oanh yến yến vây ở
bên người đã không còn, người đã già lúc này mới nhớ tới còn có một nhi tử ở
quê nhà, vì thế bảo thư ký nhắn cho hắn sang Mĩ ăn tết.
"Cũng tốt, đi thăm bác trai. Anh đã rất nhiều năm chưa
gặp qua ông đi?" Tiêu Hàn vuốt nếp nhăn đã hiện lên mờ mờ bên khóe mắt nam
nhân của mình, dịu dàng cười.
"Đúng rồi, Tố Tố, năm này cậu ăn tết ở đâu?" Mỗi
lần ăn tết đều là bọn họ cùng Hoắc Văn Khiêm mấy đại nam nhân tụ
cùng một chỗ, năm nay Hoắc Văn Khiêm lại dương quang hòa thuận chuẩn bị về
quê ăn tết với lão nhân gia, Tiêu Hàn cùng Tuyệt Dạ lại đi Mĩ, hiện tại cũng chỉ
còn thừa lại một mình Nghiêm Tố vườn không nhà trống.
Nghiêm Tố vẫn giữ nguyên bộ mặt như cũ, "Năm nay chuẩn
bị về thăm nhà một chút, vé đã mua xong, hôm nay là tới báo cho anh biết."
Nhắc tới nhà, thanh âm bất giác có chút mềm hóa.
"Ân, cũng nên về nhà, cũng mười năm rồi." Tuyệt
Dạ ở bên cạnh hiểu được.
Y cũng không suy nghĩ vì cái gì Tuyệt Dạ lại biết mình sẽ
về nhà, chỉ cho là nghĩa vụ của thủ trưởng cần biết toàn diện về tình huống của
cấp dưới, gật gật đầu.
"Lão La năm này lại cô đơn sao ~" Tiêu Hàn nổi ý
xấu liếc mắt nhìn Tuyệt Dạ.
"Cũng tốt, để cho hắn chuyên tâm truy tiểu Vũ
đi." Tuyệt Dạ quyết định không đi quản chuyện của hai đứa em trai, ôm
người yêu vẻ mặt hạnh phúc.
Ba người cơm nước xong, Nghiêm Tố rời khỏi nhà của hai lão
nam nhân đang bận ân ái, lái xe về nhà.
Như cũ là quạnh quẽ, không hề có chút nhân khí làm Nghiêm
Tố không có chút ý muốn về nhà.
Trước kia vì thoát khỏi ma chưởng của nam nhân kia, y điên
cuồng làm công kiếm tiền, rốt cuộc mua được căn nhà này, lúc ấy đã nghĩ, cuối
cùng đã có ngôi nhà thuộc về mình, một nơi thuộc về riêng mình, không cần cả
ngày nhìn sắc mặt tên biến thái kia mà làm việc. Có thể y đã bị người nọ biến
thành thân mình không có nam nhân thao liền phát tao, hiện giờ có muốn quay lại
cũng không được nữa rồi.
Ngồi ở trong xe, nhìn cánh cửa kia, không có một tia ý muốn
đi vào, cầm một điếu thuốc trên tay vuốt vuốt.
Y sẽ không hút thuốc, càng đừng nói là đốt lên hung khí
từng gây cho y nỗi thống khổ, chính là Nghiêm Tố rõ ràng thực kháng cự nhưng
vẫn bị loại thống khổ này hấp dẫn. Nhìn điếu thuốc trên tay càng ngày càng
ngắn, mùi khói gay mũi dày đặc trong không gian chật hẹp làm y ho khan, nhưng
vẫn là chờ tàn thuốc đốt tới ngón tay mới mở cửa sổ, tán đi mùi khói.
Vé máy bay vào chiều mai, bây giờ còn sớm, vì thế Nghiêm Tố
liền chuẩn bị đi tìm vui, tiêu pha cho qua ban đêm nhàm chán này.
Ngoài đường đèn đuốc sáng trưng, đèn màu treo cao, các loại
hoạt động buôn bán trên phố mấy năm gần đây đông đúc hơn hẳn, mọi người đều vội
vàng, trên đường toàn người là người làm cho y thấy ngột ngạt.
Đi vào bar đêm, đúng tám giờ tối. Gần tới tết âm lịch,
trong quán bar khách quen thiếu rất nhiều, nhưng đúng là bởi vì không có người
quen, mới khiến cho Nghiêm Tố có thể thoải mái càn rỡ. Nếu như bị ai nhìn thấy
trợ lý cấp cao của tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế chạy đến bar đêm phong tao,
phỏng chừng ngày hôm sau cả S thị liền biết hết rồi.
Chủ quán bar La Tư Dật đi vắng, chắc là đi truy tiểu nhân
nhi nhà hắn đi. Nghiêm Tố cũng không thèm chảo hỏi, trực tiếp cởi cà vạt đi
thẳng lên sân khấu.
Trên sân khấu vĩnh viễn là ánh đèn lúc sáng lúc tối chớp
lóe, Nghiêm Tố giấu mình trong đám người điên cuồng giống như y, giãy dụa thân
mình.
Dần dần xé mở quần áo, còn có mấy bàn tay ở trên người y sờ
loạn. Y biết, một cái nhăn mày, một nụ cười của mình đều có tác dụng mê hoặc
lòng người. Mọi người chung quanh chậm rãi tản ra, chỉ còn lại y một mình vặn
vẹo vòng eo theo tiếng nhạc.
Hai chân thon dài giấu dưới lớp quần màu xám bó sát, từng
bước nhảy mê người, bờ mông cong vểnh lồ lộ dưới lưng quần nới rộng, thắt lưng
mảnh khảnh đong đưa hiện ra đường cong mị hoặc. Y biết rõ ràng mình là đối
tượng truy đuổi yêu thích của cả nam lẫn nữ, cho nên càng không kiêng dè triển
lộ vốn liếng trời cho.
Ánh đèn vây quanh một mình y, y nheo lại mắt đánh giá đám
người, miêu nhãn nguyên bản sáng ngời bỗng nhiên tối lại như độc xà tìm thấy
con mồi, gắt gao khóa lên mỗi một người vì y mà mê muội.
Hồi học đại học, vì để kiếm tiền, y hay tới quán bar nhảy,
lúc đó quản lý đã nói: "Thân mình của ngươi chỉ khiêu vũ rất đáng tiếc,
nếu thiếu tiền, không ngại tìm người bao hạ, tiền cũng nhiều hơn." Lúc ấy
nam nữ muốn bao Nghiêm Tố có khối người.
Nghiêm Tố nhưng là cười cười không nói. Đùa sao? Y thật vất
vả trốn khỏi tay người kia, điên sao lại nhảy vào một cái hố giống như thế? Sau
đó liền khiêu vũ đến khi tốt nghiệp, đi tìm việc làm.
Đã lâu không nhảy, mị lực lúc trước vẫn không giảm, số bàn
tay sờ trên người y cũng không thiếu.
Khó khăn kết thúc hết một bản nhạc, Nghiêm Tố vuốt mồ hôi,
nhảy xuống sàn nhảy chạy vội tới quầy bar, tinh thần hăng hái tu hết một ly
"Innocent". Tên tuy đẹp, lại là rượu mạnh. Hỗn hợp Whiskey cùng với
bạc hà tươi mát, uống một hơi cạn sạch.
Đây là loại rượu Nghiêm Tố tự nghĩ ra, là loại độc quyền
của y, mỗi lần đến đây đều uống, dần dà, người hầu rượu cũng biết rõ, thấy
Nghiêm Tố đến liền chủ động pha chế trước.
Một ly uống xuống, sắc mặt đỏ bừng, còn vừa mới ra một thân
mồ hôi, y tựa vào quầy bar thật sự lười động đậy. Lúc này một nam nhân quấn đến
bên cạnh y, quần áo bảnh bao, nhìn như tên du côn.
Từ khi Nghiêm Tố bước vào quán tên này đã quan sát y, người
nam nhân này vẻ mặt dâm đãng khiếm thao, vừa nhìn đã biết là hàng tốt, nhất là
ánh mắt kia chỉ lưu luyến dừng trên người nam nhân, vì thế lập tức liền minh
bạch y là người trong giới.
Nghiêm Tố cũng không ngẩng đầu, ghé vào quầy bar liếc mắt
nhìn đũng quần nam nhân. Ân, cũng được. Nghiêm Tố thoáng chốc liền quyết định
cùng nam nhân này chơi.
Dựa vào trước lồng ngực rộng lớn của nam nhân, cắn lên môi
gã, từ quán bar lầu dưới đi lên lầu trên.
Nghiêm Tố chưa từng gặp qua người này, đoán chừng là người
mới, hai người không hề nói chuyện với nhau, vào phòng trực tiếp ngã lên
giường.
Warning: Ờ thì như mọi người đều thấy, chương sau em nó 419 với thằng khác,
cụ tỉ là cái thằng trên kia. Lúc quyết định làm bộ này ta chỉ đọc lướt 3 chương
đầu, thấy được nên làm luôn cho nên không biết về sau nó có đoạn này. Nói thật
là lúc đọc đến đây tí nữa tăng xông bốc đồng định drop nhưng mà nghĩ đi nghĩ
lại thì em nó vốn đã có thói quen lạm giao ( lý do thì có liên quan đến quá khứ của em ấy, hồi sau sẽ rõ TT_TT) , lại còn cùng Phan Lâm ngoài quan hệ
thể xác ra vẫn chưa là cái gì của nhau nên bắt em nó trung trinh ngay thì hơi
vô lý. Cho nên ta spoil trước nội dung chương sau cho những ai không muốn đọc
nhá:
Ờ thì em nó 419 với thằng kia, lại không may vớ phải 1 thằng định lực kém, dạo đầu đã thiếu chủ động thì chớ, phút cuối còn cắn lên vai em 1 cái chảy máu làm em cáu điên lên, không làm gì được lại đi ...đổ tội cho anh Lâm : "Nghĩ đến việc hôm qua, Nghiêm Tố liền một trận ghê tởm. Mẹ
nó, thế nhưng làm lão tử bị thương. Quả nhiên là bất lợi đủ đường, từ khi bị
nam nhân tên Phan Lâm kia bắn vào trong người, y liền không có một ngày thoải
mái." Còn về Phan lão công của chúng ta, vẫn mơ mơ màng màng không biết làm thế nào để người ta thích mình thì được 1 bà chị tư vấn "người ta thích cái gì thì ngươi cho cái đó", và anh đã có một suy nghĩ vĩ đại: "Yêu tinh kia của mình chỉ thích làm tình, điên cuồng làm
tình đến không thể kìm chế. Này, mình vẫn là có thể làm y thỏa mãn."
Anh bay về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chạy đến nhà em, gõ cửa mỏi tay mới biết em về quê ăn tết, lại ngồi rủa xả em đem anh mê đến quên đường về nhà và kết thúc chương là một lời thề kinh khủng theo nhiều nghĩa: "Về với ông bà cũng không báo với lão tử một tiếng, hại lão tử bị đông lạnh, chờ ngươi trở về, lão tử không đem người sáp đến bắn nước tiểu thì lão tử cùng họ với ngươi." (Có ai thấy cái màn "bắn nước tiểu" này nó quen quen không? )
Anh bay về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chạy đến nhà em, gõ cửa mỏi tay mới biết em về quê ăn tết, lại ngồi rủa xả em đem anh mê đến quên đường về nhà và kết thúc chương là một lời thề kinh khủng theo nhiều nghĩa: "Về với ông bà cũng không báo với lão tử một tiếng, hại lão tử bị đông lạnh, chờ ngươi trở về, lão tử không đem người sáp đến bắn nước tiểu thì lão tử cùng họ với ngươi." (Có ai thấy cái màn "bắn nước tiểu" này nó quen quen không? )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét