Chương 44
Josi buông tay trước, Lương Thiên Dục tuyệt đối là tối
kinh ngạc.
Sao có thể? Là Josi? Là đại tiểu thư y như lọ keo dính
cứng bên người y?
Lương Thắng Viễn bởi chuyện này mà mắng chửi y một chút,
Lương Thiên Dục nhận ra phụ thân phi thường tức giận, nếu không ông sẽ để quản
gia nhắn tin chứ không đích thân đến tận trường học. Nhưng bất kể như thế nào,
y và lão sư cuối cùng cũng có thể vô tư được rồi.
Chính là nếu cảm thấy được sự tình sẽ đơn giản chấm dứt
như vậy là quá coi thường Lương Thắng Viễn!
Coi như thiên kim tiểu thư Long Đức gia buông tha bọn họ,
không có nghĩa là ông sẽ bỏ qua.
Trên tay cầm tư liệu thám tử gửi đến, quan hệ của Lương
Thiên Dục cùng Lâm Dật đã có chứng cứ vô cùng xác thực, Lương Thắng Viễn nói gì
cũng sẽ không để nguồn tài chính xây dựng sắp tới tay lại vuột mất!
Lâm Dật vẫn dạy học ở trung học Hoa Dục, cùng Lương Thiên
Dục thích ý qua ngày, không hề nghĩ sẽ có một ngày Lương Thắng Viễn thế nhưng
tự mình tìm tới cửa.
Lâm Dật lên lớp mới nửa tiết đã bị gọi tới tổng văn
phòng, Lương Thiên Dục nheo mắt nhảy dựng, còn không biết là cha mình đến đây,
chỉ loáng thoáng cảm thấy bất an.
Đột nhiên phải đến "xử lý công việc của
trường", còn bị điểm danh chỉ cần "một mình" Lâm Dật, nhóm lão
sư chủ nhiệm đưa mắt nhìn nhau, tâm lý mù mờ khó hiểu.
Ngăn cách một cái bàn gỗ tử đàn trân quý, Lương Thắng
Viễn không chút khách khí cao thấp đánh giá Lâm Dật, Lâm Dật mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, hai bàn tay đầu là mồ hôi tinh mịn, tim đập khẩn trương như muốn
nhảy ra ngoài lại chỉ có thế cứng ngắc nắm chặt bàn tay, dùng khóe mắt lặng lẽ
đánh giá bốn phía.
Chủ nhiệm thật cẩn thận bưng tới hai chén trà, trước khi
đi còn vạn phần lo lắng quay đầu lại nhìn một lần.
Phụ thân của Lương Thiên Dục thật là một người phi thường
nghiêm túc, trường kì sống trong thương giới người lừa ta gạt, xung quanh ngăn
cách một bức tường lạnh lùng vô cảm, Lương Thắng Viễn nhìn hai mắt hắn, ngữ khí
uy nghiêm không cho cự tuyệt, "Lâm lão sư, mời ngồi."
Lâm Dật run rẩy kéo ghế dựa, dưới ánh mắt nghiêm túc của
Lương Thắng Viễn ngồi xuống.
"...Nghe nói Lâm lão sư đối khuyển tử thập phần chăm
sóc, ngay cả ngày nghỉ cũng không quên siêng năng dạy dỗ... Trung học Hoa Dục
có một vị lão sư thật khiến người "kiêu ngạo", ta thay mặt Lương
Thiên Dục cảm ơn Lâm lão sư." Chính quyền nhân sĩ nói chuyện không khỏi
đều phải để ý chút lời dạo đầu, nhưng một câu nói này làm Lâm Dật dở khóc dở
cười, Lương Thiên Dục nói dối còn để hắn "được" người ta khen.
Dù gì Lâm Dật không thể có nửa điểm khinh thường, từng
câu thật cẩn thận ứng đối. Bất quá là hắn nghe lầm sao? Cảm giác xử lý công
việc của trường này nghe không ra một tia thiện ý... thậm chí còn có chút ý vị
châm chọc.
"Tin tưởng Lâm lão sư biết lý do hôm nay ta tới đây,
nên Lương mỗ cũng không đi vòng vèo nữa."
Nói hết câu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật, Lương
Thắng Viễn từ trong lồng ngực lấy ra một phong bì dày, ném bịch một cái lên
bàn, thiếu chút nữa đánh nghiêng chén trà. Phong thư rơi xuống mặt bàn phát ra
một luồng gió quét đến tóc Lâm Dật, Lâm Dật sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, thực
sự bị dọa không nhẹ.
Lâm Dật hắn không biết thế nào tu luyện được "phúc
khí" này, được đi vào văn phòng hiệu trưởng không mấy người được tới để xử
lý công việc trường, ngoan ngoãn ngồi xem khí thế kia, như tiểu binh nhìn thấy
đại tướng, nghĩ tới người ta có hay không sẽ búng tay đem mình băm ra vất cho
chó ăn?
Lâm Dật khóc không ra nước mắt, bây giờ là lúc nào rồi mà
hắn còn đi nghĩ lung tung?
Hắn dạ thưa, ở dưới ánh mắt sắc bén của Lương Thắng Viễn
cầm lấy phong thư kia, rút ra, chỉ thấy một tờ giấy bên trên viết mấy chữ to
"Giấy đề cử giáo viên tập huấn".
"Ta quyết định tiến cử Lâm lão sư tham gia đi tập huấn."
"Xử lý công việc là... này...!" Lâm Dật kinh
ngạc ngẩng đầu.
Mỗi năm một lần, vào kì nghỉ đông, Bộ giáo dục sẽ tổ chức
một kỳ tập huấn, kì hạn một tháng, mỗi trường học chỉ có một vài người, các vị
lão sư đều tranh nhau đi, bởi vì chỉ cần biểu hiện tốt là có thể được Bộ giáo
dục tiến cử tới giảng dạy ở các trường đại học lớn nhất.
Hắn không phải lão sư tốt nhất, nếu chỉ là cảm tạ hắn đã
phụ đạo cho Lương Thiên Dục, phần cảm tạ này... cũng không khỏi quá lớn đi?
"Lâm lão sư sao phải chịu thiệt thòi làm một giáo
viên trung học chứ? Nếu lên đại học giảng dạy, muội muội vừa lên lớp mười của
ngươi... sẽ được vẻ vang a?"
Vừa mới nghe xong, Lâm Dật đột nhiên ngẩng đầu, không che giấu được khiếp sợ ở trong mắt.
Một câu của Lương Thắng Viễn biểu hiện đã tra rõ ràng gia
cảnh của mình... Đây là ý tứ gì? Tại sao?
Lâm Dật âm thầm hít sâu một hơi, chẳng lẽ ông ta đã biết
quan hệ của mình cùng Lương Thiên Dục? Gọi mình đến, còn lôi muội muội ra là
để...?
Lâm Dật ánh mắt âm tình bất định nhìn người trước mặt,
Lương Thắng Viễn không chút cảm tình ảm đạm cười, lệnh người không rét mà run.
"Ta tin tưởng... Lâm lão sư là người thông minh...sẽ
hiểu ta muốn nói cái gì..."
Là cảnh cáo? Là uy hiếp? Là bảo hắn... biết khôn mà rút
lui?
Lâm Dật cả người chấn động, xiết chặt ngón tay, móng tay
bấm thật sâu vào da thịt mà không có chút cảm giác đau, cố gắng trấn định là
tâm tình đang bất an không yên.
Không thể cự tuyệt!
Lâm Dật lo lắng, âu sầu nhíu mày thật sâu, đờ đẫn cầm lấy
công văn tiến cử kia, cúi đầu tạ ơn, Lương Thắng Viễn xoay người, khóe miệng
gợi lên nụ cười âm tàn.
Như người mất hồn bước ra khỏi văn phòng, Lâm Dật trốn
vào trong WC, rốt cuộc không đè nén được kinh hoảng, nước mắt thuận theo hai má
trượt xuống, chỉ có thể ôm chặt hai chân lạnh run.
Lúc này hắn nhớ Lương Thiên Dục quá, muốn được y vòng tay
ôm lấy, ở bên tai mình nói "Đừng lo lắng!"
Chính là hắn không thể để Lương Thiên Dục trứng kiến bộ
dáng này của mình, không muốn làm cho y lo lắng. Lâm Dật dùng sức lau nước mắt,
hốc mắt vẫn đỏ hồng, cắn môi run rẩy lấy di động từ trong túi ra.
"Uy... Lương Thiên Dục... kì nghỉ đông tới... ta có
kì tập huấn dành cho giáo viên... không thể ở cùng ngươi...."
Lương Thiên Dục mặc dù cảm thấy có vài phần tiếc nuối,
nhưng cũng vì lão sư mà thập phần cao hứng, y cẩn thận dặn dò vài câu, còn động
viên lão sư hảo hảo cố gắng. Lâm Dật rúc vào góc tường, dùng sức gật đầu, không
cho Lương Thiên Dục nhận ra khóc âm nghẹn ngào nén trong cổ họng.
Ngay sau khi Lâm Dật đi thực tập ba ngày, Lương Thiên Dục
được quản gia báo tin.
"Ăn cơm? Cùng tập đoàn Long Đức?!"
Lương Thiên Dục kinh ngạc nghe tin tức quản gia truyền
đến, trong đầu tràn ngập nghi hoặc nhưng lập tức tiêu tan, nghĩ chắc là hôn ước
cùng Josi thất bại, ít nhiều cũng phải giải thích cái gì đó, cho nên liền đáp
ứng, có lẽ Josi cũng tưởng như thế nên cũng lập tức đồng ý rồi.
Tình cảnh bên bàn cơm vẫn diễn ra như lần trước, tới
dự vẫn là mấy người kia: Vưu Minh Long, Lương Thắng Viễn, cha mẹ Josi, còn có y
và Josi.
Nhưng vì sao y lại cảm thấy được không khí hôm nay có
vài tia quỷ dị?
Cơm trước rượu sau, lại hàn huyên vài câu, Vưu Minh
Long thần sắc biến hóa kì lạ cùng vợ chồng con trai nhìn nhau một cái, rồi mới
lại lặng lẽ đối Lương Thắng Viễn nháy mắt, gật gật đầu.
Tốt lắm, nếu hôm nay mà không có chuyện gì, tên của
Lương Thiên Dục y sẽ đảo ngược!
Quả nhiên, Vưu Minh Long cười cười nói vài câu vô
nghĩa với Josi xong, đột nhiên đứng lên, giơ chén rượu làm bộ kính mọi người,
thế nhưng mở miệng tuyên bố: "Trải qua nhiều ngày suy tính, tập đoàn Long
Đức cuối cùng quyết định cùng Hoa Dục tập đoàn kết thành thông gia!"
"Đây là chuyện gì?" Lời nói của Vưu Minh
Long vừa truyền tới lỗ tai, Lương Thiên Dục liền rơi vào cảnh đứng mũi chịu
sào, hai mắt trợn to, khó có thể tin nắm lấy mép bàn, đứng phắt dậy. Ghế dựa
phía sau bị đẩy mạnh lung la lung lay, gõ xuống sàn phát ra một trận thanh âm,
thật lâu mới dừng lại.
Ngay cả Josi cũng thở hốc vì kinh ngạc, kinh nghi bất
định nhìn về phía Vưu Minh Long, "Ông nội, cháu…!"
Vưu Minh Long giơ tay cản lại lời nói của Josi,
"Đừng tưởng rằng ông nội không biết! Cháu ngày đó gọi điện cho ông đã khóc
có phải hay không? Nói cho ông nội! Ông nội thay cháu làm chủ! Ông biết cháu
thích Lương gia tiểu tử đó, hết thảy để ông nội an bài, không cho phép cháu
nhiều lời."
Nghe vậy, Josi hạ xuống mi mắt, sắc mặt đen lại.
"Uy… Josi… Josi… Ngươi đừng không nói lời nào
a…" Lương Thiên Dục nhỏ giọng cầu cứu, nhưng Josi lại hơi run run khóe
môi, không dám nhìn y.
Nàng… thích Lương Thiên Dục, nhưng khi nhìn đến tình
cảm sâu đậm của Lương Thiên Dục và lão sư… sẽ có cảm giác mình chỉ là cái bóng
dư thừa… nhưng nếu, Lương Thiên Dục thật có thể thuộc về nàng thì sao?
Josi chấn động, bị ý nghĩ này làm cho chần chừ.
Bên kia, Lương Thiên Dục khiếp sợ nhìn Lương Thắng
Viễn, sao có thể như vậy?!
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Lương Thiên Dục,
Lương Thắng Viễn không hề trốn tránh, bình thản ung dung hớp nhẹ một ngụm
Champagne, lạnh lùng trả lời, "Đây là quyết định của ta cùng Vưu chủ tịch,
ngươi chỉ cần nghe theo là tốt rồi!"
A, nghe theo? Lương Thiên Dục bị từ này kích lên lửa
giận, lại không thể biểu hiện lên mặt, bởi vậy biểu cảm vặn vẹo có chút đáng
sợ.
"Phụ thân, chúng ta cần nói chuyện!" Đè nén
xuống phẫn nộ trong lồng ngực, Lương Thiên Dục hướng mọi người hơi cúi đầu, đi
trước ra ngoài cửa, Lương Thắng Viễn liếc nhìn y, tao nhã buông khăn ăn đứng
dậy.
"Đây là chuyện gì? Không phải nói Josi giải trừ
hôn ước, sự tình liền như vậy là xong sao?" Vừa đi ra ngoài cánh cửa kia,
Lương Thiên Dục lập tức vất bỏ mặt nạ, cũng không quản người trước mắt là phụ
thân của mình, lập tức nổi trận lôi đình gầm lên giận dữ.
"Ta cho ngươi biết, lần này Long Đức chủ tịch
không có trách tội xuống là coi như ngươi may mắn! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn
kết hôn cho ta!" Kể cả khi thịnh nộ, Lương Thắng Viễn cũng không mất đi vẻ
đạo mạo uy nghiêm của kẻ có tiền, chính là ngữ khí lộ ra tia vặn vẹo không
khống chế được.
"Ta không muốn!"
"Ngươi nói cái gì?!"
"Ta sớm đã nói qua ta không thích Josi, hiện tại
nàng cũng không muốn kết hôn với ta, sao phải gượng ép chứ?"
Thấy Lương Thiên Dục nói sao cũng không nghe, Lương
Thắng Viễn tức giận chỉ mặt Lương Thiên Dục, càng thêm cường ngạnh ra lệnh,
"Ta cho ngươi biết! Ngươi chính là một phần tử của tập đoàn Hoa Dục! Bất
kể như thế nào ngươi cũng là nhi tử của ta! Ta đây là muốn tốt cho ngươi có
biết hay không?"
"A, tốt với tôi? Tôi xem là tốt cho công danh
tiền tài của ông thì đúng hơn! Đừng cho là tôi không biết trong đầu ông đang
nghĩ cái gì!" Loại "hảo ý" này Lương Thiên Dục y đảm đương không
nổi!
Lương Thắng Viễn giờ phút này phẫn nộ đã tới cực điểm,
hai mắt long lên sòng sọc. Ba! Một tiếng vang thanh thúy, thế nhưng quăng cho
Lương Thiên Dục một cái tát.
"Ta cho ngươi biết, đừng có chọc giận ta!" Ánh
mắt thoáng hiện lên nét âm tàn, gằn từng câu từng chữ, "Nếu không... sẽ
chỉ hại đến... "lão sư" của ngươi mà thôi..."
Một bàn tay vẫn còn đang che lấy bên mặt bị đánh, Lương
Thiên Dục hai mắt trừng lớn như chuông đồng, máu toàn thân nháy mắt đóng băng,
trong đầu như có từng đạo sấm sét ầm ầm rung động. Lương Thắng Viễn căm giận
phẩy tay áo bỏ đi, Lương Thiên Dục đánh mất một tia lý trí cuối cùng, cứng ngắc
đứng yên tại chỗ, trong đầu một mảnh trống rỗng!
Phụ thân... là khi nào phát hiện ra?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét