Chương 46
Bỗng nhiên bị người tha đi vào một chỗ tối om làm Lâm Dật
sợ hãi dùng sức giãy dụa, người kia nhẹ nhàng che lại miệng hắn, ở bên tai hắn
nói nhỏ, "Không cần khẩn trương." Lâm Dật thoáng tỉnh táo lại, bên
tai truyền đến tiếng bước chân vụn vặt, người nọ qua khe cửa xác nhận không còn
ai bên người mới nhẹ nhàng thở ra.
Người nọ giúp hắn phủi bụi trên người, nương theo ánh
sáng chiếu vào từ khe cửa nhìn rõ người đến là ai, Lâm Dật ngây người.
Không ngờ là Lương Thiên Hoa.
"Trời ạ! Sao ngươi lại ở đây?" Lâm Dật kinh
ngạc hô lên, lại bị gã "suỵt" một tiếng ra dấu, tránh để người bên
ngoài nghe thấy lại quay lại. Lương Thiên Hoa bất đắc dĩ chỉ vào bộ tây trang
của mình... Lâm Dật mới nhớ ra gã hẳn là tới tham gia.... lễ đính hôn của Lương
Thiên Dục.
"Câu này nên là ta hỏi Lâm lão sư chứ, sao lại ở chỗ
này? Còn gây ra xôn xao lớn như vậy?"
Nghe vậy, Lâm Dật ngượng ngùng gục đầu xuống, ủy khuất
chu môi, mân mê ngón tay, Lương Thiên Hoa nâng trán thở dài, quả nhiên...
"Không có biện pháp.... Ta không có thiệp mời....
Lòng và lòng vòng lại không tìm thấy phòng yến hội liền..."
Lương Thiên Hoa lặng nhìn hắn trong chốc lát, biết rõ hắn
kế tiếp muốn làm cái gì nhưng không hề có ý ngăn cản.
"Đi thôi, ta mang ngươi đi, lễ đính hôn sắp bắt đầu
rồi... Hiện tại không nhanh cứu tiểu tử đó ra liền không kịp."
Lâm Dật làm lời nói của Lương Thiên Hoa làm bật cười,
nhìn lại gã, kiên định gật đầu.
Lương Thiên Hoa vừa rồi đi tới phát hiện thang máy lên
tầng trên có người, bởi vậy chỉ có thể dẫn Lâm Dật đi theo lối cầu thang thoát
hiểm. Hiếm khi vận động mạnh, Lâm Dật mới bò lên hai tầng liền thở hồng hộc,
Lương Thiên Hoa lo lắng nhìn hắn, Lâm Dật lắc đầu, giơ tay vuốt mồ hôi trên
trán.
Nếu mới như vậy đã kêu khổ, hắn còn có tư cách làm cái
gì? Tuy rằng không biết Lương Thiên Dục vì lý do gì đính hôn với Josi nhưng bất
kể như thế nào hắn cũng phải lên tiếng hỏi cho rõ, bởi vì hắn cùng Lương Thiên
Dục... là thật tâm yêu nhau.
Đại lễ sắp bắt đầu.
Một tay nâng lên tay Josi chầm chậm đi tới, nghe bên
ngoài truyền tới tiếng nói chuyện huyên náo vui vẻ, đứng đằng sau cánh gà,
Lương Thiên Dục không biết trong lòng mình hiện tại là cái tư vị gì.
Lương Thiên Dục a Lương Thiên Dục... Lão sư đi xa tập
huấn, là không thể nào trở lại! Đây là mục đích của phụ thân, nhân lúc lão sư
đi vắng ép mình cũng Josi đính hôn, như vậy khi lão sư trở về cũng không thể
làm gì nữa. Bởi vì cho dù là lão sư, phát hiện mình cũng một nữ nhân khác đính
hôn cũng sẽ giận dữ mà rời bỏ mình đúng không?
Dùng câu nghi vấn, có phải hay không đại biểu mình vẫn
còn có điểm chờ mong? Lương Thiên Dục cười chính mình thật ngốc, lại nhịn không
được trong lòng chua xót, lão sư… lão sư… Lương Thiên Dục chưa từng yêu một
người đến như vậy, thật sư phải dùng phương thức khó khăn này buộc họ chia tay
sao?
Vô luận là đối với mình hay lão sư… cũng quá tàn nhẫn
rồi.
Lúc này đã đến phiên bọn họ xuất hiện, người điều khiển
chương trình giơ tay mời, Lương Thiên Dục khoác tay Josi chậm rãi bước lên con
đường mà y biết rằng sẽ không có khả năng quay đầu, Josi ở một bên đè lại tay
y, ngay trong khoảnh khắc đón nhận ánh sáng khi vén bức màn lên, bên tai Lương
Thiên Dục lướt qua một lời nói nhỏ nhẹ, thản nhiên, nhưng bao hàm một tia hối
hận.
"…Thực xin lỗi."
Không biết y có nghe được không, bởi vì tiếng vỗ tay
cùng hoan hô lập tức che lấp hết mọi thanh âm.
Tuy rằng tuân theo tập tục đính hôn truyền thống, phát
biểu, tặng lễ vật này nọ là không thể thiếu, nhưng những lễ nghi cúng tế rườm
rà không cần thiết đều bị lược bỏ, Lương Thắng Viễn cùng Vưu Minh Long sớm hạ
quyết tâm để Lương Thiên Dục cùng Josi sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, bởi
vậy lễ đính hôn long trọng này nhiều nhất chỉ có tác dụng làm dáng… để cho
"người nào đó" hết hi vọng.
"Uy, Lương lão sư, không phải nói ở ngay lầu sáu
sao? Tại sao quanh quẩn nửa ngày còn chưa tới?" Trèo qua mấy tầng lầu, Lâm
Dật cả người mồ hôi ướt đẫm tựa trên lan can.
"Lâm lão sư… anh không biết bên ngoài có bao
nhiêu cảnh vệ đâu…" Lương Thiên Hoa quay lại cho hắn một cái liếc mắt, vừa
nói vừa cẩn thận thăm dò động tĩnh bên ngoài. Bọn họ tuy rằng đã đến lầu sáu
nhưng vẫn còn cách phòng tổ chức tiệc khá xa, cảnh vệ tùy ý có thể thấy được,
muốn tránh cũng không dễ dàng.
Cái đầu thiên tài của Lương Thiên Hoa cuối cùng cũng
có chỗ dùng, gã nhỏ giọng giảng giải kế hoạch của mình cho Lâm Dật, Lâm Dật
nghe cái hiểu cái không, lại vẫn cố gắng nhớ kĩ.
Hai người nhìn nhau, Lâm Dật kiên định gật đầu, Lương
Thiên Hoa lo lắng lại quay đầu nhìn hắn một lần, cuối cùng đẩy cửa ra.
Dựa theo kế hoạch của Lương Thiên Hoa, bởi vì bên cạnh
phòng tiệc còn có một cửa thoát hiểm nữa, cho nên gã ra ngoài trước điều đi
cảnh vệ, rồi Lâm Dật mới nhân cơ hội dùng thang máy mau chóng chạy sang bên
kia.
"Mọi người, ta vừa nãy hình như thấy một người lạ
chạy tới cửa thang lầu đằng kia." Lương Thiên Hoa chạy tới chỗ cảnh vệ, ra
vẻ lo lắng chỉ hướng ngược lại, gần cửa thang máy có năm, sáu người, người cầm
đầu nhìn thấy là Lương Thiên Hoa nên cũng không nghi ngờ gì lắm, lại chỉ phái
hai người chạy tới kiểm tra. Lương Thiên Hoa tốn chút công sức mới thuyết phục
được những người còn lại theo gã đi đường vòng đến một thang lầu khác để
"trước sau giáp công".
Lương Thiên Hoa hướng Lâm Dật nháy mắt, Lâm Dật hiểu
được gật đầu, đợi tới khi bóng người cuối cùng biến mất tại khúc quanh mới dùng
hết khí lực toàn thân phóng ra ngoài.
Lâm lão sư, chuyện còn lại phải dựa vào chính anh
thôi.
Âm nhạc vang lên, cô dâu chú rể vào bàn, cha mẹ hai bên
chúc phúc, khách khứa cười nói… nhưng Lương Thiên Dục từ đầu tới cuối chỉ hờ
hững cười nhạt, ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Không nghĩ tới vào lúc này, khóe mắt y thoáng nhìn,
lại thấy một cảnh vệ đứng bên ngoài vẻ mặt khẩn trương đối thư kí của phụ thân
nói gì đó, thư kí nghe được cả kinh, vội vàng hướng đến chỗ Lương Thắng Viễn
đang tiếp khách báo cáo.
"…Cái gì?! Hắn thế nhưng…" Lương Thắng Viễn
nghe xong sắc mặt khẽ biến, giận tái mặt hướng thư kí nhỏ giọng phân phó vài
câu, người nọ thần sắc nghiêm túc gật đầu, rồi mới từ cửa bên hông lặng lẽ đi
ra ngoài.
Lương Thiên Dục khẽ biến sắc mặt, lo lắng nhìn lại,
trong lòng có vài phần để ý.
…Sẽ không phải là….?
Đáng tiếc, y còn chưa nghĩ được rõ ràng thì người điểu
khiển chương trình lại tuyên bố.
"Cô dâu chú rể ― Trao nhẫn ―"
Vừa nghe đến câu trao nhẫn, Lương Thiên Dục diễn cảm
cứng ngắc, cuối cùng… cũng đã tới. Y và Josi nhất tề đứng lên, trong tiếng hoan
hô vang dội đứng trước bục lễ.
― Vô luận là lễ đính hôn hay là lễ cưới, toàn bộ quá
trình dài dòng phiền phức là vì cấp cho cô dâu chú rể một cơ hội cuối cùng, tự
hỏi người trước mắt liệu có phải là người mình muốn sống cùng cả đời hay không ―
Lương Thiên Dục trong đầu bỗng nhiên hiện lên những
lời này, y cả kinh, chiếc nhẫn cầm trên tay sắp đeo vào ngón áp út của Josi
chấn động, thiếu chút nữa rơi xuống.
Bất an, nếu hiện tại y quyết định làm thế, tương lai
liệu có phải hối hận không?
Giống như thật lâu trước kia cũng từng thảo luận với
lão sư về chuyện kết hôn, hai người còn cười nói may mắn bọn họ không cần kết
hôn, miễn đi một chuyện thật phiền toái.
Lão sư… Lão sư… Lão sư…
Thân ảnh ái nhân trong đầu không ngừng phóng đại, càng
lúc càng thêm rõ ràng. Lương Thiên Dục cầm chiếc nhẫn trên tay do dự, chần chừ
lâu như vậy làm mọi người bên dưới đầu bắt đầu xì xào nghị luận, Lương Thiên
Dục cắn răng một cái, dứt khoát đưa chiếc nhẫn thẳng tắp hướng đầu ngón…
"LƯƠNG THIÊN DỤC, NGƯƠI NÀY VƯƠNG BÁT
ĐẢN!!!"
Nhưng vào lúc này, một tiếng rống chấn động bỗng nhiên
truyền đến, qua cửa đại sảnh, bay qua toàn bộ khách, thẳng tắp dội vào trong
tai Lương Thiên Dục.
Kia âm thanh quen thuộc ở trong lòng đánh lên từng
trận gợn sóng, cuối cùng hóa thành cuồng phong bão táp long trời lở đất đập vào
tim.
Không, không có khả năng! Điều đó không có khả năng…!
Không chỉ không có khả năng… mà còn là không thể nào!
Cả người không ngừng run rẩy, Lương Thiên Dục ngơ ngơ
ngẩn ngẩn quay đầu lại, rơi vào tầm mắt là một thân ảnh quen thuộc. Thân ảnh
nhỏ gầy thon dài không hề yếu ớt, âm thanh như những gợn sóng lan rộng dần,
rung động tâm Lương Thiên Dục! Mọi người trong phòng đều bị nam nhân đột nhiên
phá cửa xông vào làm giật mình, cả hội trường im lặng không có nửa điểm tiếng
vang.
Thời gian như vì hai người mà dừng lại, trong ánh mắt
lóe ra hoa lửa không thể nói nên lời, là nhiệt tình mê luyến, là chân thành
kiên định, là giác ngộ dù có phải từ bỏ mọi thứ cũng không muốn buông tha đối
phương.
"Lương Thiên Dục, truyện duy nhất ngươi có thể
làm bây giờ là bỏ lại cái nhẫn kia, theo ta đi."
Nghe thấy câu này, lập trường của mọi người ở đây tựa
hồ có chút đảo lộn, không phải là anh hùng cứu mĩ nhân sao? Bất quá Lương Thiên
Dục cũng không dư tinh lực để ý. Chiếc nhẫn bạch kim không tiếng động rơi trên
thảm đỏ, quay tròn vài vòng liền dừng lại, Lương Thiên Dục rụt tay lại, quay
người về phía Lâm Dật…
"KHÔNG CHO PHÉP ĐI!"
Một tiếng gầm giận dữ khác phá vỡ sự yên tĩnh, Lương
Thiên Dục cả kinh, bàn tay cứng ngắc dừng giữa không trung.
"Ta nói không đúng sao? Lương Thiên Dục! Ngươi
chẳng lẽ đã quên lời hứa của mình?"
Lời này lại như một tiếng kình lôi, hung hăng đâm
hướng Lương Thiên Dục, bàn tay dừng giữa không trung…suy sụp hạ xuống.
Không… Không… Tại sao đến tận lúc này, tại sao lão sư
rõ ràng đã đứng trước mặt y… Y vẫn không thể lựa chọn hắn?
Rõ ràng y chỉ còn cách hạnh phúc một bước, y…
Suy nghĩ của Lương Thiên Dục đột nhiên gián đoạn bởi
một bàn tay ở bên hông y đẩy đẩy, y kinh ngạc nhìn người đứng đằng sau.
"Lương Thiên Dục, lão sư đã dám tới đây vì ngươi,
ngươi không có tư cách rút lui." Josi cười cười nhìn y, nàng chậm rãi đến
gần Lương Thiên Dục, ngữ khí không hề có chút áp lực, vẫn duy trì vui đùa tùy
hứng như bình thường, "Lời giải thích ta cũng đã nói rồi! Hiện tại ngươi
không phải chú rể nữa, theo đuổi hạnh phúc của mình đi!"
Nàng không khóc, bởi vì kì thật nàng đã sớm buông tay
rồi.
Lương Thiên Dục nhìn nàng, như đang không tiếng động
nói lời cảm ơn. Tay y cuối cùng có thể không
hề cố kị hướng về phía Lâm Dật, giống như đồng ý hứa hẹn, bọn họ sẽ không bao
giờ cho phép đối phương trốn tránh nữa!
"Lương Thiên Dục! Ngươi trở lại cho ta! Ta sẽ
không bỏ qua cho các ngươi đâu! Trở lại cho ta!!!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét