Chương 17
Memphis ở bên cạnh mắt chớp cũng không dám chớp nhìn động tác kiểm tra của
Raian, quả nhiên cùng thủ pháp của thầy thuốc Ai Cập bất đồng. Lo lắng trong
tâm dâng lên, sợ hắn kiểm tra không chu toàn chẩn sai bệnh cho Izumin. Chờ
Raian kiểm tra xong, Memphis vội vã hỏi: "Ngươi có thể trị không?"
Raian không khỏi ở trong lòng nghiến răng, nhìn ánh mắt tràn ngập chờ đợi
của Memphis, rõ ràng là đối người trên giường thâm tình, đồn đãi nói kẻ này độc
sủng nữ nhi sông Nile vân vân, xem ra đều là vớ vẩn, không khỏi vì em gái cảm
giác không đáng giá. Nhưng, muốn trị hay không? Chữa bệnh cho tình địch của em
gái thì có cái gì tốt?
Hắn rụt lui đầu, bỗng nhiên nhớ tới trước khi tiến vào thấy vài cái đầu
người treo trên cọc gỗ, binh lính nói đều là những thầy thuốc thất bại. Tính
tính, muốn thay em gái giải hận, về sau còn có cơ hội, hiện tại mạng nhỏ trọng
yếu hơn. Đợi về sau tìm được em gái rồi lại đem nàng kéo về hiện đại, thế giới
tình yêu của người cổ đại, liên quan quái gì đến bọn họ!
Vì thế hắn thong dong nói: "Không phải không thể trị, chỉ là cần
vài thứ."
Dùng thuật ngữ y học giải thích, viên đạn mạc danh kì diệu bay qua ba
ngàn năm bắn vào người để lại vết thương, xuyên qua cơ thịt trên ngực, cũng
xuyên qua thân thể, xé rách cơ thịt cùng xương cốt gây mất máu rất nhiều. Bởi
vì viên đạn thần kì tránh được nhiều dây thần kinh cùng mạch máu trọng yếu, được
ngự y dùng bí dược hoàng gia Hittite tỉ mỉ chăm sóc, miệng vết thương tuy rằng
sưng đỏ, đau đớn, đổ máu nhưng vẫn chưa đến mức chuyển biến xấu, nhưng bị Memphis
dùng roi xé rách, lại dính nước, miệng vết thương sinh mủ, trước mắt, dịch mủ
cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài. Việc cấp bách là phải đem đầu đạn
trong cơ thể mau lấy ra, để tránh tạo thành triệu chứng ngộ độc chì.
Raian nhìn người này tình huống bi thảm, tuy rằng đối việc trừng phạt
tên bại hoại uy hiếp em gái mình cảm thấy hưng phấn nhưng cũng không khỏi có
chút rầu rĩ, hắn khụt khịt mũi, nghĩ: "Có
thể đối với miệng vết thương như vậy phát tình, Pharaoh thật đúng là có bản
lĩnh.". Bất quá nói thầm thì nói thầm, Raian vẫn thực chuyên nghiệp,
nghĩ đến với trình độ sủng ái của Pharaoh đối người này, khó có thể đảm bảo sau
khi y chết sẽ không đem y chế tác thành xác ướp. Ba ngàn năm sau các nhà khảo cổ
học phát hiện trên thi thể thanh niên chôn cùng Pharaoh cư nhiên còn mang theo
một viên đạn từ súng lục tự động, nên như thế nào giải thích? Tưởng tượng đến
hình ảnh giáo sư Brown la hét "Bí ẩn lịch sử", hắn không khỏi bật cười.
Memphis thấy mặt hắn lộ thần sắc quỷ dị, cảm thấy hồ nghi, hỏi:
"Ngươi cười cái gì?"
Raian phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân thất thố, trấn tĩnh nói:
"Ta chỉ vì sắp chữa khỏi cho vị đại nhân này mà sung sướng."
Memphis biết rõ hắn nói hươu nói vượn nhưng có việc phải cầu người ta,
cũng không truy cứu. Raian nói: "Ta muốn bắt đầu trị liệu, có thể mời
Pharaoh tạm thời rời đi hay không?"
Memphis cả kinh, lập tức nói: "Không được, ta muốn nhìn ngươi
làm." Raian không thể nề hà, chỉ nhất nhất hướng dẫn dụng cụ cần chuẩn bị,
quay đầu đối Memphis nói: "Bệ hạ, có thể đem khăn nhét vào miệng vị đại
nhân này không? Cho ngài ấy cắn, để tránh ngài ấy chịu đựng không nổi."
Memphis nhất nhất làm theo, nghe hắn nói, biết Izumin sợ rằng sẽ chịu khổ
lớn, trong lòng đau đớn, không khỏi ở trên mặt Izumin hôn một cái, thầm nghĩ:
"Ngươi chịu qua trận này, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi." Raian lại là
một trận oán thầm. Hắn sớm đã thấy thương thế toàn thân trên dưới của Izumin,
trong lòng biết người này hơn phân nửa là bị ép buộc bắt về, cũng không còn đối
đãi y như tình địch của em gái, ngược lại đối Pharaoh âm thầm châm biếm, vừa
chung tình lại vừa ngược đãi, tình yêu của vua quả nhiên là người hiện đại
không thể lý giải, chẳng lẽ Pharaoh có chứng cuồng ngược đãi?
Memphis toàn tâm chú ý tới trên người vương tử, nào có chú ý tới động
tác nhỏ của Raian, chỉ liên thanh thúc giục hắn mau trị liệu. Dụng cụ cần thiết
nhất nhất đưa đến, từ chỗ người hầu lấy con dao Thụy Sĩ vừa nãy bị lấy mất,
Raian rửa sạch hai tay, mở ra túi thuốc, đem con dao đa năng loại mới nhất của
Thụy Sĩ dùng nước sôi rửa sạch, lại hơ trên ánh nến, may bây giờ là ban ngày,
ánh sáng rất tốt, miệng vết thương nhìn rất rõ ràng. Raian nói với Memphis:
"Đè y xuống." Memphis bận rộn vươn một bàn tay ôm eo Izumin, một tay
kia ấn xuống, đem y cố định trong lòng. Raian giương mày, đem mũi dao nhọn đi
vào trong miệng vết thương.
Thịt xung quanh miệng vết thương chảy mủ đã sưng lên, nay một lần nữa bị
cắt, đau đớn không thể diễn tả bằng lời. Izumin trong cơn hôn mê đột nhiên phát
ra thanh âm, thân mình bắn lên, nếu không phải trong miệng nhét khăn sợ rằng đã
sớm cắn bị thương đầu lưỡi. Memphis chỉ cảm thấy người dưới thân điên cuồng
giãy dụa, vội vàng dùng lực cố định y. May mà thuốc an thần bắt đầu phát huy
tác dụng gây tê, đau đớn hơi có giảm bớt. Raian mở miệng vết thương, dùng mũi
dao cẩn thận tìm kiếm, chỉ nghe thanh niên thở phì phò, toàn thân mồ hôi rơi
như mưa. Raian không có gì, Memphis nhìn đến miệng vết thương bị mở lộ ra thịt
thối rữa, âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới y bấy lâu nay đều chịu loại khổ này,
chỉ cảm thấy người dưới thân đau đến từng thớ thịt đều run rẩy, tay chân không
kìm được run lên, càng cảm thấy đau lòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian tựa hồ rất dài, mỗi phút đều
là dày vò. Hai tay Raian dính đầy máu Izumin, mồ hôi trên người Izumin cũng đem
quần áo Memphis tẩm ướt, mới nghe Raian hoan hô nói: "Thấy rồi." Thu
hồi lưỡi dao, đem cái nhíp trên dao cẩn thận cắm vào, dùng lực kẹp, bả vai Izumin
kịch liệt chấn động, hắn kẹp một thứ gì đó màu đen rút ra.
Memphis bất chấp kia là cái gì, vội hỏi: "Xong chưa?" Raian
không trả lời, bỏ viên đạn ra, lại dùng lưỡi dao dọc theo cạnh miệng vết thương
sinh mủ, cắt đi thịt thối, Izumin đau đến mắt cũng lặng lẽ mở ra, lại bị dược lực
kìm giữ, trong mắt đều là đau đớn mê man. Memphis chỉ lo ôm chặt y không buông,
nhẹ giọng an ủi: "Rất nhanh liền không sao, ngươi nhẫn nại một chút."
Raian cắt đi thịt thối, dùng vải mềm sạch chấm rượu đem mủ cùng máu lau đi,
dùng ống cỏ lau đã tẩy sạch tạm làm ống dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài, lại
đem thuốc hạ sốt xay thành bột đắp lên miệng vết thương, cuối cùng lấy băng vải
sạch quấn lại, lúc này mới nói: "Được rồi."
Memphis thở phào một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình Izumin, thấp giọng
dỗ dành: "Không có việc gì, không có việc gì." Gọi người nhanh chóng
lại đưa thuốc an thần, đã thấy người dưới thân lại hôn mê bất tỉnh. Nhất thời
ôm Izumin luyến tiếc buông tay. Raian cũng không để ý hắn, một bên rửa tay, một
bên phân phó quân y những việc cần chú ý, lau đi mồ hôi trên mặt mình. Mới vừa
rồi là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu có chút thất thủ, khẳng định bị chém
đầu, mà Raian trước kia chưa từng giúp ai lấy đạn, lần này cũng là bị gây khó dễ,
mặt ngoài trấn tĩnh, trong lòng lại thật khẩn trương, Lúc này đã thành công tất
nhiên là nhẹ nhõm, đợi đem hết thảy thu thập sạch sẽ, nhìn Pharaoh không để ý
vương bào cũng dính máu, miệng đối miệng đút dược an thần cho thanh niên, mới
cao giọng nói: "Bệ hạ, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Memphis vốn thật chán ghét có người quấy rầy khi mình cùng Izumin cùng một
chỗ, nhưng hắn là người duy nhất có thể chữa trị cho Izumin, không nên đối hắn
nổi giận, đem dược uy xuống, nói: "Ngươi cứu y, ta đương nhiên có thưởng,
ngươi muốn cái gì, nói đi.'
Raian ngưng mắt gắt gao nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Ta khi đi
qua sông Jordan, nghe người ta nói truyền thuyết về nữ nhi sông Nile, không biết
Pharaoh có thể nói cho ta một chút nữ nhi sông Nile là người như thế nào?"
Một chốc kia, tay Memphis run run, cơ hồ là phản xạ có điều kiện buông Izumin
ra, nhưng lại lập tức bừng tỉnh, so với lúc trước ôm càng chặt, hắn hàm hồ nói:
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Raian trưng ra tươi cười thành khẩn vô cùng nói: "Ta đối với truyền
kì tình yêu của Pharaoh Ai Cập cùng nữ nhi sông Nile ngưỡng mộ đã lâu, nghe
ngươi bên cạnh kể chuyện về nàng, tâm sinh kính ngưỡng nhưng vô duyên gặp mặt,
hôm nay vinh hạnh gặp được bệ hạ, tự nhiên khát vọng có thể nghe bệ hạ chính miệng
kể rõ. Ta không cần vàng bạc châu báu, chỉ cầu có thể nghe cố sự thần kì trong
truyền thuyết. Xin bệ hạ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ta."
Memphis cứng lại, lại giận dữ, cũng không quản hắn là thân phận gì, hung
dữ nói: "Chuyện của Carol cũng là ngươi hỏi được?"
Carol! Quả nhiên là Carol! Khóe mắt Raian nhảy dựng, người này quả nhiên
là chồng của Carol! Còn nhớ tình cảnh lúc trước Carol mang thai trở lại hiện đại,
khi đó con trai nhà tỉ phú Ả Rập, Abmando Rapman, tới cầu hôn chủ động thừa nhận
mình là cha của đứa trẻ, nhưng hiện tại xem ra, Carol có thai chắc chắn là do
Pharaoh trước mắt gây nên! Hắn cơ hồ muốn gầm lên. Cưới Carol lại không quý trọng,
này tính là cái gì? Em gái đáng thương, bị lăng mộ của Pharaoh trước mắt nguyền
rủa làm hại lưu lạc cổ đại, bị bắt lấy thân thể gầy yếu gánh vác trách nhiệm
con gái của thần, giữa âm mưu các quốc gia không biết gặp bao nhiêu nguy hiểm,
lại bị gia hỏa bộc tuệch này bắt đến tay, mang thai con của hắn, tên hỗn đản
này lại ở trước mặt mình cùng nam nhân lêu lổng!
Ánh mắt Raian ngày càng u ám thị huyết, nhưng hắn cố ý cúi đầu, không để
Pharaoh phát hiện, khiêm tốn nói: "Là tiểu nhân đi quá giới hạn, xin bệ hạ
tha thứ."
Memphis thấy hắn không còn truy vấn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, phất phất
tay cho hắn rời khỏi, nhưng nhìn Izumin, tình tự càng ngày càng loạn. Đã vài
ngày hắn mải quan tâm thương thế của Izumin, hoàn toàn quên đi nữ nhi sông Nile,
nhưng nay bị người này tùy tiện nhắc tới, trong lòng nhất thời sôi trào không
ngớt, chỉ cảm thấy cảm xúc phức tạp mà trầm trọng. Hắn yêu nữ nhi sông Nile đến
khắc cốt ghi tâm, chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội nàng, bỏ rơi nàng, khiến nàng
thương tâm, nhưng thời khắc này ôm chặt Izumin lại tính là cái gì? Nếu Carol biết
hắn yêu người khác, nàng có thể giống như lần hiểu nhầm hắn kết hôn với Kafura
mà giận dữ trở về sông Nile không?
Memphis thở hắt ra thật dài, nếu Izumin trở thành người của mình, như vậy
đồng minh hai nước có thể một lần nữa thành lập, mà cừu hận cũng có thể hóa giải.
Nhưng như thế nào có thể làm Izumin cam tâm tình nguyện thừa nhận? Lại như thế
nào có thể khiến Carol thừa nhận? Hắn, yêu hai người kia, ai cũng vô pháp buông
tay. Ngày đó hắn đem Izumin suýt ngừng thở từ dưới hồ nước vớt lên, cũng đã ngã
vào lưới tình trí mạng, tuy rằng hắn mới là người thắng, vương tử Hittite Izumin
là tù binh của quốc vương Ai Cập. Nhưng ý chí cùng tâm linh của hắn đã sớm giống
như nô lệ bị nhốt trên trên chiến xa khải hoàn, giãy dụa, đào thoát, hoàn toàn
là vọng tưởng. Khi nhìn đến người tái nhợt kia lẳng lặng ngủ say dưới ánh
trăng, mái tóc bạch kim nhỏ nước, gọi mãi không tỉnh, hắn đã minh bạch chính
mình không thể mất đi y.
Hắn thương y, đúng vậy, tình cảm phong bạo này đến cỡ nào khó tin. Hắn –
quốc vương của thượng hạ Ai Cập, sủng nhi của thần, chủ nhân của đại địa, yêu
phải y – vương tử của cường quốc đối địch, chiến sĩ cao ngạo ôm trong mình vô số
cừu hận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét