Chương 26
Memphis đột nhiên nói: "Đợi
tới ngày đó, ngươi cùng ta bước vào cổng thành Derby, ta sẽ đứng trước mặt các
vị thần cưới ngươi làm phi, ngày đó, ta sẽ tuyên bố kiến tạo cho ngươi một tòa
cung điện mới, xây trên một ngọn núi nhân tạo, so với Kim Tự Tháp còn cao hơn,
tầng tầng lớp lớp đều là hoa viên, ta muốn tập trung nô lệ đến sửa chữa và chế
tạo ngọn núi này, ngươi sống ở đó sẽ cảm thấy được trở về với cao nguyên cùng
núi non Hittite, khi đó ngươi tưởng niệm gia hương, bên cạnh ngươi sẽ có ta..."
Izumin nhìn hắn, trong nhất thời
ngây dại. Người này là đang nói thật sao? Tình yêu của Pharaoh là khó có thể
tin như thế sao? Một tòa "Hoa viên giữa không trung"? Như thế nào có
thể?
Hàng lông mi thật
dài của Memphis hạ trên đôi mắt màu xanh lục rất đẹp, nhãn châu ôn nhu nhìn y.
Izumin không nói gì, thời gian lẳng lặng chảy. Phù sinh như mộng, phù sinh như
mộng a.
Thuyền cập cửa
biển sông Nile, đêm nay, Pharaoh dưới tiếng hoan hô của vạn chúng bị kéo đi
tham gia yến tiệc. Izumin bị lưu lại trên thuyền, tay phải y đã có thể hoạt động
một chút nhưng tay trái vẫn phải nẹp, chẳng qua trong lòng Izumin hiểu rõ, vô
luận tay phải có thể hoạt động bao nhiêu cũng phải giả bộ như cái gì cũng không
thể làm.
Pharaoh trước
khi đi đã uy y ăn bánh mỳ cùng sữa trâu, lúc này thị nữ cẩn thận đem quả vả tây(1) và quả chà là(2) tới, Izumin muốn
ăn nhưng xét thấy Pharaoh có nghiêm lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào trực
tiếp đụng chạm tới da thịt y, thị nữ vừa kinh hoảng vừa khó xử. Raian nghĩ
nghĩ, bảo thị nữ đem vả tây rửa bằng nước nóng, bóc vỏ, lại cắt thành miếng,
chính mình thì lấy dao tự động thủ chẻ một ít tăm gỗ, cắm vào miếng vả tây,
bưng cho Izumin.
Izumin lại một lần
hiếu kì mở to mắt, cẩn thận đánh giá: "Raian, này lại là cái gì? Là cách
ăn của quý quốc sao?" Raian thầm nói trong bụng, một thứ bình thường như
thế này mà 3000 năm trước cũng không có, thật không hiểu Carol xuyên đến đây có
cái gì vui. Vừa nghĩ vừa một bên giới thiệu cho y cách dùng tăm.
Trong mắt Izumin
lộ ra vui vẻ, thở dài: "Tư tưởng con người của quý quốc thật kì diệu, sống
ở nơi đó nhất định rất khoái hoạt đi?" Raian cười nói: "Đó là đương
nhiên." Sâu trong mắt Izumin chợt lóe, giống như không chút để ý hỏi:
"Vậy ngươi như thế nào lưu lạc tới đây?" Raian quẫn bách, trong lòng
biết bản thân đang bị y hỏi dò, ra chiều nghĩ ngợi, lập tức thở dài nói:
"Ai, đều do ta nhất thời trượt chân...." Nói xong còn đấm ngực dậm
chân, làm một bộ vô cùng đau đớn ảm đạm, không nói thêm gì nữa.
Izumin trong mắt
quang mang chớp động, thân mình hơi hơi di động, đầu ngẩng lên nhìn hắn:
"Raian, ta xem ngươi hẳn cũng xuất thân tôn quý, vì cái gì lại lưu lạc tới
đất nước này? Nếu ngươi không chê ta mạo muội, nguyện ý thổ lộ, nói không chừng
ta có thể chia sẻ một, hai phần."
Raian cười khổ,
ra vẻ bi thương nói: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nay nghĩ đến, có nhiều lời
cũng vô ích, còn xin điện hạ thông cảm ta khó xử, để cho ta giấu kín chuyện xấu
hổ khi xưa được không?"
Izumin ngẩn ngơ,
nhìn hắn vẻ mặt tinh thần sa sút, hai vai đều xụi lơ, tựa hồ thực sự là rất khổ
sở, tuy rằng trong lòng còn có nghi ngờ lại không thể cưỡng ép truy hỏi kĩ càng
sự việc, y nguyên bản còn có ý muốn lung lạc Raian, vì thế không hỏi tiếp nữa,
hất hất cằm chỉ đĩa vả tây, lễ phép nói: "Làm phiền ngươi."
Raian thấy y
không hỏi nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng cầm lấy tăm đem miếng vả
tây đưa tới bên miệng y, Izumin nguyên bản ngồi dựa vào gối đầu giường, hơi hơi
ngẩng đầu lên còn Raian đang đứng, từ góc độ này vừa vặn có thể thấy sống mũi
thẳng tắp của vương tử cùng đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên cắn miếng hoa quả, có
mấy lọn tóc bạch kim theo trán cúi xuống mà lơ đãng lướt qua tay Raian, trên
tay phất qua một trận cam lộ mát rượi. Raian nhìn xuống dưới, lông mi vương tử
từ góc độ này phi thường tinh tế mà lại cong vút, nhẹ nhàng rung động, phía dưới
thấp thoáng con ngươi màu trà phản xạ ánh hoàng hôn, đôi môi hơi hé, khẽ cắn lấy
miếng vả tây, đầu lưỡi màu hồng non mềm khẽ đảo, co rụt lại...
Trong phút chốc,
Raian phát giác hồn mình đã bay đi đâu mất, yết hầu kìm lòng không đậu cơ hồ
phát ra tiếng nuốt, ngay sau đó, đầu lưỡi kia, đôi môi kia, mái tóc kia rời khỏi
bàn tay hắn, chỉ để lại một cỗ hương khí nhàn nhạt, bất đồng với mọi loại hương
khí hắn từng ngửi qua trong đời.... Raian mơ hồ nghĩ: "Đó là mùi thơm cơ
thể y..." Nhưng vì sao? Trải qua biến động sinh tử, Raian đã mơ hồ minh bạch
mình cùng em gái không giống người bình thường, nhưng còn người này, người này
đến cùng là ai?
Izumin tự nhiên
dựa trở về đợi miếng tiếp theo đưa tới, Raian bừng tỉnh, liều mạng nuốt một ngụm
nước miếng. Izumin ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn hắn, Raian nhanh chóng làm bộ như
không có chuyện gì, lại nghe Izumin xin lỗi nói: "Là ta không tốt, chỉ lo
để ngươi hầu hạ ta ăn. Ngươi cũng ăn đi."
Raian không khỏi
bội phục vị vương tử này thật biết làm người, cố gắng thuyết phục mình vừa rồi
chỉ là ảo giác. Y vừa nói như vậy, Raian cũng không khách khí, liền ăn mấy miếng,
nhân cơ hội đổi cho thị nữ lại thay mình. Trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống,
trong lòng còn kinh hoàng chưa yên, nhịn không được lần nữa nhìn Izumin. Chỉ thấy
y thản nhiên tiếp nhận thị nữ hầu hạ, một chút không phát giác ra có gì dị thường.
Raian lúc này mới nói cho chính mình, không có gì, chẳng qua vừa rồi là hắn suy
nghĩ quá nhiều, huống chi ai cũng đều biết chuyện giữa vương tử cùng Pharaoh,
nhìn dung mạo y sẽ có một chút ý tưởng "tà ác" cũng là tự nhiên. Một
phen an ủi bản thân như thế, tâm tính cuối cùng trở về bình thường, nhưng từ đó
mỗi khi nhìn Izumin, tổng sẽ cảm thấy có ba phần không được tự nhiên.
Thị nữ hầu hạ
hoàn tất, Raian đang muốn cáo từ, để thị nữ thay hắn túc trực, Izumin lại phất
tay cho nàng lui ra, cười nói: "Ta muốn cùng ngươi tán gẫu." Raian chỉ
có thể ngồi xuống, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Izumin
nhìn thị nữ rời đi, liền cùng cằm điểm điểm, ý bảo Raian đi tới, tâm Raian lại
không nghe sai bảo cuống cuồng nhảy dựng lên, hắn thầm mắng chính mình ngu ngốc
nhưng hai chân vẫn kìm lòng không đậu đi qua.
Izumin nhỏ giọng
nói: "Ta xem ngươi tuyệt đối không phải người tầm thường, bị mai một ở đây
cũng quá mức nhân tài không được trọng dụng, Hittite đế quốc của ta luôn khát
khao nhân tài, nếu ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi viết một phong thư, ngươi cầm
thư của ta tới Hittite, phụ vương của ta chắc chắn hậu đãi ngươi, trọng dụng
ngươi, ngươi có nguyện đáp ứng không?"
Raian không ngờ
y thân làm tù nhân, thế nhưng còn có tâm tư kết bè kéo cánh, thấy y nói thẳng,
vốn định cự tuyệt, nhưng lúc này trong lòng giống như đánh trống, thấy ánh mắt
trong suốt sáng ngời tràn ngập chờ mong của y, ngửi khí tức trên người y, lời cự
tuyệt không biết làm thế nào nói ra thành lời, không khỏi do dự: "Này....
Ta..." Izumin còn cho rằng hắn không biết tình huống của Hittite, lập tức
nói: "Đừng nhìn ta hiện giờ thân hãm nơi này, Hittite của ta tuyệt đối
không phải là một tiểu quốc, thế lực, lãnh thổ, tài phú đều tương xứng với Ai Cập,
nếu ngươi có điều gì mong muốn, quốc gia ta đều có thể làm được. Xin ngươi
không cần nghi ngờ."
Raian nhìn vẻ mặt
của y, thật sự là khát khao nhân tài, giật mình, thiếu chút nữa liền thốt ra:
"Nếu ta muốn ngươi thì sao?" Ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu, tất nhiên
là kinh hãi, không nghĩ tới chính mình có thể sinh ra loại ý niệm này, dù có thế
nào cũng không dám tưởng tượng thêm nữa, nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Đa tạ
điện hạ coi trọng ta nhưng ta không thể không cô phụ ý tốt của điện hạ, ta đi
lưu lạc là vì muốn kiếm muội muội rời nhà trốn đi, không phải vì cái gì vinh
hoa phú quý, hùng tâm đại chí, lại càng không muốn tham gia vào ân oán giữa Ai
Cập và Hittite. Muốn ta làm thầy thuốc thì được, còn muốn ta làm việc khác, vậy
phải xin lỗi."
Izumin quan sát
kĩ thần sắc của hắn, quả là lời lẽ thật tâm, chém đinh chặt sắt, không cho đường
cứu vãn, không khỏi thầm than một tiếng, ngược lại nói: "Nếu Pharaoh muốn
trọng dụng ngươi, ngươi sẽ làm sao?" Raian cả kinh lắc đầu: "Ta đây
cũng sẽ không trợ hắn." Trong lòng nghĩ, phải trợ giúp tên hỗn trướng phản
bội em gái, hắn mới mặc kệ.
Izumin có chút
không tin, không chịu thua nói lại: "Nếu Pharaoh cam kết dùng địa vị cao
trọng thưởng cho ngươi thì sao?" Raian cười dài một tiếng: "Ta cũng
không phải người nơi đây, đất nước này hết thảy cùng ta đều không có quan hệ, đợi
tìm được muội muội, ta liền nghĩ cách mang nàng trở về, tuyệt không ở lại Ai Cập.
Ngươi có thể yên tâm."
Izumin đỏ mặt, lại
như cũ thong dong nói: "Kia liền đa tạ ngươi." Cảm thấy chỉ cần hắn
không bang trợ ai trong hai người là tốt rồi. Vì thế lại hỏi: "Thế lực
Hittite trải rộng khắp thiên hạ, ngươi tìm kiếm muội muội có gì cần giúp đỡ
không?" Raian trả lời: "Ta đã có ít manh mối, ít ngày nữa liền có thể
tìm được, đa tạ hảo ý của ngươi." Izumin biết hắn tuyên bố tự tuyệt mời
chào của mình, chỉ có thể nói: "Vậy chúc mừng ngươi, nếu có cái gì cần,
xin cứ nói." Raian nói: "Đa tạ, chỉ là việc này tự ta có thể lo liệu,
tâm ý của ngài ta tâm lĩnh." Izumin thở dài một tiếng, chỉ có thể ngả lại
người lên gối, không nhiều lời nữa.
Raian thấy y
không còn truy bức, trong lòng buông lỏng, lại không biết vì cái gì lại phiền
muộn, cảm thấy bản thân giống như bỏ lỡ cái gì trọng yếu. Mạnh nhún vai, lắc lắc
đầu, không tiếp tục tự vấn nữa, hỏi: "Ngài còn có chuyện gì muốn phân phó
không?" Izumin biết tâm ý của hắn, liền nói: "Không có gì, ngươi đi
xuống nghỉ ngơi đi."
Raian gật gật đầu,
nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, Izumin nhìn bóng dáng hắn, có chút cảm thấy
đáng tiếc, người này như Địa Trung Hải sâu không thấy đáy, lai lịch không rõ,
ngược lại cùng con đường xuất hiện của nữ nhi sông Nile có chút tương tự, bất đắc
dĩ lại không chịu cho mình sử dụng, chẳng qua, chỉ cần hắn cũng không chịu để
người Ai Cập dùng là tốt rồi, còn mặt khác, hiện nay có muốn cũng làm không được.
Chú thích:
(1) Quả vả tây: Tên tiếng Anh là
fig, còn gọi là quả sung ngọt, có hình dạng y chang quả sung ta nhưng to hơn,
khi chín có màu tím đen, mềm, vị ngọt.
(2) Quả chà là:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét