Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Tam thế chi phong - chương 31

Chương 31

Buổi tối hôm đó, Raian không có ngủ, hắn đang chờ đợi một chuyện sắp phát sinh. Quả nhiên, tới nửa đêm nghe được tiếng hỗn loạn. "Làm tốt lắm, Izumin vương tử!" Hắn nhẹ nhàng huýt sáo, bên môi bất giác hiện lên nét cười. Không quá bao lâu, hắn bị bọn lính quát lớn kéo ra khỏi giường, đến quần áo còn chưa mặc xong liền bị lôi đến trước mặt Pharaoh. Lập tức, hắn bị bộ dáng của Pharaoh làm cho hoảng sợ.
Mạn sườn bên trái Memphis còn cắm con dao Thụy Sĩ. May mắn hắn phản ứng rất nhanh, cũng may mắn sức lực của vương tử chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng da thịt nguyên bản hoàn mĩ giờ trải rộng vết bỏng. Hắn mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, trên người nước rơi tí tách nhưng thân mình vẫn thẳng tắp, không bởi vì đau đớn mà biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.

Raian cẩn thận kiểm tra, tính toán xem thuốc trong bao có bao nhiêu thuốc có thể chữa những vết thương này, trong lòng thì vui sướng khi người gặp họa. Chung quy, kẻ có lỗi với em gái của hắn rốt cuộc cũng bị báo ứng! Mà đám quân y đã sớm gấp rút đi chuẩn bị bí dược trị thương của người Ai Cập.

Đột nhiên, Pharaoh vào lúc Raian cúi đầu kiểm tra vết thương phát ra một tiếng rống to. Không ai nghĩ một con người có thể phát ra tiếng kêu như vậy. Thê lương. Phẫn nộ. Tuyệt vọng. Cừu hận khắc sâu. Tất cả hỗn tạp vào một chỗ! Toàn bộ sông Nile dường như đều bị tiếng kêu gào này làm cho dậy sóng.

Xa xa, cưỡi ngựa cuồng chạy, trong lòng Izumin chấn động không dứt, đột nhiên tim đập nhanh, trong lòng nhói lên một cái. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ngắn đến nỗi y cơ hồ không chú ý thấy, tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước, tìm nơi an toàn phương xa mà đi.

Lúc này, rất nhiều lính Ai Cập cũng nhanh chóng theo sau y, gắt gao bám đuổi.

Nhìn Memphis đầy người thương tích vẫn cố leo lên ngựa, Minue lòng nóng như lửa đốt ngăn cản. Trải qua Raian cùng quân y kiểm tra, Memphis bị gãy một cái xương sườn trên ngực trái, vết bỏng lan khắp toàn thân từ chân lên mặt, tuy rằng hắn đúng lúc nhảy xuống nước nhưng tất yếu phải lập tức băng bó chữa trị. Minue khẩn cầu nói: "Bệ hạ, thân thể ngài trọng yếu...." Nhưng mặt ngoài trấn tĩnh thực tế đã cuồng loạn, Memphis nào có nghe thấy.

Ngay cả Raian cũng không thể không đi ra nói chuyện, còn chưa có tìm được em gái, hiểu được tầm quan trọng của người này đối với Carol, hắn cũng không thể nhìn em mình biến thành quả phụ. Cho dù hắn không tán thành cuộc hôn nhân này nhưng tưởng tượng đến lần trước em gái quay trở về hiện đại trong bụng mang theo đứa nhỏ, hắn liền đau lòng. Tuy rằng cái thai có thể phá nhưng em gái đến cùng sẽ phản ứng với quan hệ của Memphis và Izumin như thế nào, hắn không thể tùy tiện kết luận. Lúc này, Memphis thất khống hô: "Tránh ra!" Không để ý quân y quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, binh lính lôi kéo dây cương cùng Minue không buông, cứng rắn muốn nhảy lên ngựa.

Raian nhìn không được nữa, thuận tay đoạt lấy kiếm đồng trên tay một binh lính, dưới tiếng kinh hô của mọi người, một bước vọt tới sau lưng Pharaoh đang cố sức nhấc chân, hắn căn bản không để ý tiếng kêu thất thanh của binh lính, dùng chuôi kiếm hung hăng gõ lên gáy Pharaoh.
"Rầm" một tiếng, mấy cái trường mâu bắt lấy cổ hắn, Minue kinh ngạc nhìn hắn, Raian nhìn Pharaoh mềm nhũn ngã xuống đất, "ba" một tiếng đem thanh kiếm ném xuống, đối Minue nói: "Hiện tại có thể đem Pharaoh đi trị liệu chưa?" Minue giật mình nhìn nhìn hắn, phất tay ra lệnh cho binh lính thu trường mâu, nâng Pharaoh lên, chạy vào boong tàu dưới khoang thuyền.

Trong thời gian ngắn ngủi, Memphis hoảng hốt mơ một ngàn giấc mộng, trong mỗi giấc mộng đều là vương tử địch quốc nhẫn tâm kia. Người kia, tại thời điểm nhu tình mật ý nhất cho hắn một kích trí mạng, trong nháy mắt còn muốn giết hắn, giống như Tử thần bình tĩnh không có cảm tình, ánh mắt sáng lòa lợi hại giống như con dao đâm vào ngực mình. Memphis rốt cuộc hận, ở trong một ngàn giấc mộng không thể tìm thấy đường ra, hắn nhìn bóng dáng không chút dừng lại cách hắn ngày càng xa, điên cuồng gào thét.

Khi thầy thuốc lau miệng vết thương trên người hắn, gợi ra từng đợt đau nhức, Memphis tỉnh lại, nô bộc canh giữ xung quanh đều lo lắng xông tới. Memphis đầu tiên là cảm thấy một trận thoát lực, cơ hồ không nhớ nổi mình đang ở đâu, từ từ nhìn bốn phía xung quanh, đầu tiên là quân y sắc mặt mang sợ hãi, tiếp theo là Raian biểu tình mặt ngoài cung kính thực ra lại chẳng hề để ý, tiếp đến ánh mắt trung thành và tận tâm của Minue. Trong tâm rét lạnh như băng thiên tuyết địa, chỉ có ánh mắt này cho hắn cảm thấy ấm áp.

Hắn cũng không đi truy cứu tại sao đầu mình lại đau, cũng không truy cứu chính mình vì sao té xỉu, nhắm mắt một chút, lại mở ra, bình tĩnh hỏi: "Ta hôn mê bao lâu?"

Minue lập tức trả lời: "Chỉ có một lát."

Memphis chậm rãi nói: "Lập tức đốt pháo tín hiệu, truyền lệnh binh lính ven sông Nile, phong tỏa mọi con đường cùng bến cảng dọc biên giới với Hittite, không cho bất cứ con thuyền nào xuống biển. Mệnh lệnh quan hành chính các thành phố cùng tướng lĩnh cẩn thận truy tìm, nhất là những con đường quan trọng, kiểm tra kĩ càng, người nào sơ sảy khiến cho vương tử Hittite đào thoát, lập tức giết chết không tha." Ngừng lại một chút, nhịn xuống trong lòng sục sôi, lại nói: "Truyền lệnh của ta, phải bắt sống vương tử Hittite, khi cần thiết có thể chém đứt tay chân nhưng nhất định phải mang người còn sống về."

Nội tâm hắn chưa bao giờ cảm thấy rét lạnh như thế, chưa bao giờ vì sở tác sở vi của mình mà mất mặt trước thuộc hạ như thế, nhưng nhìn ánh mắt lo âu của Minue, hắn cũng chưa bao giờ cảm nhận được trách nhiệm của Pharaoh Ai Cập như lúc này. Hắn nghĩ: "Ta như thế nào đem giấu móng vuốt mãnh hổ biến thành tiểu miêu? Ta sao lại bỏ mặc chính mình đi sa vào một giấc mộng không có khả năng thành hiện thực? Ta như thế nào cam tâm bị một người lừa gạt? Không! Tuyệt đối không!"

Hỏi qua tình huống của con tàu, biết được tuy hao tổn nghiêm trọng nhưng vẫn có thể đi tiếp, hắn lệnh cho thuyền chuyển hướng, lập tức chạy tới bến cảng, nương theo hướng gió tận lực tiết kiệm thời gian. Minue nhất nhất thừa lệnh, lập tức tìm người đi làm.

Quân y muốn vì hắn trị liệu, Memphis lại vung tay lên, ra lệnh lấy bản đồ cùng sa bàn đến, người hầu nhanh chóng mang tới. Hắn không chuyển mắt nhìn bản đồ cùng sa bàn trước mặt, đột nhiên nheo mắt lại, chỉ vào một chỗ nào đó nói: "Chính là chỗ đó, nếu y muốn từ lục địa trở về Hittite, tuyệt đối phải đi qua chỗ đó!"

Chỗ đó chính là nơi gần nhất giữa biển Đỏ cùng Địa Trung Hải, thời đại này trên thế giới còn chưa tồn tại kênh đào Suez(1)

Pharaoh lại chỉ chỉ bờ sông, điểm ra cửa sông gần địa phương này nhất, mệnh lệnh: "Trước để binh lính chuẩn bị ngựa, chờ chúng ta đến chỗ đó, lập tức bỏ thuyền lên bờ, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi qua!"

Memphis nằm trên gối, vì thể xác đau đớn cùng tâm linh thống khổ mà suy nghĩ một khắc không yên, hắn phân không rõ trong hai loại cảm giác này cái nào đau hơn, vì thế không nói một tiếng, để mặc Raian cùng quân y xử lý vết thương trên người. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đêm tối ngoài cửa sổ nhưng kì thật cái gì cũng không để vào mắt. Raian có thể cảm nhận được ngực hắn kịch liệt phập phồng cùng ngón tay ngẫu nhiên run rẩy nhưng vô luận nối xương cùng trị liệu có bao nhiêu đau đớn mặt hắn cũng không chút thay đổi, không nói một lời, thậm chí ngay cả tiết tấu thở dốc cũng không đổi, phảng phất như hắn đã không còn cảm thấy đau nữa, điều này làm cho Raian cũng không còn tâm lý sung sướng khi người gặp họa, ngược lại có chút bội phục.

Quân y muốn cho Memphis dược an thần nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Memphis không muốn mê man qua ngày, không muốn quên đi đau đớn khắc cốt ghi tâm mà người kia cho hắn, hắn muốn thanh tỉnh thừa nhận ý tưởng ngu xuẩn của mình phải trả giá đại giới như thế nào.

Nhìn hắn trấn định cùng nhẫn nại, Raian có chút không đành lòng, thiếu niên 18 tuổi này mặc dù có chút tự đại, có chút thô bạo nhưng chung quy vẫn là một thiếu niên, hắn phải trải qua bao nhiêu âm mưu cùng sát khí mới luyện ra loại trấn định như vậy. Thương trường thời hiện đại tuy rằng tiềm ẩn nhiều nguy cơ cùng hung hiểm nhưng so với trực tiếp bị uy hiếp đến tính mạng thì đỡ hơn nhiều.

Nhớ tới những câu chuyện về việc Carol đã mang tới cho vị Pharaoh này bao nhiêu phiền não cùng nguy hiểm, Raian nghĩ có lẽ cuộc hôn nhân này không phải là nguy cơ từ một phía. Đợi tìm được Carol, dù thế nào hắn cũng muốn nghĩ biện pháp đưa em gái về hiện đại, hắn không muốn để em gái mình sống tại cái nơi tràn đầy sát khí không biết khi nào sẽ mất mạng này.

Khi tất cả mọi người rời khỏi, vẻ mặt rét lạnh tới cực điểm của Memphis mới có chút buông lỏng, hắn không muốn thuộc hạ chê cười mình vì yêu mà điên cuồng, không muốn đường đường Pharaoh lại trở thành kẻ tiểu nhân cho người khác thương hại cười nhạo, lại càng không muốn làm bại lộ điểm tâm tư còn lại của mình.

Một bàn tay che mặt, tay còn lại gắt gao nắm chặt thành quyền. Một khắc kia, hắn trong nháy mắt toát ra yếu đuối, phảng phất giống như phần ngực bị người đâm trúng. Ánh trăng qua cửa sổ chiếu lên lưng Pharaoh, thân mình bao kín băng vải đang điên cuồng run rẩy, nhưng Pharaoh không khóc, hắn sẽ không khóc, bởi vì hắn là Memphis, là chủ nhân của Thượng Hạ Ai Cập, là chủ nhân của chư quốc, là chủ nhân của đại lục địa, là con trai của thần Thái Dương!

Thế nhưng ————

"AAAA!!!! Izumin! AAAAAA!!!!!! Izumin ———"

Thanh âm thoát phá từ trong lồng ngực mở rộng đến cực độ vọt ra, cơ hồ là loại phong bạo gần như xé rách linh hồn, ở trong phong bạo đó Pharaoh đem toàn bộ tình yêu của mình xé bỏ, hắn giơ tay lên, hướng chư thần phù hộ Ai Cập thỉnh cầu.

 ——— Tuyệt đối đừng để Izumin có thể chạy ra khỏi Ai Cập!!! Hắn muốn tự tay bắt được vương tử Hittite Izumin, tự mình lột da người này, đem thân thể con người giả dối lại nhẫn tâm đó đóng đinh lên cổng thành Derby, đem đầu người này dâng lên Thần Điện!

Thuyền hướng hạ du sông Nile trong màn đêm đen kịt cấp tốc đi tới, không lâu sau, bình minh sắp sửa dâng lên, thần linh giống như nghe được hắn khẩn cầu, đưa tới một trận lại một trận gió thuận.

Phía đường chân trời, thần Thái Dương lại sắp bắt đầu một lần nữa bay ngang qua bầu trời, cũng nghe được khẩn cầu của hắn, mà xa thật xa, ở một thời không xa xôi khác, bên trong Thần Điện Eanna(2), nữ thần cũng nghe được hắn thỉnh cầu. Nữ thần im lặng mặc trường bào, đội vương miện màu trắng, tay cầm vương trượng, bên môi toát ra tia mỉm cười băng lãnh.

"Lữ nhân đến đây sẽ không có đường về, là tâm của ngươi chi phối ngươi. Memphis, tình cảm đã cấp ra sẽ không thể thu hồi, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi hủy diệt tình yêu kiếp trước cùng kiếp này của ngươi."

Gió từ trước cửa Thần Điện Eanna thổi vào, thời gian chầm chậm quay về 2000 năm trước, thời đại Sumer(3) rực rỡ. Nữ thần bước ra cửa điện, vị quốc vương anh hùng của thành Urul ở Thần Điện phía dưới, nữ thần ngẩng đầu, nhìn lên trời, thần Thái Dương trên xe ngựa không tán thành lắc đầu nhưng nữ thần không để ý thần Thái Dương phản đối, lao xuống phía dưới, xuyên qua 2000 năm thời không.

"Chờ ta, người ta yêu, chờ ta, vương tử của ta, anh hùng của ta, chủ nhân trái tim ta, chờ ta, Izumin của ta, khi sương trên ngọn cỏ sớm làm ướt chân ngươi, hứa hẹn của ta cùng ngươi sẽ bắt đầu."

Chú thích:

(1) Kênh đào Suez: Con kênh nhân tạo nối Địa Trung Hải với vịnh Suez, 1 nhánh của biển Đỏ, cung cấp 1 lối đi tắt từ lục địa Âu-Mĩ đến phía nam châu Á, phía đông châu Phi và châu Đại Dương, là 1 trong những tuyến giao thông hàng hải quan trọng nhất thế giới.

(2) Thần điện Eanna (hay E.Anna): "Ngôi nhà của An" hay "Ngôi nhà cho thần linh giáng trần từ thiên đường", thuộc lãnh địa của nữ thần Inanna hay Ishtar (nữ thần tình yêu và chiến tranh, chịu trách nhiệm về tình dục và sinh nở), là vị nữ thần trong kiếp đầu tiên đã chia rẽ Gilgamesh và người yêu ấy, hiểu nôm na thì đây là đất nhà bả. Đền thờ của bà này được coi là cái nôi đầu tiên của "văn hóa mại dâm", bắt đầu từ thời Lưỡng Hà cổ đại (4000 năm TCN). Những nữ tu sĩ phục vụ trong đền thờ của bà này phải quan hệ với bất kì người đàn ông nào quyên góp tiền bạc cho đền, việc từ chối quan hệ sẽ bị coi là một tội ác (O;)

(3) Sumer: Nền văn minh Lưỡng Hà cổ, nền văn minh đầu tiên của nhân loại, hình thành trong giai đoạn Uruk 4000 năm TCN, là tộc người đóng góp nhiều nhất cho lịch sử văn minh của nhân loại. Nền văn hóa, khoa học của họ phát triển đến mức thậm chí ngày nay chúng ta vẫn dùng cùng 1 hệ thống toán học, lịch và thời gian giống như họ. Dựa trên nhiều văn bản cổ nhắc đến "những người đến từ trời cao", có lời đồn rằng người Sumer phát triển đến vậy là nhờ tiếp thu kiến thức từ người ngoài hành tinh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét