Chương 10
*Lảm nhảm* Má ơi, 1 chương này dài thấy ớn
luôn, làm xong cũng hoa mắt rồi, ai có thấy lỗi chính tả nào thì nhớ comment nhắc
ta sửa nha.
Khang Hi sốt ruột chạy
về, tiến Càn Thanh cung liền thấy một mảnh rối ren. Bên tai truyền đến thanh âm
ầm ĩ, một đám người đi tới đi lui. Có người trong tay cầm quần áo, có người
bưng chậu rửa mặt... Thái y tốp năm tốp ba ở một bên nghị luận. Còn hắn thì
không vui nhíu lông mày, ánh mắt một mực tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Thẳng đến khi nhìn thấy
tiểu gia hỏa kia ngồi ở trên giường, bị chăn, mền bao lấy, lạnh run, sắc mặt tái nhợt, không có
chút huyết sắc nào, bị đông cứng đến có chút tím xanh
ho khan mới thoáng nhẹ nhàng thở
ra. Bỏ qua mọi người bên cạnh thỉnh an, chỉ bước nhanh tới bên người tiểu gia hỏa.
Bé con nhìn thấy hắn thì bộ dáng ngơ ngác, trong mắt rõ ràng lộ ra sợ hãi, hiển
nhiên là kinh hồn chưa định. Khang Hi nhìn mà đau lòng. Tiến lên đem tiểu gia hỏa
ôm vào trong ngực, lo lắng dỗ dành, "Bảo Thành, nghe lời, không sợ, hoàng
a mã đến rồi, không sợ..." Ánh mắt thương tiếc chăm chú nhìn người trong
ngực.
Tiểu
gia hỏa chui trong ngực hắn run rẩy, ánh mắt ngu ngơ, giống như ba hồn bảy vía
đều bay hết, bộ dạng ngây ngốc, cũng không nói chuyện.
Nhìn tiểu gia hỏa
không còn hờn giận cũng không còn nghịch ngợm hoạt bát, Khang Hi vừa thương tiếc
vừa tức giận, hướng đám thái y rống, "Thái tử rốt cuộc là làm sao?" Bạo
phát nộ khí thật lớn, dọa tiểu gia hỏa trong ngực run càng lợi hại hơn. Hắn
đành phải đè nén nộ khí trong lòng, vỗ nhẹ lưng bé con, ôn nhu dỗ dành, "Bảo
Thành, không sợ, hoàng a mã không phải hung với Bảo Thành, Bảo Thành, không sợ."
Ánh mắt nén giận lạnh lùng lướt qua dọa đám thái y toát mồ hôi.
"Khởi bẩm hoàng
. . . hoàng. . . hoàng thượng, thái. . . thái tử. . . cái này. . . đây là. . .
bị. . . bị. . . dọa sợ, đợi thần. . . thần khai thuốc an thần, cho thái tử uống,
tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không còn việc gì. Chỉ sợ, chỉ sợ, tới đêm, thái tử,
thái tử sẽ, sẽ...." Thái y nơm nớp lo sợ hồi lâu đáp lời, trong lúc nói
còn liếc trộm biểu tình Khang Hi vài lần, nhìn mặt hắn ngày càng đen, càng là
kinh hãi.
Khang Hi nghe tới tiểu
gia hỏa chỉ là bị hù sợ cũng nhẹ nhàng thở ra, nghe tiếp thái y ấp a ấp úng, bộ
dáng muốn nói lại thôi, tim lại vọt lên cổ họng, trừng mắt liếc thái y một cái,
đè thấp thanh âm gầm gừ, "Nói mau." Nghiễm nhiên là sợ lại dọa tới tiểu
nhân nhi trong ngực.
"Thái tử rơi xuống
nước bị sặc, sợ là bị nhiễm lạnh, đến đêm sẽ ho lợi hại, sợ là sẽ còn bị sốt..."
Nhìn mặt Khang Hi tái nhợt, thái y một hơi nói nốt, mới thoáng lau lau cái trán
ướt mồ hôi.
Tiểu gia hỏa quả
nhiên ở trong ngực hắn ho không ngừng, biểu lộ rất khó chịu.
Khang Hi đau lòng
nhìn tiểu nhân nhi toàn thân run rẩy, "Đều đi xuống đi, đi kê đơn thuốc
cho trẫm." Vỗ nhẹ lưng tiểu gia hỏa, muốn cho nó thoải mái một chút, bàn
tay nhỏ bé của nhóc con lại chặt chẽ túm lấy góc áo của hắn, hiển nhiên là bị dọa
không nhẹ.
Thương tiếc dỗ dành,
"Bảo Thành, không sợ, nghe lời, không sợ, hoàng a mã ở đây..."
Trong đêm
Khang Hi một mực canh
giữ bên người tiểu gia hỏa, lại để cho người không ngừng đốt bếp lò. Chủ yếu là
vì tiểu gia hỏa một mực không ngừng hô lạnh, hắn đều nóng đến chảy mồ hôi, tiểu
gia hỏa vẫn kêu lạnh, chọc trúng Khang Hi đau lòng không thôi, đành phải cởi bớt
quần áo, bò lên giường, đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng. Không ngừng trách cứ
chính mình, không nên lại để cho tiểu gia hỏa một mình chạy loạn.
Quả nhiên, còn chưa tới
nửa đêm, tiểu gia hỏa liền đứt quãng ho lên, mặt nhăn như bánh bao, lộ ra thập
phần không thoải mái. Khang Hi sờ trán nó, nóng đến dọa người, trên khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra đỏ ửng, đôi mắt nửa khép, hô hào, "Khụ, khụ, khụ,
khó chịu. . . khó chịu. . . " Không ngừng ở trong ngực Khang Hi khóc rống
làm hắn vừa bất đắc dĩ vừa thương, đành phải liên tục trấn an dỗ dành, "Bảo
Thành, nghe lời, không náo loạn được không, hoàng a mã ôm ngươi..." Tiểu
gia hỏa sinh bệnh lại rất không nói đạo lý, lại đá lại đạp, hai tay trong không
trung vung vẩy, "Ta không cần ngươi, không cần ngươi..."
Nhốt chặt hai tay tiểu
gia hỏa, Khang Hi cau mày, chịu đựng nhóc con hồ ngôn loạn ngữ cùng đấm đá loạn
xạ, đau lòng không ngừng dùng khăn chườm đá lạnh cho tiểu gia hỏa hạ sốt, tiểu
gia hỏa nằm chết dí trên giường ho không ngừng, ho đến chảy nước mắt giàn dụa,
hắn nhìn mà hốc mắt cũng đỏ theo.
"Hoàng thượng,
thuốc đến rồi." Lương Cửu công công rón rén đưa thuốc lên.
Khang Hi bình tĩnh phất
tay, cho Lương Cửu công công để thuốc lại đó rồi đi ra ngoài. Nhìn bát thuốc
đen sì bốc hơi nóng, Khang Hi cũng nhíu mày, xem ra tuyệt đối không dễ uống đâu.
Nhưng lại không thể làm gì khác, Khang Hi dùng chăn mền cuốn chặt tiểu gia hỏa,
ôm nó ngồi lên đùi mình, một tay cầm bát dược, một tay cầm thìa, múc một thìa,
thổi nhẹ, đưa tới bên miệng bé con, "Bảo Thành, nghe lời, há miệng, uống
thuốc xong sẽ không còn khó chịu..."
Tiểu gia hỏa vừa ngửi
thấy mùi thuốc đã buồn nôn, vươn tay ra khỏi chăn, hất một phát đổ bát thuốc
trong tay Khang Hi, mặt nhăn nhíu, lại ho khan, lại ở trong ngực Khang Hi giày
vò khóc rống, nhất quyết không chịu uống. Thuốc đổ đầy người nó cùng Khang Hi.
Hắn cũng nổi giận, trừng tiểu gia hỏa, "Ngươi....." Rồi lại nhìn bộ dạng
đáng thương của tiểu nhân nhi trong ngực, bất đắc dĩ thở dài, cơn tức hạ xuống,
bát thuốc kia là không thể uống rồi, lại gọi người đi sắc bát khác.
Buông tiểu gia hỏa định
đi thay quần áo, tiểu gia hỏa thấy hắn muốn đi, hai mắt đẫm lệ giơ tay,
"Khụ, hoàng, khụ, a mã, ôm. . . khụ. . ." Khang Hi lúc này mới hòa
hoãn sắc mặt, buồn cười gạt gạt cái mũi tiểu gia hỏa, "Ngươi mới rồi không
phải nói không cần trẫm sao?" Tiểu gia hỏa nhưng lại bĩu môi, một câu cũng
không nói tiếp, chỉ đưa tay muốn hắn ôm. Khang Hi (lại) bất đắc dĩ lắc đầu, ở
ngay cạnh giường thay quần áo, lại thay chăn mền cho tiểu gia hỏa mới lại tới
ôm nó.
Trong điện yên tĩnh, chỉ có tiếng
ho khan lợi hại của tiểu gia hỏa. Thấy bé con sắp ngủ rồi, Khang Hi liền định
đem nó thả xuống giường, tiểu gia hỏa lại nắm chặt vạt áo hắn, không chịu buông
tay. Khang Hi sờ cái đầu nhỏ, cười nói, "Bảo Thành, nghe lời, nằm xuống ngủ
được không?" Tiểu gia hỏa lắc đầu, một bộ không chịu thỏa hiệp, "Muốn
ôm." Mà Khang Hi chỉ cần thả tiểu gia hỏa lên giường để nó nằm thẳng, tiểu
gia hỏa sẽ thở gấp, ho không ngừng. Xem dạng như vậy, hắn đành phải một đêm ôm
tiểu gia hỏa trong điện đi tới đi lui. Tiểu gia hỏa vốn không có tinh thần, vừa
rồi quậy một trận, càng không có tinh thần, tựa trên vai Khang Hi, bộ dạng buồn
ngủ.
"Hoàng
Thượng, dược đến rồi." Lương cửu công công khiêm cung đẩy cửa nói.
Khang
Hi ra dấu chớ lên tiếng, ra hiệu Lương Cửu công công nhỏ giọng một chút. Nhìn
nhìn bát thuốc, lại nhìn tiểu gia hỏa vừa ngủ, mặt bánh bao còn đang nhíu lại,
hắn vẻ mặt nhu hòa thương tiếc, "Đem dược ủ nóng, đợi thái tử tỉnh dậy rồi
uống đi."
Lương
Cửu công công nhẹ gật đầu, ra hiệu đã biết, mắt nhìn Khang Hi có chút tiều tụy,
hơi không đành lòng, "Hoàng thượng, nếu không để cho nô tài ôm đi, ngài
ngày mai còn phải lên triều sớm."
Khang
Hi liếc cũng không liếc nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn tiểu gia hỏa trong ngực,
vỗ nhẹ lưng nó dỗ dành, lắc đầu, "Trẫm tự mình làm được rồi, lui xuống
đi." Hiển nhiên là vẫn không yên lòng để người khác chiếu cố con trai bảo
bối của hắn.
Lương
Cửu công công nghe vậy đành lui xuống.
Cả
một đêm, tiểu gia hỏa đều ngủ không yên ổn, thỉnh thoảng sẽ lại bị ho tỉnh,
Khang Hi cũng một đêm không ngủ, ôm nó đi tới đi lui. Đến bình minh, Khang Hi
sờ trán tiểu gia hỏa, chỉ còn hơi nóng, không còn sốt lợi hại như trước nữa, ra
một thân mồ hôi, quả nhiên tốt hơn nhiều, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu
gia hỏa dụi dụi mắt, hiển nhiên cũng ngủ không ngon, không ngừng ho.
Khang
Hi mang theo vui vẻ ôn nhu nhìn tiểu gia hỏa, "Bảo Thành, tỉnh?"
Tiểu
gia hỏa ngáp một cái, như trước mặt nhăn mày nhíu.
"Tỉnh,
uống xong thuốc là tốt rồi." Khang Hi ôn tồn dụ dỗ, trong lòng áy náy làm
cho hắn không nỡ hung dữ với tiểu gia hỏa.
Tiểu
gia hỏa vừa nghĩ tới bát thuốc đen sì đắng ngắt ngày hôm qua, đầu liền lắc như
trống bỏi. Vì thế, một người cười dụ dỗ, một người lại nhăn mặt cự tuyệt. Một
bát thuốc uy xuống, người cười, càng cười càng cứng ngắc, người nhăn mặt, càng
nhăn càng lợi hại.
Vì
để cho tiểu gia hỏa uống hết một bát thuốc, Khang Hi cho người chuẩn bị hẳn năm
bát mới làm cho nó uống hết non nửa bát. Không phải đổ đầy người hắn thì cũng
nhổ ra đầy người hắn. Một bát thuốc uống xong, hai người đều chật vật không
chịu nổi. Tiểu gia hỏa mặt đầy nước mắt, không ngừng nức nở ho khan, một bộ ủy
khuất đầy mình. Khang Hi nửa bất đắc dĩ nửa đau lòng thay quần áo cho mình cùng
tiểu gia hỏa, nhìn sắc trời một chút, đã đến giờ thượng triều, nhóc con lại
chết sống không chịu buông tay, không cho hắn đi.
"Bảo
Thành, ngủ một giấc là khỏe, hoàng a mã vào triều, một hồi lại trở về với
ngươi." Khang Hi ôn nhu dụ dỗ.
Tiểu
gia hỏa lại lạnh lùng ném một câu, "Muốn ôm...." Chỉ là thanh âm rất
suy yếu. Hai tay ôm lấy cổ Khang Hi, hốc mắt hồng hồng rưng rưng, bộ dạng như
vậy, là ai cũng cự tuyệt không được.
Khang
Hi không thể làm gì khác, đành lại phải ôm tiểu gia hỏa tới tới lui lui đi đi
lại lại.
"Bảo
Thành, hoàng a mã đều đã ôm ngươi nửa canh giờ, ngươi không mệt sao?"
Khang Hi hơi chút không đành lòng nói.
Tiểu
gia hỏa chỉ chớp chớp đôi con ngươi vô tội mang theo hơi nước, lắc đầu. Hạ sốt,
tiểu gia hỏa coi như có tinh thần, Khang Hi dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, chỉ
có thanh âm ho khan suy yếu như trước.
"Hoàng
thượng, nên vào triều rồi." Thái giám ngoài cửa thúc giục rồi lại thúc
giục, hiển nhiên là sốt ruột lắm rồi.
Thế
nhưng tiểu nhân nhi trong ngực lại không chịu buông tay khiến Khang Hi không có
biện pháp.
Một
bên là nhi tử, một bên là triều chính, luôn khiến cho Khang Hi rơi vào thế khó
xử. Nghe người bên ngoài lại thúc giục, tiểu nhân nhi trong lòng rũ xuống cái
đầu nhỏ, hiển nhiên là rất muốn Khang Hi ở lại cùng nó, lại không dám mở miệng,
một bộ ủy khuất đáng thương khiến Khang Hi thương tiếc không thôi. Nghĩ đến
kiếp trước, đồng dạng là giang sơn cùng y, hắn đã chọn giang sơn mà buông bỏ y,
tâm áy náy lại dâng lên.
Bất
đắc dĩ thở dài, hướng bên ngoài hạ lệnh, "Truyền chỉ, hôm nay bãi
triều." Quay đầu nhéo nhéo má tiểu giả hỏa, " Bảo Thành, hoàng a mã
lưu lại cùng ngươi, có thể cao hứng chưa?"
Tiểu
gia hỏa uốn éo nghiêng đầu, hừ một tiếng, chỉ có khóe miệng nhếch lên để lộ tâm
tình thật của nó. Một đêm không ngủ Khang Hi quả thực cũng mệt mỏi rồi, hôn hôn
khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con trong lòng, rước lấy tiểu gia hỏa một hồi ghét
bỏ, ôm nhóc con trở lại ngủ bù.
Lương
Cửu công công có chút kinh ngạc đi truyền chỉ. Vừa nghĩ tới Khang Hi vì tiểu
thái tử mà nhiều lần phá lệ liền sợ hãi. Lại nghĩ đến đám nô tài vì chiếu cố thái
tử không chu toàn mà bị phạt đến Tân Giả Khố, còn có Dận Thì không may đến bây
giờ còn bị Khang Hi cấm túc, Huệ phi còn vì chuyện này mà bị giáng xuống làm
Huệ tần, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật sâu nhớ kĩ, muốn sinh tồn trong Càn
Thanh cung, làm người hầu trong Càn Thanh cung, phải dỗ dành cung phụng là thái
tử gia chứ không phải là hoàng thượng. Khang Hi nếu không vui nhiều lắm cũng
chỉ vài gậy là giải quyết, nếu tâm tình tốt, mắng hai câu cũng xong. Một khi
chọc phải thái tử gia, vị Khang Hi con trai trưởng khống kia tuyệt đối sẽ không
buông tha.
Cái hoàng cung này sao toàn người bất đắc dĩ không vậy? Edit có 1
chương mà gặp không biết bao nhiêu lần "bất đắc dĩ" luôn @_@
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét