Chương 33
Raian buồn bực nhìn bóng dáng Memphis chạy về
phía đường chân trời ánh lên ráng hồng, vị Pharaoh này là đang liều mạng mà,
mang theo viết thương nghiêm trọng như vậy bôn tẩu, thế mà còn đi ngang qua sa
mạc, thật không hiểu ý chí hắn làm thế nào để chống đỡ nổi. Cho dù có thuốc hiện
đại của mình cùng bí dược của Ai Cập cổ đại thì vết thương kia cũng không hề nhỏ
có biết hay không?
Raian tự hỏi, cả đời này trừ việc để bụng đến
em gái, hắn liệu còn có thể đối cái gì cuồng nhiệt như Memphis hay không. Từ
sau tai nạn sinh tử ở sông Nile, Raian mơ hồ cảm giác, Carol đối với mình đã là
một sự tồn tại có ý nghĩa khác nhưng đến cùng là khác như thế nào thì hắn lại
không nghĩ ra, đơn giản là em gái đáng yêu nhất, em gái hắn theo dõi từ nhỏ đến
lớn linh tinh... nhưng trong đáy lòng luôn có cảm giác tựa hồ có liên hệ nào đó
trọng yếu hơn tồn tại, chỉ là hắn đã quên.
Từ lúc hắn đi ra khỏi lòng sông, vì bản thân
thần kì còn sống mà giật mình, lại thấy chính mình hình như đã quên một chuyện
rất trọng yếu! Hắn cần nghĩ đến sao? Raian tự hỏi, lại không có đáp án. Lại nhớ
tới con ngươi sáng sủa cùng đôi môi nhu nhuận của vương tử, tại bão cát sa mạc
Ai Cập sẽ biến thành cái dạng gì? Rồi lại im lặng cười, Pharaoh không để ý tính mạng đi lùng bắt y, y nếu
bị bắt lại đảm bảo không còn đường sống, có lẽ mái tóc so với bạc còn sáng lạn
hơn cũng sẽ bởi vậy mà khô cạn đi!
Sờ sờ mái tóc
dài đã nhiều ngày quá mức nóng bức mà ngứa ngáy của mình, Raian nghĩ, có lẽ phải
giống người Ai Cập cạo sạch mới được, ai biết ngày nào đó còn nở ra rận cũng
nên. Không khỏi lại nhìn thái dương nhíu mày, hắn với Ai Cập đúng là xung khắc
mà. Đúng ra hiện tại bọn họ nên ngồi thuyền một đường tiến đến hạ du sông Nile
chứ không phải ở trên cái sa mạc quỷ quái này. Những người khác đều là binh
lính đã qua huấn luyện, duy độc chỉ có hắn vì y thuật siêu phàm mà bị mang
theo, may mà hắn cũng là thành viên của câu lạc bộ đua ngựa, muốn theo kịp những
chiến sĩ này cũng không tính là quá khó khăn.
Nhưng dưới đáy
lòng, Raian rất rõ ràng chính mình cũng không hi vọng Pharaoh tìm được vương tử
Hittite, là vì em gái, vì không để vương tử biến thành nhân tố phá hỏng cuộc
hôn nhân của Memphis cùng Carol, hay là vì lịch sử, không hy vọng hai người dây
dưa, xung đột, cuối cùng biến thành hai nước chiến tranh? Raian tất nhiên không
chịu thừa nhận là có lẽ bản thân chỉ vì không muốn thấy thanh niên từng đối hắn
cười đến trong veo thoải mái lại rơi vào tay địch, không muốn đôi con ngươi màu
trà khi nghe đến quốc gia phương xa thì phát ra ánh sáng khát khao lại mất đi
hy vọng! Nhưng mà loại chuyện này, Raian hắn nào có thể làm được cái gì, lịch sử
chính là lịch sử, nếu trong lịch sử vị vương tử này thật sự cứ như vậy bị bắt về,
Raian cái gì cũng không thể thay đổi.
Nhìn bóng dáng
Memphis cố nén đau xót trên lưng ngựa đi tới trước, lại nhìn đường đỏ rực phía
chân trời, Raian thở dài một tiếng.
Cứ như vậy đơn
điệu đi tới lại đi tới, không bao lâu, chân trời dần dần tụ mây, gió bắt đầu thổi,
địa chấn kì dị. Raian rùng mình. Đột nhiên, người phía trước dừng lại, hô to:
"Chạy mau!"
Mỗi người đều
dùng vải che miệng mũi, lại dùng chăn chiên che toàn thân, giục ngựa chạy điên
cuồng. Cũng không biết tháo chạy bao lâu, trong nháy mắt, cuồng phong cùng cát
bụi tận trời ập đến, trăm ngàn quân đội không kịp thoát khỏi khí thế này.
Lúc này còn phân
biệt được ai là Pharaoh, ai là binh lính. Raian nhớ tới ở hiện đại từng xem tiết
mục biện pháp lạc đà ứng phó bão cát, liều mạng di chuyển thân thể, đem cát phủ
lên người mình hất đi, những thứ gì khác hắn đều nhớ không nổi, đến cái chết
cũng đều không nhớ.
Đột nhiên, có loại
linh giác kì dị xuyên thấu toàn thân hắn, trong nháy mắt, hắn phi thường, phi
thường rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không chết, cho dù toàn bộ thế giới diệt vong,
hắn — Raian cũng sẽ không chết. Tựa hồ có thứ gì đó
muốn từ trong thân thể hắn lao ra, tựa hồ là cái gì đó có thể chống lại uy hiếp
vô thượng của trời đất đang từ trong nội tâm linh hồn hắn thức tỉnh, hắn kinh
hoảng lại mong chờ... sự tình sắp phát sinh...
Trong một khắc,
có chuyện gì đó bị bỏ dở... Đó là... là từ nội tâm hắn, lực lượng đến từ nội
tâm hắn sao? ... Hắn ngây ngốc đứng ở nơi đó ... ngây ngốc đứng ở nơi đó...
Gió ngừng thổi...
Cát ngừng, hết thảy giờ khắc này đều ngừng lại!
Khả năng sao?
Raian run rẩy đứng im tại chỗ, tiếp tục duy trì tư thế hất cát trên người. Khả
năng sao? Tư duy chậm rãi trở về, cảm giác cũng thế, không còn cảm giác bị cát
quất lên người... hết thảy đều thực tĩnh lặng, chẳng lẽ hắn đã lên thiên đường?
Cảm giác trên
tay chân là thật, hô hấp tuy bị cát làm đau rát nhưng như cũ là thật, cảm giác
cát rơi trên đầu cũng là thật, a, sống, có thể là cảm giác chân thật như thế!
Raian hất mở
chăn chiên, cát như mưa đổ xuống người hắn, "Có ai không? Có ai ở đây
không?" Hắn hô, ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, có một người cũng chui
ra khỏi chăn chiên. Hắn nhìn ra đó là Memphis. Khuôn mặt người nọ cũng bị cát
làm cho dơ bẩn không chịu nổi. "Tiểu tử này mạng thật lớn!" Raian
nghĩ. Đối với thứ gì đó tựa hồ muốn lao ra khỏi cơ thể trong nháy mắt vừa rồi,
hắn quyết định xem nhẹ.
Raian nhìn nhìn
trời cao, trên bầu trời có vài đám mây nhưng Raian cảm giác mình từ trong đó thấy
được một khuôn mặt nữ tính, hắn mơ hồ cảm thấy mình biết khuôn mặt kia. Từ sâu
trong nội tâm, hắn vô thức thầm thì một tiếng, "Nữ thần bầu trời..."
Trận bão cát này bỗng nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, đều quỷ dị như vậy.
Bọn họ đều còn sống,
thực kì dị, bão cát đang tiếp cận bọn họ trong một khắc đột nhiên biến mất tăm
không thấy bóng dáng. Mỗi người đều an toàn. Chỉ là, có người bị ngựa hất ngã,
có người giữa đường xuống ngựa nhưng tốt xấu gì Memphis còn có thể ngồi trên
lưng ngựa.
Memphis mặt âm
trầm, mỗi người đều đang nhìn hắn, mỏi mệt không chịu nổi, đầy người cát bụi, kỳ
vọng hắn hạ lệnh rút lui nhưng hắn lại không nói một lời, chỉ vung tay lên, tiếp
tục đi tới.
Ngày đó giữa
trưa, bọn họ tới rìa sa mạc, rất nhanh là có thể đến biển Đỏ. Mỗi người đều thần
tình hưng phấn, cước bộ cũng không kìm được nhanh hơn. Thế nhưng, khi bước
nhanh vòng qua cồn cát cao hơn đầu người, người Ai Cập kinh ngạc phát hiện —— vương tử Hittite một mình nằm trên cát, hai mắt
nhắm nghiền, mà trên chân y là hai dấu răng lợi hại mới nguyên!
Cố không nghĩ vì
cái gì Izumin lại một mình ngã ở nơi này, cũng cố không nghĩ tới chuyện gì đã
phát sinh, càng cố không quan sát sắc mặt Pharaoh đột nhiên biến hóa, Raian lập
tức cúi người, cẩn thận quan sát, "Đây là dấu răng rắn hổ mang, vừa bị cắn,
độc còn chưa ngấm sâu, cần cấp tốc cứu trị!"
Cảm ơn trời đất,
trong trận bão cát mạc danh kì diệu kia, bao thuốc của hắn không bị tổn thất
gì, mà trong đó có một loại thuốc mà hắn luôn luyến tiếc dùng, là thuốc giải độc
rắn hổ mang. Từ hơn một năm trước cha cùng em gái đều bị rắn hổ mang tập tích,
tuy em gái có thể may mắn sống sót nhưng cha thì không qua khỏi, Raian lo lắng
đối thủ thương giới bày mưu, liền tùy thân mang theo thuốc giải độc, mà tri thức
về rắn hổ mang hắn học được từ hai tai họa thần bí kia, hiện tại vừa lúc có thể
cứu vương tử một mạng.
Từ trong tay
binh lính lấy qua một thanh kiếm, ở vết răng nanh trên đùi Izumin rạch một đường,
không chút nghĩ ngợi, cúi người, muốn hút máu độc, đột nhiên, tay bị nắm lấy.
Raian vừa quay đầu lại, Pharaoh đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt so với thanh
đao còn sắc lạnh hơn. Raian ngây dại, hắn sao lại quên mất Pharaoh hiện tại là
cỡ nào thù hận vương tử Hittite? Nhưng Raian dù sao cũng là người hiện đại, hắn
lập tức lên tiếng, "Pharaoh, cứu người trọng yếu, ngươi cùng Izumin có ân
oán gì xin về sau lại thanh toán, hiện tại mời buông tay, để ta cứu người."
Lồng ngực
Memphis không ngừng phập phồng. Cứu? Không cứu? Lại một lần gặp được người hắn
vô cùng thống hận, y lại bày ra tư thế yếu đuối không phòng bị đợi người cứu viện,
đây là vì cái gì? Đến tột cùng là vì cái gì?
Raian không kiên
nhẫn, muốn phủi hắn qua một bên, lại nghe được hắn nhả ra một chữ:
"Ta....."
Đột nhiên,
Memphis đẩy Raian ra, cúi đầu, ghé vào hai dấu răng kia, mút xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét