Chương
20
"Thái tử ở đâu?
THÁI TỬ Ở ĐÂU???" Khang Hi giống như nổi điên, trong mắt hừng hực lửa giận.
Nhìn mảnh cung điện đã sụp đổ trước mắt, trong tâm lại tràn đầy lo lắng. Đám nô tài
liều mạng lùi về phía sau, hiển nhiên là sợ chết.
Lúc Càn Thanh cung hơi
lay một chút, Khang Hi liền cùng nô tài hậu vệ chạy ra đầu tiên. Nhìn tòa cung điện
trong khoảnh khắc giống như nước sông Hoàng Hà chảy đổ sụp xuống, khắp nơi bụi
đất bốc lên, trong mắt hắn chỉ có lãnh đạm. Kiếp trước cũng đã trải qua, hắn hiển
nhiên cũng không lo lắng gì, chỉ vội vàng đi tìm nhi tử, trong lòng hắn lúc đó
chỉ có tiểu gia hỏa tươi cười như hoa, nghịch ngợm hoạt bát kia, những thứ khác
đều không đáng để ý tới.
Thẳng đến khi hắn nhìn
thấy đống hoang tàn kia, cung điện lộng lẫy trong chốc lát bị hủy hoại, mà tiểu
gia hỏa bị chôn bên dưới, không kịp chạy ra. Bước chân của hắn hẫng hụt, vô
thức muốn lùi ngược lại. Nhắm mắt, hiện lên chính là nhất cử nhất động của tiểu
tử kia, lúc cười lúc khóc…
"Tìm cho trẫm,
thái tử vô sự thì không sao, nếu thái tử có chuyện gì, trẫm sẽ đào phần mộ tổ
tiên của các ngươi, đem toàn tộc các ngươi ném vào." Khang Hi rống giận nói.
"Hoàng thượng, vẫn
còn dư chấn, ở lại đây nguy hiểm, hay là tránh tạm qua một bên trước."
Lương Cửu công công run run rẩy rẩy đến bên Khang Hi nói, hiển nhiên là đang sợ
hãi, muốn khuyên can Khang Hi.
Khang Hi lại đẩy hắn
ra, tựa lên một thân cây, ổn định thân thể, "Cút! Đều cút cho trẫm!"
Trong mắt hắn hiện thống khổ, hai bàn tay nắm chặt, mặc kệ móng tay đâm vào thịt
chảy máu cũng không biết, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào nơi đổ nát kia, "Bảo
Thành, không có việc gì, không có việc gì đâu…"
…
"Ngươi sợ à?"
Dận Thì hỏi tiểu thái tử đang bất động dựa trên vai mình, cánh tay ẩn ẩn truyền
đến cảm giác đau đớn, là lúc động đất vội kéo tiểu thái tử mà bị thương.
Tiểu thái tử nuốt một
ngụm nước bọt, vô thức nắm chặt tay y, "Ta mới không sợ!"
Trong bóng tối, hai đứa
trẻ không nhìn rõ mặt nhau, chỉ có thanh âm yếu ớt báo cho chúng biết đối phương
còn ở đó.
Dận Thì cảm thấy buồn
cười, tên nhóc kia rõ ràng sợ muốn chết, nắm chặt tay mình, lòng bàn tay toát mồ
hôi, còn mạnh miệng nói không sợ.
"Ngươi cười cái
gì?" tiểu thái tử nghi ngờ hỏi.
"Ngươi nặng quá,
dịch đầu ra!" Dận Thì trêu ghẹo.
Tiểu thái tử trong bóng
tối đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ngươi có phải rất chán ghét ta hay không?"
Trong giọng nói lộ ra ủy khuất.
Dận Thì cứng họng rồi.
Thật ra mà nói, Dận Thì cũng không ghét tiểu thái tử, ngược lại còn rất thích
tiểu đệ đệ phấn điêu ngọc mài này, đã một đoạn thời gian rất dài, y chỉ có một
đệ đệ này thôi. Chỉ là đệ đệ này không chỉ cướp a mã của y, còn làm mẫu thân y thương
tâm, còn luôn bắt nạt y nữa, dù yêu thích bao nhiêu cũng sẽ biến thành ghét.
Thấy Dận Thì nửa buổi
không trả lời mình, tiểu thái tử giống như bong bóng xì hơi, dịch đầu, yếu ớt nói:
"Ta biết ngay ngươi không thích ta! Ngươi thích tiểu Tam".
Cái này… Dận Thì thật
chịu không nổi… Y sợ nhất là giọng điệu ủy ủy khuất khuất này của tiểu thái tử,
làm cho y toàn thân đều thấy không được tự nhiên.
Gian nan xoay người về
phía tiểu thái tử, "Ta không có chán ghét ngươi."
"Thật sao?"
tiểu thái tử hai mắt lóe sáng nhìn y.
Dận Thì nuốt nước bọt,
cau mày nhẹ gật đầu. Y rõ ràng cảm nhận được trên cánh tay lại truyền đến một
trận đau đớn, tiểu thái tử còn không ngừng cọ lên người y, vết thương lại càng đau
hơn.
Tiểu thái tử được một
tấc lại muốn tiến một thước tựa vào người Dận Thì, buồn ngủ, "Ta rất thích
chơi với ngươi, ca ca…"
Đột nhiên nghe được
tiểu thái tử cao ngạo gọi mình ca ca, Dận Thì cảm giác trong nội tâm giống như
có một dòng nước ấm chảy qua, cười ngây ngô, "Kỳ thật, lúc tiểu tử ngươi
không bắt nạt ta thì cũng không tệ lắm." Dận Thì lẩm bẩm.
Phục hồi tinh thần mới
phát hiện tiểu thái tử tựa trên người mình vẫn không nhúc nhích, đụng đụng, không
phản ứng, gian nan dùng cánh tay không bị thương đẩy đẩy muốn lay nó tỉnh, tiểu
thái tử lại rầm rì, giống như đã buồn ngủ vô cùng.
"Bảo Thành, tỉnh,
tỉnh, không được ngủ." Dận Thì rõ ràng cảm thấy tiểu gia hỏa bên người không
được bình thường nhưng gọi thế nào nó cũng không chịu dậy.
Sốt ruột vạn phần, Dận
Thì dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, dưới tình huống bất ngờ này còn có thể duy trì
đến giờ đã là cực hạn rồi, đành phải vừa lay người bên cạnh không cho nó ngủ vừa
dồn hết sức lực hướng bên ngoài kêu cứu.
Rốt cuộc, trên đỉnh đầu
truyền đến tia sáng, y mới nhẹ thở phào một hơi, cuối cùng cũng có người đến cứu
bọn họ rồi.
"Hoàng thượng,
hoàng thượng, đã tìm được rồi!" Một gã nô tài thiếu chút nữa phát khóc, rốt
cuộc không phải toàn tộc chôn cùng rồi.
Khang Hi vội vàng đi
tới, nhìn thấy tiểu thái tử hai mắt nhắm chặt mà hoảng sợ.
"Thái y đâu rồi?
THÁI Y…" Khang Hi một bên ôm lấy tiểu thái tử, một bên gào thét, ngón tay
run rẩy đưa tới dưới mũi tiểu thái tử, vừa bối rối vừa sợ hãi.
Tiểu thái tử lại đột
nhiên tỉnh lại, dụi dụi hai con mắt mơ màng, khàn khàn gọi, "Hoàng a mã…"
Khang Hi kích động thiếu chút nữa rơi nước mắt, thái y tới bắt mạch xong nói,
tiểu thái tử chỉ là bị kinh sợ cùng mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe.
Khang Hi nghe xong,
chặt chẽ đem tiểu thái tử ôm trong ngực, rất sợ chỉ chớp mắt một cái, tiểu gia
hỏa sẽ biến mất, muốn bao nhiêu kích động có bấy nhiêu.
"Bảo Thành, sợ
sao?" Khang Hi nhẹ giọng dỗ tiểu thái tử.
Tiểu thái tử chỉ tựa
trên vai hắn, lắc đầu, "Là ca ca cứu ta." Chỉ có hai bàn tay nhỏ bé túm
chặt lấy cổ áo hắn thể hiện là nó đang sợ hãi.
Khang Hi thấy thế, cũng
không nhiều lời nữa. Lúc này mới nhìn đến Dận Thì đang được băng bó ở bên cạnh,
hiểu được, lúc động đất, là Dận Thì bảo hộ tiểu thái tử. Hắn cũng khó có khi làm
một từ phụ, xoa xoa đầu Dận Thì, ban thưởng một đống đồ, "Bảo Thanh, trưởng
thành, biết cách bảo vệ đệ đệ rồi, rất tốt." Rõ ràng là muốn an ủi Dận
Thì, chẳng hiểu sao lời nói từ miệng hắn phát ra lại mang theo cảm giác uy nghiêm.
Hắn tựa hồ trời sinh cũng chỉ biết dỗ tiểu thái tử, cũng chỉ có ở trước mặt tiểu
thái tử mới giống một phụ thân chứ không phải quân vương.
Dận Thì nhưng lại thật
cao hứng gật đầu, nhìn về phía tiểu thái tử, ý muốn cảm ơn tiểu thái tử đã ở
trước mặt Khang Hi nói tốt cho mình, tiểu thái tử cũng nhìn y cười cười.
"Chớ để ngạch nương
ngươi lo lắng, trẫm phái người đưa ngươi trở về." Khang Hi nói xong liền gọi
người đưa Dận Thì về.
Vì chuyện này, Khang
Hi mới hồi phục chức vị quý phi cho Huệ tần, tất nhiên, đó là chuyện về sau.
…
"Bảo Thành, hoàng
a mã có chuyện cần xử lý, ngươi ngoan ngoãn bồi thái hoàng thái hậu đi thăm Cảnh
Sơn được không?" Khang Hi bất đắc dĩ dụ dỗ tiểu thái tử. Kinh thành bị động
đất, dư nghiệt Minh triều liền tung tin đồn thất thiệt làm Khang Hi rất đau đầu.
Lời đồn càng lúc càng lan nhanh, chặn lại thế nào là cả một vấn đề. Trong thời điểm
hỗn loạn này, hắn không yên tâm để người thân ở lại kinh thành, ý muốn để mọi
người khởi giá lên Cảnh Sơn tránh một thời gian. Cảnh Sơn núi non trùng điệp,
cao hơn so với mặt biển, ở lại đó sẽ không xảy ra chuyện gì. Huống chi từ kinh
thành tới đó cũng gần, hắn vốn định để tiểu thái tử theo thái hoàng thái hậu đi
trước, chính mình xử lý xong sự tình rồi tới.
Không nghĩ tới tiểu
thái tử lại sống chết bám chặt lấy tay áo của hắn không chịu buông, ở trong ngực
hắn liều mạng cọ.
Khang Hi rất khó xử,
muốn mở miệng nói tiếp, tiểu thái tử lại trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, ngáp một
cái, ở trong ngực Khang Hi nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái, trực tiếp ngủ, ý
tứ kia chính là ta không nghe, ta không muốn nghe. Khang Hi thật là có khổ không
có chỗ giãi bày, bó tay nhìn tiểu thái tử.
Nhiều chuyện liên tiếp
xảy ra làm cho hắn vô luận thế nào cũng không nỡ hung hăng với tiểu gia hỏa này.
Hắn đều xuất cả Dận Thì ra làm đòn sát thủ rồi, tiểu thái tử vẫn không chịu ly
khai hắn, cái này làm cho hắn vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Đành phải mang theo
tiểu thái tử dính người đi bôn ba rồi. Đoạn thời gian đó, chúng thần hội nghị
thường kì nhìn thấy trên người Khang Hi treo một đứa nhỏ, đi tới đâu mang tới đấy.
Về sau, có người lại thượng tấu muốn thái tử dời cung, Khang Hi luôn lấy cơn động
này làm lý do, nói thái tử tuổi nhỏ, trẫm lo hạ nhân chiếu cố không chu toàn, bác
bỏ hết thảy. Những đại thần kia lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ chung quy
cũng không thể ép buộc Khang Hi, nhất là trong thời điểm hắn đang muốn làm một
a mã nhị thập tứ hiếu, chọc hoàng đế tức giận, người không hay ho chính là bọn
họ. Chẳng qua Khang Hi vẫn hạ chiếu tu sửa Dục Khánh cung, chỉ có ngày thái tử
chuyển đến là tạm gác lại. Khang Hi hiểu rõ tiểu thái tử không thể không đi, chỉ
là kéo thêm được ngày nào hay ngày đó.
…
"Bảo Thành, là
hoàng a mã tốt hay là Bảo Thanh tốt?" Khang Hi luôn lăn tăn vấn đề này, luôn
dụ hỏi tiểu thái tử. Từ khi Dận Thì cứu tiểu thái tử ở trận động đất, quan hệ của
hai đứa phát triển chóng mặt, tuy ngẫu nhiên có cãi nhau nhưng chỉ chút sau là
làm hòa, tình cảm không chút sứt mẻ, gần đây còn say mê kéo nhau đi trêu chọc bọn
đệ đệ, hại những phi tần khác nhìn thấy tiểu thái tử chỉ còn kém nước đóng cửa
cung, viết lên "Người không phận sự cấm vào!" nữa thôi. Thật sự là một
tiểu thái tử thích gây chuyện, đi đến đâu là gà chó không yên đến đấy, thường
thường chọc bọn đệ đệ khóc rung trời. Quan trọng là…. Khang Hi còn mặc kệ, làm
cho các nàng khóc không ra nước mắt.
Khang Hi cũng bắt đầu
hoài nghi mình sinh nhiều nhi tử như vậy có phải là sai lầm hay không, cả đám đều
tranh nhau đi đoạt thái tử của hắn.
Kiếp trước, lúc hắn
chưa chết, cả đám bọn chúng đỏ mắt tranh nhau ngôi vị hoàng đế của hắn, làm hắn
như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Kiếp này, nguyên một đám còn chưa có lớn
đã đoạt mất tiểu thái tử của hắn, làm hắn cảm thấy thập phần thất bại.
Tiểu thái tử rất không
nể tình, chỉ lo ăn bánh ngọt trước mặt, căn bản không thèm phản ứng lại hắn, chỉ
đem miệng nhét đầy, rầm rì lẩm bẩm.
Khang Hi chống cằm,
im lặng nhìn tiểu thái tử ăn như hổ đói, hắn không nhớ rõ mình có bỏ đói tên tiểu
tử này lúc nào, nhìn cái tướng ăn kìa, giống như là rất lâu chưa được ăn cơm.
Tiểu thái tử lại ở nơi
hắn không nhìn thấy trợn trắng mắt, "Ăn
bể bụng ta rồi! Luôn hỏi vấn đề nhàm chán này, hừ hừ ——". Tiểu thái tử
sẽ không nói cho Khang Hi nó là vì không muốn phản ứng lại với một Khang Hi toàn
thân mùi dấm nên mới dốc sức liều mạng ăn. Khang Hi hỏi lần đầu tiên, tiểu thái
tử còn rất nể tình dụi dụi cọ cọ hắn, lâu dần, nó bắt đầu phát phiền với vị a mã
không bình thường này.
"Ăn từ từ thôi"
"Khụ… khụ… khụ…"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét