Chương
21
"Đừng chạy loạn
nữa, nhìn con kìa, một đầu mồi hôi." Huệ phi hơi trách cứ nhìn Dận Thì ướt
đầm mồ hôi chạy tới, ôn nhu kéo con lại, giúp nó lau.
"Ách, ngạch nương,
con cùng với thái tử đi thăm Tam đệ." Dận Thì cười chỉ vào tiểu thái tử đang
đứng ngoài cửa, đối Huệ phi nói.
Nàng lúc này mới nhìn
đến ngoài cửa còn một tiểu thái tử đang nghi hoặc đứng nhìn, thủy chung cũng chỉ
là một đứa nhỏ mới mấy tuổi, cho dù trong tâm nàng có không thích nó thì…. Ai ~
Huệ phi vẫy tay cười ý bảo thái tử đi vào.
Tiểu thái tử nhàn nhạt
gọi một câu "Mẫu phi!" rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn Huệ phi cùng Dận
Thì vui vẻ hòa thuận nói chuyện với nhau, Huệ phi ôn nhu, một chút cũng không có
vẻ hung ác như trong ấn tượng của nó, Dận Thì không kiên nhẫn rồi lại như đã thành
thói quen, khiến cho nó rất khó hiểu. Nó không có ngạch nương, tất nhiên không
hiểu mẫu tử thân tình giữa hai người bọn họ, sâu trong đầu nó cho tới bây giờ đều
chỉ có Khang Hi vừa là cha vừa là mẹ.
Huệ phi nhìn sắc trời
một chút, lại nhìn tiểu thái tử chưa có ý muốn rời đi, cũng không tiện mở miệng
tiễn khách, vì vậy liền mở miệng giữ nó lại Chung Túy cung dùng bữa. Tiểu thái
tử vậy mà lại nhẹ gật đầu, lần đầu tiên không có từ chối, lần này là đến Huệ
phi kinh ngạc.
Trên bàn ăn, tiểu
thái tử một mực vụng trộm nhìn hai người trước mặt giao tiếp với nhau, Huệ phi
hỏi han ân cần cùng Dận Thì không kiên nhẫn.
Bắt đầu từ ngày hôm
đó, tiểu thái tử ngây thơ rạng rỡ ngày xưa giống như trong nháy mắt biến thành
một người khác, thường thường ngẩn người, mà đã ngồi là ngẩn ngơ cả ngày, trầm
mặc đến cực hạn, ánh mắt luôn nhàn nhạt hiện một tia u sầu. Nó không dán Khang
Hi, cũng không đi tìm Dận Thì, không ai biết nó đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Khang Hi vì thế hơi có chút lo lắng, tiếc là vô luận hắn có dỗ ngọt như thế nào
tiểu thái tử cũng không chịu phản ứng lại hắn, cuối cùng, hắn cho rằng tiểu tử
này lại đang giận dỗi cáu kỉnh với mình. Hạ quyết tâm muốn dạy dỗ chấn chỉnh
nhi tử, Khang Hi quyết định trước bỏ mặc nó hai ngày, sau đó lại đi dỗ tiếp.
Thẳng đến khi….
"Hoàng thượng,
thái tử, thái tử, ngài ấy…" Lương Cửu công công vội vàng báo lại, lộ ra bối
rối bất thường.
Khang Hi không vui
nhíu mày, đè thấp thanh âm nói: "Có chuyện gì?"
"Thái tử, thái tử,
ngài ấy biến mất rồi." Lương Cửu công công sợ hãi bẩm báo.
Khang Hi đột nhiên cảm
thấy trước mắt tối sầm, tấu chương trong tay cũng rơi xuống đất. Thật vất vả hắn
mới hồi thần, "Đi, đi, còn không mau đi tìm cho trẫm!" Nóng vội, lo lắng,
hắn một phát lật tung án thư, nổi giận đùng đùng nói.
Cùng lúc đó, tiểu
thái tử đang một mình trên đường đi tìm ngạch nương. Đã sáu tuổi, nó vốn là đứa
trẻ thông minh sớm. Ngày ấy nhìn Dận Thì cùng Huệ phi, nó bất giác nhớ tới mẹ của
mình. Ở trong trí nhớ, từ lúc Dận Nhưng bắt đầu hiểu chuyện, bên người nó chỉ
có Khang Hi, cho tới bây giờ cũng không có ai đối xử với nó như Huệ phi đối với
Dận Thì. Khang Hi cho dù có ôn nhu chăm sóc như thế nào cũng thủy chung không
bù đắp được thiếu thốn sâu trong nội tâm tiểu thái tử.
Từ lâu trước kia, khi
thấy túi hương bên người Dận Thì, biết là ngạch nương y thêu cho y, nó từng đi
hỏi Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, mẹ của nó ở đâu? Không có ai nói cho nó biết
đáp án, tựa hồ không có ai nguyện ý ở trước mặt nó nhắc tới chủ đề này, bọn họ
luôn kiêng kị. Ngày đó, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng chỉ xoa đầu nó, nói
nhỏ một câu "Hài tử đáng thương…" Từ đó, Dận Nhưng chưa bao giờ hỏi lại.
Thẳng đến khi Dận Thì
mang theo nó đi thăm bọn đệ đệ, nhìn thấy ngạch nương của Dận Chỉ vào lúc nó trêu chọc Dận Chỉ, ánh mắt lo lắng
đó, giống như sợ nó sẽ làm đệ đệ bị thương. Lúc nó ở cùng Dận Thì, trên người Dận
Thì ít nhiều đều mang theo đồ mẹ y làm cho. Đến cả Dận Chân, tên nhóc trong mắt
nó rất trì độn, mặc kệ bị nó giày vò thế nào cũng không khóc không cười, đều được
Đức tần yêu thương.
Khang Hi gần đây đối
với nó lạnh như băng, đến đi đều vội vàng, không khỏi làm cho nó nhớ tới người
mẹ chưa bao giờ gặp mặt. Nó không còn là một tiểu thái tử vô tri nữa, bắt đầu
có suy nghĩ riêng của mình rồi, nó nghĩ, nếu như được sống cùng ngạch nương thì
sẽ thế nào nhỉ? Dận Nhưng đã trầm mặc rất nhiều ngày, luôn tò mò mẹ mình rốt cuộc
là người như thế nào. Về sau, nó vừa uy bức vừa dụ dỗ mới từ trong miệng một tiểu
nô tài moi ra, mẹ của nó là hoàng hậu, sống ở Khôn Ninh cung.
Tiểu nô kia vốn chỉ
muốn gạt tiểu thái tử, dù sao Khang Hi cùng Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đều
chưa từng nói cho tiểu thái tử biết ngạch nương của nó hoăng(1) rồi, không còn trên đời này nữa.
Tất cả mọi người đều giữ chuyện này kín như bưng, ai mà dám nói cho tiểu thái tử
biết?
Tiểu thái tử lại tưởng
thật. Đông quý phi từng nói qua, thái tử chung quy bị cánh chim của hoàng thượng
che chở quá mức. Tiểu thái tử mẫn cảm, thông minh sớm nhưng cũng rất ngây thơ.
Trong cung đình tà ác, dưới vòng thủ hộ của Khang Hi, tiểu thái tử vẫn giữ
nguyên được phần trẻ con trong mình.
Dục Khánh cung là chỗ
của nó, thời gian nó dạo chơi trong này tuyệt đối nhiều hơn Khang Hi, chỗ nào
có thể tránh người trốn ra ngoài, nó thế nào lại không biết.
Cho nên lúc Khang Hi
biết tiểu thái tử biến mất đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Toàn bộ Dục Khánh
cung lẫn Càn Thanh cung đều rối loạn, Khang Hi thiếu chút nữa là đem người mang
toàn bộ nội cung lật một vòng.
Khôn Ninh cung cách
Càn Thanh cung không xa, tức là cách Dục Khánh cung cũng không xa, giúp nó tìm
dễ hơn nhiều. Ngẩng đầu nhìn tấm biển viết ba chữ Khôn Ninh cung, tiểu thái tử
đã đầu đầy mồ hôi lộ ra nụ cười vui vẻ. Khôn Ninh cung bởi vì hai đời hoàng hậu
đều mất, Khang Hi lại một mực chưa từng tái lập hậu cho nên phủ đầy bụi, ngoại
trừ lúc làm đám giỗ ra thì cửa không hề mở.
Đám cung nhân ở đây
cũng có thể lười biếng, ngoại trừ thỉnh thoảng đến quét dọn ra, bình thường rất
ít khi ở lại chỗ này, cho nên tiểu thái tử mới rất dễ dàng tới gần.
Nhìn nhìn cửa cung bị
khóa, Dận Nhưng hít sâu một hơi, dồn hết khí lực cũng không đẩy ra nổi. Mất hứng
đạp lên cánh cửa một phát lại làm đau chính mình. Cắn răng, nhíu chặt lông mày,
không dám kêu to. Nhìn ngó xung quanh, xác định không kinh động đến ai, mới đi
dọc bốn phía, phát hiện một cửa sổ khép hờ, ánh mắt linh động vòng vòng, nhanh
nhẹn trèo lên.
"Khụ… khụ… khụ…"
Cung điện tối như mực, tại đây đã quá lâu không có người ở rồi, bụi đất bốc lên
làm cho tiểu thái tử sặc một hồi. Nuốt nước bọt, bắt đầu ở trong cung điện tìm
kiếm, thấp giọng gọi, "Mẫu thân… ngạch nương…" Trả lời nó cũng chỉ có
tiếng vọng của chính mình.
Chật vật một ngày, mất
mát, thất lạc, càng tìm càng mê mang, bé con rũ đầu, tựa lên một cây cột, chán
chường ngồi xuống.
…
"Choang ~"
Lại một cái chén sứ men xanh vỡ vụn, "Trẫm nuôi các ngươi đến cùng là để
làm gì? Chỉ một người cũng tìm không nổi!"
"Hoàng thượng thứ
tội, nô tài đã phái người đi tìm."
Khang Hi dưới cơn lo
lắng đã không còn lý trí, tức giận đạp một cước, "Tìm không thấy thái tử,
trẫm tru di cửu tộc các ngươi!"
"Rõ!" Một
gã thị vệ ôm ngực vội vàng bò dậy, lui ra ngoài.
Khang Hi vô lực nắm
chặt tay, đi tới đi lui, lộ ra thập phần nôn nóng bất an.
Đột nhiên nghĩ đến, mấy
ngày nay, tiểu thái tử trong lúc ngủ mơ đều gọi ngạch nương, hắn vỗ mạnh vào
gáy, "Chết tiệt, trẫm thế nào lại không để ý?"
"Bãi giá Khôn
Ninh cung!" Khang Hi vội vàng đi ra ngoài, làm cho một đám nô tài không hiểu
ra sao, "Cái này… hoàng thượng lại định làm gì vậy?"
Nhìn cửa Khôn Ninh
cung vẫn khóa, hiển nhiên là chưa có ai mở ra, Khang Hi lại vẫn gọi người mở cửa.
Hắn có linh cảm là tiểu thái tử đang ở bên trong. Có lẽ là phụ tử liền tâm, có
lẽ là…. Hắn cũng không biết, hắn chỉ biết càng tới gần Khôn Ninh cung, lo sợ bất
an trong tâm hắn cũng từ từ bình ổn lại.
Mở cửa, trong Khôn
Ninh cung tối như mực lập tức bừng sáng. Khang Hi phất phất tay, để lại hạ nhân
ngoài cửa, tự mình tiến vào.
Tìm rất lâu, hắn cuối
cùng mới thấy tiểu thái tử co rúc trong một góc, cánh tay nho nhỏ vòng ôm lấy
hai chân, đầu tựa lên đầu gối. Trong nháy mắt nhìn thấy tiểu tử kia, Khang Hi
có xúc động muốn đi lên cho nó một cái tát, cho nó biết bản thân không hiểu
chuyện làm hắn lo lắng đến thế nào. Thời điểm nhìn thấy bóng lưng cô đơn gầy gò,
trong lòng đột nhiên trầm xuống, ngàn vạn tức giận biến thành một tia thương tiếc.
Lặp lại một đời,
Khang Hi đối tiểu thái tử thập phần đau sủng, đem nhi tử bảo hộ dưới cánh chim
của mình, thương tiếc nó, không nỡ để nó chịu một chút ủy khuất. Nhưng hắn
chung quy vẫn là hoàng đế, tiểu thái tử chung quy vẫn phải chậm rãi trưởng
thành. Hắn chỉ có thể dần dần buông tay, để cho nó học cách tự trưởng thành, một
mình đối diện với thế giới bên ngoài. Ai ngờ, hắn vừa mới buông tay, tiểu thái
tử lại giống như đã chịu đả kích thật lớn.
Tiểu thái tử đã sáu
tuổi, sắp phải đi học rồi, Khang Hi chung quy không thể giữ nó bên cạnh mình
mãi được, một đoạn thời gian trước đã để cho tiểu thái tử đến Dục Khánh cung, tập
thích ứng với việc sống một mình. Tuy hắn vẫn thường xuyên lui đến nhưng dù sao
thời gian cũng có hạn. Vốn được Khang Hi che chở lớn lên, tiểu thái tử khó
tránh khỏi có cảm giác mất mát, lại nhìn những a ca khác đều được ngạch nương
đau sủng, Khang Hi gần đây đối với nó cũng lãnh đạm, hung nhiều hơn hống, khó
tránh khỏi khiến tiểu thái tử tưởng nhớ đến người mẹ mình chưa từng gặp.
Khang Hi thả chậm bước
chân, đi đến ngồi xuống bên cạnh tiểu thái tử, vươn tay xoa khuôn mặt bé con
nhưng lại chạm đến một dòng nước mắt. Đột nhiên, hắn cảm thấy tâm mình đau quá,
đem tiểu thái tử ôm chặt vào lòng, "Bảo Thành…"
Tiểu thái tử mở mắt,
đôi mắt đen như mực lộ ra kinh ngạc, rồi lại thất lạc, cúi đầu, "Hoàng a
mã…"
Tiểu thái tử nhỏ như
vậy, làm hắn thật không nỡ. Tiểu gia hỏa lại đứng lên, muốn đi ra ngoài.
Khang Hi kéo nó lại,
"Bảo Thành, làm sao vậy?"
Tiểu thái tử liều mạng
giãy dụa nhưng giãy không được khỏi tay Khang Hi.
"Trẫm mấy ngày nữa
sẽ mang Bảo Thành đi gặp ngạch nương, được không?"
Tiểu thái tử kinh ngạc
nhìn Khang Hi, Khang Hi lại đem nó ôm vào ngực, cọ xát cái đầu nhỏ, "Bảo
Thành là con ta, vì sao không vui lại không nói cho a mã?" Khang Hi không
xưng "trẫm", cũng không có xưng "hoàng a mã". Thời khắc
này, hắn thầm nghĩ dùng thân phận một người cha để dỗ dành nhi tử hắn yêu nhất,
không quan hệ đến thân phận đế vương, chỉ có nhu tình của hắn.
Tiểu thái tử ở trong
lồng ngực hắn im lặng nhắm nghiền hai mắt, không trả lời.
Chú thích:
(1) hoăng = chết, ngày xưa, người trong
hoàng tộc hoặc các quan to chết gọi là hoăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét