Chương
22
Nhìn tiểu thái tử tịch
mịch bi thương, trong lòng Khang Hi ngoại trừ đau lòng còn có áy náy. Hắn quên
mất nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cho nó nhiều áp lực quá sớm, lại không nói cho
nó biết nên đối diện với áp lực đó như thế nào, để cho nó một mình ngây ngốc
tìm cách tự tiến lên.
Hắn sủng tiểu gia hỏa
này lâu như vậy, một khi lãnh đạm, nó liền cho rằng hắn đã không cần nó nữa, mới
đi tìm người mẹ đã sớm chôn vùi tại hồng trần kia. Hắn tựa hồ quên mất, hắn có
rất nhiều nhi tử, nhưng bên cạnh tiểu thái tử chỉ có mình hắn. Cho nên nó mới mẫn
cảm như vậy, mới dính hắn như vậy, mới để ý hắn có cần nó hay không. Bởi vì bên
cạnh nó cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn.
Khang Hi nhớ lại kiếp
trước, thái tử dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn, cười lạnh nói với hắn,
"Ngươi có nhiều nhi tử như vậy, ngươi có thể không quan tâm ta. Mà ta, ta
lại không thể, bởi ta chỉ có một mình ngươi, hoàng a mã." Dù có qua bao
nhiêu lượt Mạnh Bà thang cũng không thể quên được, trong đầu hắn thống khổ tua
lại từng mảnh kí ức vụn vỡ.
Kỳ thật thứ bé con muốn
chỉ là một phần quan tâm. Khang Hi mặc dù đã vì tiểu thái tử mà liên tục phá lệ,
muốn cho nó tất cả những gì tốt nhất. Lại quên mất nó vẫn chỉ là một đứa bé, thứ
nó muốn chỉ có sự che chở mà thôi. Những thứ vinh hoa phú quý kia… nó không phải
là thái tử đã trưởng thành của kiếp trước, không phải thái tử hùng tâm vạn trượng,
muốn quyền, muốn lợi…
Hắn chỉ cho thứ mình
muốn cho, hắn nghĩ rằng mình làm hết thảy chỉ vì muốn tốt cho nó, lại quyên mất
hỏi nó, những thứ đó đến cùng có phải thứ nó muốn hay không…
Nếu hắn ngày đó không
phát hiện ra sự khác thường, nếu tiểu thái tử không ngây thơ như thế, có lẽ phần
ôn nhu kiếp này thật vất vả mới tìm được sẽ lần nữa chuyển hóa thành ngày càng
xa cách. Sự thật nói cho Khang Hi biết, hắn sai rồi. Hắn chỉ may mắn vì kiếp
này tiểu thái tử còn nhỏ, hắn còn có cơ hội đền bù, chứ không phải là thái tử
gia đã trưởng thành của kiếp trước, một bước sai, từng bước sai, sai cả đời, cuối
cùng rơi vào cảnh cá chết lưới rách, gây ra cho nhau vết thương chồng chất,
mang theo tiếc nuối đến cuối đời.
Thương tiếc hôn lên
trán tiểu gia hỏa, Khang Hi ôm chặt nó vào trong ngực, nhìn dung nhan đang say
ngủ, "Cũng may, cũng may…" Nhìn tiểu thái tử nắm chặt lấy ống tay áo
mình, trong lòng hắn thỏa mãn. Bởi vì cái này nói cho hắn, tiểu thái tử thủy
chung vẫn để ý đến hắn.
Mùng 3 tháng 5 năm
Khang Hi thứ chín, nhân ngày giỗ của Hiếu Thành Nhân hoàng hậu, Khang Hi dẫn tiểu
thái tử tới Củng Hoa thành, để tiểu thái tử viếng người mẹ không có duyên gặp mặt.
Nhìn thấy linh bài của
Hiếu Thành Nhân hoàng hậu, tiểu thái tử cũng không có nghi hoặc gì, nó không hỏi
Khang Hi vì cái gì lại dẫn nó đi xem một tấm linh bài, trong mắt nó chỉ có nhàn
nhạt mất mát. Đứa nhỏ đó tựa hồ đã sớm biết mẫu thân mình không còn trên nhân
thế. Cũng phải, đứa nhỏ trong hoàng cung luôn trưởng thành sớm. Cho dù có ngây
thơ thế nào, nhiều năm qua, mỗi lần gia yến, những a ca kia đều có ngạch nương
bên cạnh, duy chỉ nó không có, ánh mắt nhàn nhạt đau thương của Hiếu Trang thái
hoàng thái hậu, Khang Hi muốn nói lại thôi, mọi người miệng kín như bưng, Khôn
Ninh cung không một bóng người, nó chung quy cũng đoán ra.
Khang Hi im lặng thở
dài, ôm lấy tiểu thái tử đã cúi đầu đứng thật lâu, đau lòng hôn hôn mặt nó,
"Bảo Thành…"
Tiểu thái tử tựa trên
vai Khang Hi, nước mắt bi thương ủy khuất rơi xuống. Nó rốt cuộc vẫn không có
ngạch nương, cho dù nó sớm đã mơ hồ cảm thấy thế nhưng khi đối diện với sự thật
vẫn không nhịn được mà khóc.
Sở dĩ Khang Hi không
muốn nói cho Dận Nhưng biết Hiếu Thành Nhân hoàng hậu đã chết là bởi kiếp trước,
khi hắn phế y, đã vô tình nói y sinh ra khắc mẹ, một câu… biến thành dằn vặt nửa
đời còn lại của y.
Vẫn còn nhớ rõ, kiếp
trước, sau khi băng hà, hắn mang theo linh hồn hư vô, một mực ở trên Hàm An
cung trông giữ y, mới biết một câu vô tình đó của bản thân đã tổn thương y cả đời.
Nhìn y khô gầy như que củi, hắn muốn đền bù, muốn nói cho y biết, lại bất lực.
Khi đó hắn có cỡ nào
thống hận chính mình. Cho nên kiếp này hắn mới lựa chọn không nói ra, hắn không
muốn đứa nhỏ này phải thừa nhận hết thảy bi thương ngày mùng 3 tháng 5 ấy, kiếp
này, hắn thầm nghĩ muốn y ngày ngày sống trong vui vẻ chứ không phải bi thương.
Y vừa ra đời, ngạch
nương của y liền mất, đó là sự thật. Khang Hi vẫn nhớ rõ kiếp trước, trong nội
cung lưu truyền lời đồn nhảm, hắn khi đó đã xử trí những cung nhân kia rất
nghiêm khắc, lại không nghĩ có một ngày, câu nói kia vậy mà lại từ miệng mình
phát ra, làm cho y thống khổ nửa đời, cũng làm hắn áy náy cả đời.
Cho dù biết rõ, mỗi lần
gia yến, nhìn những a ca còn lại ngồi bên người ngạch nương, trong mắt tiểu
thái tử liền có hâm mộ, mỗi lần đến những ngày đó, nó đều thập phần quấn quýt Khang
Hi. Khang Hi muốn tiểu thái tử quên hết thảy, chỉ cần nó nhớ kĩ bên cạnh nó có
hắn là được, cho nên hắn chưa từng hỏi, cũng chưa từng nói.
"Hoàng a mã sẽ
vĩnh viễn bên cạnh Bảo Thành, sẽ không bỏ rơi Bảo Thành, đúng không?" Đôi
mắt đen nhánh của tiểu thái tử mang theo chờ đợi nhìn chằm chằm Khang Hi, vô thức
nắm chặt ống tay áo của hắn, giọng nói mang theo nức nở hỏi.
Khang Hi cười nhẹ,
thương tiếc giúp bé con lau nước mắt, chăm chú nhìn tiểu thái tử nói: "Trẫm
vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Bảo Thành, vĩnh viễn không."
Tiểu thái tử nghiêng
đầu, muốn từ trong mắt Khang Hi nhìn ra cái gì đó nhưng lại cái gì cũng nhìn
không ra. Rất lâu, nó mới mang theo hi vọng nhìn Khang Hi, nghiêm túc,
"Hoàng a mã, ngươi thề?"
Nhìn tiểu thái tử vẫn
chưa tin mình, Khang Hi bất đắc dĩ giơ ba ngón tay, trước linh vị Hiếu Thành
Nhân hoàng hậu, trịnh trọng thề.
Tiểu thái tử lúc này
mới thỏa mãn gật đầu, "Hoàng a mã nếu dối gạt Bảo Thành, hoàng ngạch nương
sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Được, được, được…"
Nhìn tiểu thái tử ngây thơ, Khang Hi buồn cười đáp.
Giằng co lâu như thế,
tiểu thái tử cũng mệt rồi, nhận được kết quả mong muốn, liền ở trong ngực Khang
Hi tìm một vị trí thoải mái, bắt đầu ngáy o..o… Khang Hi vỗ nhẹ lưng tiểu thái
tử, dỗ nó ngủ say.
Nhìn linh vị Hiếu
Thành Nhân hoàng hậu thật lâu, Khang Hi thầm nói trong lòng, "Kiếp này trẫm
sẽ che chở con chúng ta thật tốt, Phương nhi sẽ tin tưởng trẫm, đúng
không?" Trong lúc giật mình, hắn giống như nhìn thấy một nữ tử cười nhẹ với
mình. Khang Hi nhàn nhạt cười, xoay người rời đi.
Khang Hi trực tiếp
đem tiểu thái tử về Càn Thanh cung, không có ôm nó đi về Dục Khánh cung trống rỗng
kia. Không giống như đối với những người khác, thương tiếc của hắn, chỉ đối mặt
tiểu thái tử mới có.
Biết rõ tiểu thái tử sợ
hãi cùng bất an, hắn mới không vội đem tiểu thái tử một mình nhét về Dục Khánh cung,
hắn bắt đầu thư thả chậm từng bước, từng bước một dạy nó đứng một mình, chứ
không phải thoáng cái đem nó ném ra ngoài, từng chút cho nó khoảng không tự
phát triển.
Việc này lại làm cho
toàn thể hậu cung cắn khăn vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Mọi con đường đều bị Khang
Hi chắn hết rồi, chúng thần lại thượng tấu, hắn hết thảy lưu lại không để ý,
trên triều còn ai dám nói gì nữa.
Khang Hi lần nào cũng
chỉ nói, khanh có phải quá mức rảnh rồi hay không? Chuyện đứng đắn không chịu
làm, suốt ngày rảnh rỗi đi để ý chuyện con cái của trẫm. Ai còn rảnh nữa thì về
nhà nhàn hạ đi, đem vị trí đó lưu lại cho người có năng lực làm. Lâu dần, mọi
người cũng yên, dù sao cũng không có ai cả gan dám đối nghịch với cả thiên tử lẫn
thiên tử tương lai.
Chỗ Khang Hi không
thông nổi, những tần phi kia liền chuyển chủ ý về phía Hiếu Trang thái hoàng
thái hậu. Thái hoàng thái hậu lại sớm biết đầu đuôi chuyện của thái tử, dùng lý
do thân thể không khỏe miễn mọi người thỉnh an, không muốn tham dự chuyện các
nàng lục đục với nhau. Bà mặc dù không bằng lòng với hành động lần này của Khang
Hi nhưng cũng không thể không giữ mặt mũi cho hoàng đế.
…
"Bảo Thành, tỉnh."
Tiểu thái tử tỉnh, lần
đầu tiên trông thấy Khang Hi luôn vội đến vội đi vậy mà lại ở trước mặt mình.
Xoa xoa mắt, cố mở to hai mắt xem có phải là thật hay không.
Khang Hi buồn cười điểm
điểm cái mũi nhỏ, "Ngươi a…." Thật hết nói nổi.
"Lần tới không
vui phải trực tiếp nói cho a mã, không được một mình chạy loạn, nghe chưa? Ta sẽ
lo lắng…"
"Ưm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét