Chương
23
"Bảo Thành, ngày
mai lên thư phòng, không được phép nghịch ẩu nữa, nếu để các đại thần thượng tấu
nói Bảo Thành không nghe lời, trẫm cũng sẽ không tha cho ngươi." Khang Hi
vừa dụ dỗ vừa hù dọa khuyên bảo bé con trong lòng đang say mê nghịch ống nhòm
do người phương tây tiến cống.
Nghe tới được vào thư
phòng, tiểu thái tử căn bản không có phản ứng lại hắn, chỉ chuyên tâm nghịch, một
hồi đem ống nhòm ngắm vào Khang Hi, nhìn mặt Khang Hi trong ống nhòm đột nhiên
biến lớn, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lại cười đến vui vẻ.
Nhìn tiểu thái tử
chơi vui đến vậy, Khang Hi cảm giác thập phần thất bại. Đứa nhỏ này cho tới giờ
ngoài đọc sách với chơi đùa ra thì cái gì cũng không hiểu, hắn không biết phải
làm sao.
"Bảo Thành, đừng
nháo." Khang Hi cưỡng chế lấy đi ống nhòm trong tay tiểu thái tử, nghiêm mặt
giáo huấn nó. Hắn là người hiếu học, đương nhiên hi vọng người thừa kế của mình
cũng vậy, ít nhất không được mất mặt trước mặt triều thần. Đời trước hắn đối với
việc giáo dục thái tử cũng quản lý rất nghiêm, hắn từng nói với mọi người:
"Trong nội cung của trẫm chưa từng có một nhi tử nào không đọc sách, bởi vậy
yêu cầu thái tử học tập vô luận thế nào cũng không được gián đoạn."
Bởi vậy chúng hoàng tử
đều là giờ dần tới thư phòng, đến giờ dậu mới chấm dứt chương trình học một
ngày. Trong vòng 1 năm, chỉ có ngày tết Nguyên đán, ngày trước giao thừa và
giao thừa là được nghỉ ngơi. Dưới Khang Hi yêu cầu cường độ cao, cộng thêm bản
thân thái tử thiên chất thông minh, lời nói việc làm đều mẫu mực, chăm học hỏi,
đời trước thái tử tài hoa hơn người chính là học trò hoàn mĩ trong mắt mọi người,
từng thuyết phục được bao quần thần, giống như phượng hoàng kiêu ngạo tản ánh
hào quang sáng chói.(giờ
dần: 3 – 5h sáng, giờ dậu: 5 – 7h tối. Một ngày trước giao thừa là tính tới giờ
tỵ, 9 – 11h sáng mới nghỉ, tức là chỉ nghỉ buổi chiều, sáng vẫn học)
Lặp lại đời này, xuất
phát từ áy náy kiếp trước, Khang Hi đối tiểu thái tử đương nhiên không còn
nghiêm khắc như cũ. Chẳng qua hôm nay buộc phải đi học rồi, quần thần chi lễ
sau này nhất định là tránh không được. Nó dù sao cũng không chỉ là con của hắn
mà còn là thái tử của Đại Thanh vương triều, trên người gánh vác giang sơn xã tắc,
là tương lai của dân chúng.
Hắn sau khi chết,
linh hồn phiêu đãng một thời gian dài đã nhìn thấu quá nhiều, nhìn Dận Chân
cùng Dận Tự không chết không ngừng, Dận Chân lãnh tình lãnh huyết, Dận Tự từng
bước nhượng bộ, Dận Đường gắt gao bức bách, Dận Tường đau khổ khuyên bảo, cuối
cùng rơi vào cảnh cá chết lưới rách. Hắn lúc ấy mới bắt đầu tỉnh ngộ. Nếu lúc
đó hắn để y leo lên vị trí này, về sau nhất định không phải là cục diện như thế,
ít nhất con của hắn cũng không rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Y thủy chung vẫn
là người thừa kế hắn trút tâm huyết cả đời cầm tay dạy dỗ, là người hắn hiểu rõ
nhất, cũng… tổn thương nhiều nhất.
Hắn khi đó bắt đầu
hoài niệm thái tử thật thà vô luận hỉ nộ ái ố đều để mình nhìn thấu, vĩnh viễn
không cúi đầu trước mặt mình, không cố kị mình, chứ không phải như bọn họ trước
mặt một đằng sau lưng một nẻo.
Bởi vậy, kiếp này
Khang Hi không cầu tiểu thái tử mọi mặt đều ưu tú, như vậy đối với cả hai đều
quá mệt mỏi. Chỉ cần tiểu thái tử về văn hóa lẫn võ công đều không có trở ngại
gì là được rồi, dù có thế nào, giang sơn này nhất định phải lưu lại cho nó, kiếp
trước là hắn gieo gió, kiếp này hắn phải gặt bão thôi.
Tiểu thái tử cũng đã
6 tuổi rồi, Khang Hi cảm thấy đã đến lúc phải giáo dục nó tử tế, đưa vào quy củ.
Tuy hắn đã quyết định cả đời này sẽ bảo hộ nó đến cùng, nhưng đường thì tự nó
phải đi.
Không biết làm sao,
tiểu thái tử căn bản không sợ hắn, mắt thấy đồ chơi tốt bị Khang Hi cướp đi,
thò tay muốn cướp về.
Mặt Khang Hi càng
ngày càng đen, buông tiểu thái tử xuống, "Đứng yên cho trẫm!"
Tiểu thái tử rất rất
không vui, chu cái miệng dò xét Khang Hi đang tức giận, hướng hắn gào,
"Hoàng a mã là người xấu, ta không cần ngươi, không cần ngươi nữa…",
co chân muốn chạy.
Khang Hi tay mắt lanh
lẹ, một phát đem tiểu thái tử xách trở về, tiểu thái tử hai tay còn không ngừng
quơ quào, "Thả ta ra, thả ta ra, hoàng a mã là đại phôi đản, ta phải đi
mách cổ mã ma…* (cổ mã ma = cụ = Hiếu Trang thái hoàng thái
hậu)
Khang Hi bị chọc tức,
"Thái tử của trẫm thật giỏi, không chỉ biết chạy trốn, còn biết đi cáo trạng."
Sau lưng truyền đến
thanh âm lạnh lùng, tiểu thái tử cảm thấy một luồng khí u ám, sau lưng toát mồ
hôi lạnh, không vùng vẫy nữa, vụng trộm quay đầu lại muốn nhìn một chút, vừa vặn
nhìn thấy Khang Hi bộ mặt âm trầm đang nhìn mình, vô thức nuốt nước bọt,
"Hoàng a mã…"
Bộ dạng không giận tự
uy của Khang Hi rõ ràng dọa đến nó, hắn liền buông lỏng bàn tay đang túm cổ tiểu
thái tử ra, "Quỳ xuống cho trẫm!" Hắn định liệu tiểu thái tử sẽ không
dám chạy nữa.
Quả nhiên, tiểu thái
tử thật sự tâm không cam lòng không nguyện ủy ủy khuất khuất quỳ xuống, nước mắt
lưng tròng nhìn Khang Hi.
Khang Hi nhưng lại
không nhìn nó, chỉ lạnh lùng răn dạy, "Ngày mai giờ dần tới thư phòng đọc
sách, nếu còn dám ẩu tả, ngươi xem trẫm như thế nào xử lý ngươi!" Hắn hiểu
rất rõ tính tình tiểu tổ tông này, hắn hôm nay nếu không đàm phán rõ ràng, ngày
mai nó lên cơn không vui có thể đem thư phòng phá hết.
"Vâng" Tiểu
thái tử không vui ậm ừ một tiếng.
"Nghe rõ chưa
đó?" Khang Hi thấy nó bộ dạng không yên, tăng lớn âm lượng.
Thấy Khang Hi thật sự
quát mình, tiểu thái tử đành phải cụp đầu, lớn tiếng trả lời lại. Ngẫu nhiên liếc
trộm Khang Hi mặt đen vài lần, lại bị Khang Hi trừng cho rụt cổ lại.
Khang Hy là không
đành lòng nhìn tiểu thái tử, hắn sợ hãi chính mình nhìn nhiều thêm một cái sẽ mềm
lòng, đành phải cầm sách che lấy tầm mắt, xuyên thấu qua khe sách hở liếc trộm
vài lần, lại vừa vặn nhìn thấy tiểu thái tử cũng liếc trộm hắn, tầm mắt giao
nhau.
"Hoàng thượng…"
Lương Cửu công công ngoài cửa nhẹ giọng gọi một câu.
Vừa vặn phá vỡ bầu
không khí xấu hổ.
"Vào đi… xảy ra
chuyện gì?"
Lương Cửu công công
nhìn tiểu thái tử đang quỳ gối trên thảm, tiến sát đến bên tai Khang Hi thì thầm,
"Người bên Tân giả khố truyền tin, có một người tên Vệ thị mang thai, còn
kém hai tháng nữa là đến ngày chuyển dạ."
"Thì sao?" Khang
Hy không yên lòng nói, ánh mắt một mực dừng ở tiểu thái tử bên dưới bị phạt quỳ
còn quỳ không an ổn, nhích tới nhích lui, ngón tay gõ gõ vào chân, lầm bầm làu
bàu, một bộ ủy khuất.
"Người nọ nói
mình mang thai cốt nhục của hoàng thượng." Lương Cửu công công thản nhiên
nói.
Ngụm trà vừa vào miệng
Khang Hy liền bị phun ra. Tiểu thái tử thấy Khang Hi bị sặc, vội vàng chạy tới,
nhanh nhẹn bò lên ghế vỗ nhẹ lưng cho hắn, một bộ bảo bảo ngoan ngoãn quan tâm.
Kì thật là nó quỳ mệt rồi, Khang Hy lại chậm chạp không cho nó đứng dậy, nó đây
là đang tận dụng mọi cơ hội, tranh thủ thời gian tìm lý do để được đứng lên, nó
không muốn quỳ nữa đâu.
Khang Hi trừng mắt liếc
tiểu gia hỏa kia một cái, "Biết sai chưa?" Tiểu thái tử vội gật đầu,
rất sợ gật muộn một giây, Khang Hi lại bắt nó quỳ tiếp.
Thấy tiểu thái tử
nghe lời, Khang Hi cũng không nói gì nữa, buồn cười sờ sờ đầu nó. Thực ra hắn sớm
đã đau lòng, mặc dù tiểu thái tử quỳ trên mặt thảm, còn quỳ chưa tới nửa khắc đồng
hồ. Tiểu thái tử cười cười chui vào trong lòng hắn. Khang Hi bất đắc dĩ lắc đầu,
lúc này mới nhớ tới Lương Cửu công công còn chờ một bên, "Trẫm sao lại
không nhớ gì cả?"
"Hoàng thượng,
ngài đã quên, đêm đó thái tử…"
Mặt Khang Hi càng
ngày càng tối sầm, loáng thoáng nghĩ tới điều gì đó, quả nhiên là uống rượu sẽ
gây chuyện. Chuyện không nên tới cũng tới rồi, tươi cười treo trên khóe miệng
cũng cứng ngắc lại.
"Hoàng a mã, làm
sao vậy?" Tiểu thái tử mắt vẫn rất tinh, rất biết nhìn sắc mặt người khác.
"Không có gì,
không có gì… Bảo Thành, giày vò một ngày cũng mệt rồi, a mã mang ngươi đi ngủ,
hôm nay không cần về Dục Khánh cung nữa." Nhìn vào đôi mắt trong vắt sạch
sẽ của tiểu thái tử, Khang Hi đột nhiên có cảm giác chột dạ.
Tiểu thái tử cũng rất
phối hợp ngáp một cái, tựa vào vai Khang Hi, nhắm mắt.
"Hoàng thượng,
chuyện này phải xử trí thế nào?" Lương Cửu công công nhẹ giọng hỏi.
"Trước đem người
sắp xếp vào Chung Túy cung, phái người theo dõi cho trẫm, nếu có nửa điểm gió
thổi cỏ lay, lưu tử đi mẫu…" Khang Hi vỗ nhẹ lưng tiểu thái tử, thấp giọng
lạnh lùng nói, không mang theo nửa phần tình cảm. (lưu tử đi mẫu = bỏ mẹ giữ con)
Người đa nghi như hắn, kiếp trước cũng đã từng nghi
qua, vì sao nàng ta chỉ đơn giản bò lên giường mình mà mình lại hậu tri hậu
giác? Một đế vương lại đi sủng hạnh một nữ nhân trong Tân giả khố làm cho hắn cảm
thấy rất mất mặt. Đây cũng là lý do vì sao năm Khang Hi thứ 18 hắn chỉ tấn
phong cho Ô Nhã thị còn nàng thì không. Hắn thủy chung cảm thấy đây là một vết
bẩn trong cuộc đời mình, cảm thấy nàng có thể bò lên giường mình, trong đó chẳng
lẽ không hề có chút gì khuất tất. Lại nhìn Dận Tự về sau cư xử khéo léo, hắn
tuyệt không tin nữ tử kia thật sự là một người bình thường. (hậu tri hậu giác =
chuyện xảy ra rồi mà bản thân mãi sau mới biết)
Chỉ là đời trước hắn không có tâm tình đi chú ý tới,
dù sao khi đó hắn còn trẻ. Còn hôm nay, hắn là người đã sống qua một đời, một kẻ
đa mưu túc trí, tâm đã sâu như biển…
Lương Cửu công công đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong Càn
Thanh cung như sắp đóng băng, Khang Hi quanh thân đều tràn ngập sát khí, liền vội
vàng lĩnh chỉ cáo lui.
"Hoàng a mã…" Tiểu nhân nhi trong lúc ngủ mơ
vẫn còn lẩm bẩm.
Khóe miệng Khang Hi cuối cùng cũng nở một nụ cười, cọ
cọ tiểu thái tử, "Bảo Thành, nghe lời…"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét