Chương
24
"Bảo Thành, mau
tỉnh, tới giờ đến thư phòng rồi." Khang Hi thúc giục, lay lay tiểu thái tử
vẫn còn ngủ đến chảy nước miếng.
Tiểu thái tử mất hứng
trở mình, trực tiếp kéo chăn che đầu, rầm rì hai tiếng, đạp một phát về phía
Khang Hi, rõ ràng không nhớ hôm nay mình phải làm gì, còn muốn tiếp tục ngủ.
"Bảo Thành, nghe
lời…" Khang Hi bất đắc dĩ xốc chăn lên.
Tiểu thái tử triệt để
không vui rồi, lầm bà lầm bầm ngồi dậy, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn ra
ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối lắm, vô thức muốn nằm lại ngủ tiếp, Khang Hi
nhanh tay giữ lấy tiểu thái tử, không cho nó nằm lại xuống giường nữa.
"Hoàng a mã, trời
còn chưa sáng đâu, ta buồn ngủ…" Tiểu thái tử trực tiếp tựa vào trong ngực
Khang Hi, hai mắt lờ đờ lười biếng nói.
Khang Hi nhìn bộ dáng
kia cũng đau lòng, lại không muốn mình cứ mãi mềm lòng sẽ tạo thành thói quen
làm hư tiểu thái tử, đành phải một bên dụ dỗ, một bên giúp tiểu gia hỏa thay quần
áo.
"Bảo Thành là
thái tử, phải làm gương cho những a ca khác đúng không?" Khang Hi kiên nhẫn
dụ dỗ.
"Ta không cần
làm thái tử, ta muốn ngủ…" Tiểu thái tử ở trong ngực Khang Hi hờn dỗi chơi
xấu.
"Hồ đồ, ngươi là
bị trẫm chiều quen nên không còn biết giới hạn nữa rồi hả? Ngôi thái tử ngươi
nói không làm là không cần làm sao? Những lời đêm qua trẫm nói với ngươi, ngươi
một câu cũng không lọt tai phải không?" Khang Hi nghe tiểu thái tử nói
năng hồ đồ cũng bắt đầu tức giận, lạnh mặt quát.
Tiểu thái tử bị Khang
Hi quát cho tỉnh hẳn, ở trong ngực Khang Hi sợ run cả người, mang theo bộ dạng
đáng thương cụp đầu, không dám hó hé câu nào.
Khang Hi nói cái gì,
nó ừ cái đấy, không dám cãi nửa lời.
"Ai ~~~"
Nhìn bộ dạng khúm núm của tiểu thái tử, Khang Hi lại không đành lòng, thương tiếc
đem bé con ôm vào lòng, dùng cằm cọ cọ cái đầu nhỏ, nói lời thấm thía, "Bảo
Thành, lớn rồi, đến thư phòng không được ẩu tả, tùy tiện nữa, Bảo Thành cũng
không muốn bại bởi Dận Thì đúng không?"
Tiểu thái tử nghe tới
có thể cùng Dận Thì tới thư phòng, cuối cùng cũng có chút mong đợi, như vậy Dận
Thì cũng không thể kiếm cớ trốn tránh nó nữa, tiểu thái tử ngốc ngốc cười. Rồi
lại nghĩ đến Dận Thì vào thư phòng sớm hơn mình lâu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn
lại lập tức suy sụp, nếu thua sẽ mất mặt lắm ~~~
Biểu lộ thay đổi liên
tục trên khuôn mặt kia, Khang Hi nhìn không sót cái nào, "Bảo Thành của trẫm
thông minh như vậy, tất nhiên sẽ không sợ bại bởi Dận Thì đúng không?"
Khang Hi hiểu rất rõ tiểu gia hỏa hiếu thắng này đang nghĩ gì.
Hắn vốn không tính để
tiểu thái tử cùng Dận Thì tới thư phòng, muốn giống như kiếp trước an bài cho
tiểu thái tử một mình ở Dục Khánh cung học, cũng đã cho tu tạo lại Vô Dật trai ở
Sướng Xuân viên cho nó đọc sách. Nhưng mà lại nghĩ tới, kiếp trước cũng bởi
thái tử không ở chung nhiều với bọn a ca cho nên mới bị bọn họ cô lập, hắn liền
do dự, lại nhìn tiểu thái tử tuổi còn nhỏ, một mình một thư phòng tất sẽ cô
đơn, mà nó vốn rất thích náo nhiệt…
Việc tới thư phòng học
là quan trọng, hắn một chút cũng không có ý định giảm bớt, mặc dù ngoài miệng
thì nói không cầu tiểu thái tử mọi mặt ưu tú nhưng trong đáy lòng hắn tóm lại vẫn
hy vọng thái tử xuất sắc như kiếp trước, thậm chí vượt qua hắn. Chẳng qua nhìn
tiểu gia hỏa kia vất vả, hắn lại không đành lòng, liền phá lệ để cho tiểu thái
tử cùng bọn Dận Thì tới thư phòng đọc sách, tiện cho chúng làm bạn, hắn cũng chỉ
có thể làm chút việc này thôi. Hắn yêu con nhưng cũng mong con hơn người, nhất
là người thừa kế trong tâm mình, cho nên dù không vui khi tiểu thái tử thích Dận
Thì như vậy, vì lâu vì dài, hắn vẫn đành phải làm thế.
Nhìn ánh mắt mang
theo vui vẻ cùng tín nhiệm của Khang Hi, tiểu thái tử cũng tự nắm tay cổ vũ
mình, nhẹ gật đầu, "Ta nhất định sẽ so với Dận Thì mạnh hơn!" Đối phó
với tiểu thái tử hiếu thắng, quả nhiên dùng chiêu này là tốt nhất, Khang Hi cười.
"Bảo Thành, trẫm
đã mời Trương Anh, Hùng Tứ Lý, Lý Quang làm sư phó cho ngươi, bọn họ đều là
danh nho đương thời, ngươi không được phép càn quấy, nếu để bọn họ đến cáo trạng
với trẫm, trẫm sẽ không tha cho ngươi." Khang Hi tiếp tục hướng dẫn từng
bước.
"Ưm" Tiểu
thái tử tùy ý đáp một tiếng.
"Lát nữa tới thư
phòng gặp sư phó phải giữ phong thái, ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"
Khang Hi ôn hòa dặn dò thêm, càng tới gần thư phòng, hắn càng thấp thỏm không
yên, tận dụng chút thời gian cuối cùng căn dặn.
"Đã biết…" Tiểu
thái tử triệt để mất hết kiên nhẫn, Khang Hi từ lúc ôm nó ra khỏi Càn Thanh
cung liền nói không ngừng, tới tới lui lui chỉ có mấy câu đó.
Gặp tiểu thái tử đã mất
kiên nhẫn, Khang Hi thở dài lắc đầu, vỗ nhẹ lưng nó, dụ dỗ, "Được rồi, được
rồi, trẫm không nói nữa, nhưng mà ngươi phải học hành tử tế cho trẫm biết chưa?
Trẫm mỗi ngày đều sẽ kiểm tra bài tập của ngươi, nếu ngươi học không tốt, xem
trẫm phạt ngươi thế nào"
"Được rồi, a mã
phải lên triều rồi, sẽ không đưa ngươi vào, Bảo Thành phải tự giác, ngoan ngoãn
biết không?" Khang Hi đưa tiểu thái tử đến bên ngoài thư phòng mới dừng bước,
thả tiểu gia hỏa xuống, ôn nhu nói. Hắn không muốn bởi vì mình quấy nhiễu thư
phòng thanh tĩnh mà làm cho tiểu thái tử ngày đầu tiên đi học đã trở thành cái
đích cho mọi người chỉ trích, dù sao từ trước đến nay chưa từng có hoàng đế nào
tự mình đưa nhi tử vào tận thư phòng. Hắn vốn cũng không muốn làm thế, lại lo lắng
tiểu thái tử sẽ trốn ra ngoài nên mới tự mình đưa người đến ngoài cửa.
Tiểu thái tử ngược lại
có chút không nỡ nắm chặt ống tay áo Khang Hi, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không
nói câu nào. Vừa mới ghét bỏ Khang Hi thật phiền, giờ hắn phải đi rồi, lại thấy
luyến tiếc.
Khang Hi ngồi xổm xuống,
sờ đầu tiểu thái tử, cười điểm điểm mũi nó, "Thế nào? Thái tử của trẫm
không sợ trời, không sợ đất lại sợ vào thư phòng sao?"
Tiểu thái tử hừ một
tiếng, nghiêng mặt đi, bàn tay đang nắm chặt tay áo Khang Hi lại không chịu
buông.
"Bảo Thành, nghe
lời, đến tối là có thể gặp a mã rồi, đi đi." Khang Hi hôn lên trán tiểu
gia hỏa.
Nghe Khang Hi nói vậy,
lại được hôn một cái, tiểu thái tử thẹn thùng, nhìn nhìn bọn nô tài đang tận lực
cúi thấp đầu bên cạnh, lầm bầm, "Ta mới không thèm!" Khí vũ hiên
ngang đi vào bên trong.
Khang Hi cười nhìn
thân ảnh nho nhỏ rời đi, có điểm sầu não, lại vì con sắp trưởng thành mà kiêu
ngạo. Tiểu thái tử lại vào lúc hắn đang vừa sầu não vừa kiêu ngạo chạy trở về,
Khang Hi nghi hoặc nhìn tiểu thái tử chạy như điên, mở miệng muốn hô ngươi chạy
chậm một chút, ngã thì làm sao, thanh âm chưa kịp phát ra, tiểu thái tử đã tay
chân thoăn thoắt chạy đến trước mặt hắn, ở bên tai hắn thì thầm một câu, lại thẹn
thùng chạy mất.
Khang Hi vừa buồn cười
vừa bất đắc dĩ dõi theo thân ảnh tiểu thái tử dần dần xa, mới mang theo tí ti ý
nghĩ ngọt ngào khởi giá vào triều.
Tiểu thái tử tiến vào
thư phòng đã nhìn thấy Dận Thì ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng nghiêm túc, chấp hành
theo Khang Hi đọc 120 lần quy củ. Tiểu thái tử vừa định đi qua cùng y chào hỏi,
sau lưng lại truyền đến thanh âm.
"Vi thần thỉnh
an thái tử." Một sư phó cung kính quỳ xuống nói.
"Miễn lễ."
Tiểu thái tử thanh âm non nớt mang theo uy nghiêm, mười phần phong phạm thái tử.
Cái này phải ghi công Khang Hi bình thường dạy bảo. Tuy tiểu thái tử bình thường
đều biểu lộ không kiên nhẫn nhưng ai bảo nó vốn thông minh, trên cơ bản những
thứ Khang Hi đã nói qua nó đều nhớ rõ. Dù lúc ở cùng Khang Hi nó luôn nghịch ngợm
gây sự nhưng chưa bao giờ làm hắn mất mặt trước người khác hay làm chuyện không
hợp thân phận. Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến Khang Hi thập phần đau sủng
tiểu gia hỏa này. Nó thông minh, học tập tiếp thu mọi thứ cực nhanh, thiên phú
cao đến mức khiến Khang Hi cũng phải mặc cảm, tự trách bản thân kiếp trước sao
lại keo kiệt đến mức không ở trước mặt quần thần tán dương thái tử.
Rõ ràng vị sư phó kia
cũng hài lòng với cử chỉ của thái tử, cười nhẹ, "Thái tử, ngài sẽ ở bên
kia đọc sách." Vị sư phó chỉ một gian phòng bên cạnh nói.
Tiểu thái tử không một
chút ngại ngùng, đôi mắt vô tội nhìn vị sư phó kia, nhẹ gật gật đầu, quay lại
hướng Dận Thì cười cười, liền đi ra ngoài.
Để lại Dận Thì im lặng
nhìn theo tiểu thái tử, nó căn bản không nghĩ tới tiểu thái tử sẽ đọc sách ngay
cạnh mình, chính mình sao lại làm thế nào cũng không thoát nổi tiểu hỗn đản đó
vậy? Càng không nghĩ tới tiểu gia hỏa bình thường hiếu động còn có một mặt trầm
ổn như vậy. Dận Thì vì cuộc sống sau này của mình mà lo lắng, cũng vì những sư
phó kia mà cảm thấy…. thương cảm. Nó mới không tin tiểu thái tử quen có mới nới
cũ sẽ chịu ngoan ngoãn suốt ngày làm đi làm lại cùng một việc, đến nó còn sắp
chịu không nổi muốn giết mấy ông thầy suốt ngày lải nhải chi, hồ, giả, dã kia.
Còn tiểu thái tử, Dận Thì giữ thái độ hoài nghi, kinh nghiệm nhiều lần, nó sẽ
không bị vẻ ngoài vô tội của tiểu gia hỏa kia đánh lừa.
Khang Hi lựa chọn cho
tiểu thái tử cùng bọn a ca cùng tới thư phòng nhưng lại không để bọn chúng học
cùng một chỗ, hắn có suy tính riêng của mình. Thứ hoàng thái tử phải học là đạo
trị quốc, làm vua, tương lai phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, mà bọn
Dận Thì phải học cách làm một hiền vương, nội dung học khác nhau, tất nhiên
không thể đọc sách chung một phòng, huống chi Dận Thì so với tiểu thái tử còn
đi học sớm 2 năm. Nhưng việc này cũng không chút ảnh hưởng đến việc 2 đứa trao
đổi cảm tình, dù sao ngoài mấy canh giờ đọc sách, các hoạt động tập võ, cưỡi ngựa,
bắn cung vẫn học cùng nhau.
"Dận Nhưng bái
kiến sư phó." Tiểu thái tử rất có lễ phép hành lễ, Trương Anh rất thỏa mãn
cười cười, cũng quỳ xuống hành lễ quân thần. Kiếp đi học của tiểu thái tử cứ thế
bắt đầu rồi.
Bên kia, Khang Hi lên
tảo triều, trong nội tâm lại thập phần thấp thỏm không yên, Bảo Thành bây giờ
không phải là thái tử hiểu chuyện một chút cũng không cần hắn quan tâm của kiếp
trước mà là tiểu thái tử có thể đem Càn Thanh cung hủy đi cũng còn cười đến vẻ
mặt vô hại của kiếp này. Khang Hi thập phần không nỡ, lo lắng tiểu tử này sẽ lại
gây ra chuyện gì kinh thiên động địa, ở trên triều sốt ruột tới lui, tâm tư căn
bản không đặt chút nào lên đám đại thần đang thượng tấu. Mọi người thấy thế
cũng thức thời tốc chiến tốc thắng, đơn giản rõ ràng tóm tắt chuyện cần bẩm báo
rồi vội vàng tản ra.
Khang Hi hạ triều,
triều phục cũng chưa kịp đổi đã đi tới thư phòng. Cản bọn nô tài thỉnh an, nhẹ
chân nhẹ tay đi tới bên cửa sổ phòng học của tiểu thái tử.
"Khổng Tử nói: "Đạo chi dĩ chính, tề
chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ, đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách." Ý là trị dân mà dùng pháp chế, hình phạt
là chính, dân không dám làm điều phạm pháp
nhưng lại không cảm thấy thẹn tâm, trị
dân dùng đạo đức, dùng phép tắc, lòng tốt và nhân cách sẽ cảm hoá được dân, thần dân không chỉ biết được thẹn tâm mà còn dưỡng
được quy củ. Thái tử có thể hiểu…." Trương Anh chậm rãi giảng bài.
Tiểu thái tử chống cằm, rất có vẻ buồn ngủ nhìn Trương Anh thản nhiên
nói: "Nếu chỉ dùng lễ giáo để trị, người xấu sẽ chỉ càng thêm xấu, bởi vì
không bị luật pháp cùng hình phạt khống chế, người tốt sẽ chỉ ngày càng lạnh
tâm, bởi vì không được luật pháp bảo hộ."
Trương Anh có chút bất ngờ nhìn tiểu thái tử, ông vốn chỉ định xem xem
tâm tính thái tử thế nào mới chọn Luận ngữ để dạy, theo lẽ thường, người được
hướng đến ngôi quân vương thường chú ý tới thể hiện lòng nhân từ hơn,
"Không biết thái tử còn có giải thích thế nào?"
Tiểu thái tử một bộ khinh bỉ nhìn Trương Anh, "Hoàng a mã từng nói,
người làm quân vương, an bang trị dân, phải biết biết cứng biết mềm đúng lúc, đức
pháp dùng chung mới có thể yên ổn cả gốc lẫn ngọn, thiên hạ quy tâm."
Ngoài cửa sổ, Khang Hi vừa kinh ngạc vừa tự hào, những lời này hắn có
nói qua lúc dạy tiểu thái tử đọc sách, nhưng tiểu thái tử lúc đó căn bản là bộ
dạng ngọ nguậy không yên, không có đem hắn để vào mắt. Không nghĩ tới tiểu thái
tử hóa ra vẫn ghi trong lòng, Khang Hi cảm động đến suýt phát khóc, quả nhiên
là con của hắn, một chút cũng không làm hắn thất vọng.
Cũng không có ý định đi vào, nhìn nhi tử nhà mình ngày đầu tiên tới thư
phòng biểu hiện đã ưu tú như thế, Khang Hi vui sướng không phải bình thường. Lại
nghĩ tới hôm qua mình còn nổi nóng với nó, tâm áy náy lại trồi lên, kích động
đi tìm cho tiểu thái tử ít đồ chơi tốt, ý định khen ngợi tiểu thái tử đã làm
cho hắn kiêu ngạo, không nghĩ tới cao hứng chưa hết đã mất hứng rồi.
Lúc chạng vạng tối, Lương Cửu công công vội vã tới hồi báo, Khang Hi
nghe tin mặt càng ngày càng tối sầm, cuống quýt chạy tới thư phòng.
Rồi, thằng bé lại phá gì nữa r =))))))))))
Trả lờiXóa