Chương 25
Tiểu thái tử quỳ thẳng tắp trong đại điện, thỉnh thoảng lén liếc trộm
Khang Hi đang đen mặt ngồi trên ngự án phê tấu chương. Thấy Khang Hi không chút
nào để ý đến mình, thật ủy khuất nha, ở trong lòng yên lặng trách a mã xấu. Mà
dù có như vậy, quỳ hơn nửa canh giờ, nó cũng sắp chịu không nổi rồi.
Từ nhỏ được Khang Hi sủng lên tận trời, thái tử gia đã bao giờ quỳ lâu
như thế đâu, phạm biết bao nhiêu tội lớn nhỏ, lần nào Khang Hi phạt nó mà chẳng
giơ cao đánh khẽ. Thấy Khang Hi còn không có ý nhìn đến mình, hai chân tiểu
thái tử không ngừng nhích lấy nhích lui, nó thật sự quỳ không nổi nữa, cho dù
Càn Thanh cung lót thảm rất dày nó vẫn chịu không nổi.
Mà Khang Hi mặt âm trầm, thật vất vả mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu
đã nhìn thấy thái tử gia quỳ trên mặt đất vẻ mặt bình thường, còn không ngừng
nhích tới nhích lui, lửa giận vừa bị cưỡng chế lại lập tức bùng lên, đem tấu
chương hung hăng đập lên bàn, quát to: "Ngươi có còn biết quy củ hay
không? Quỳ cũng không quỳ tử tế, ngươi lại đây cho trẫm!"
Tiểu thái tử thấy Khang Hi vẻ mặt âm trầm đối mình rống to, nội tâm vừa ủy
khuất lại vừa sợ hãi. Ủy khuất là mình quỳ lâu như vậy, a mã nhà mình không để
ý tới, còn hung với mình, sợ hãi là a mã nhà mình hiện tại tức giận tới như vậy,
sẽ phạt mình thế nào đây? Vì vậy, tiểu thái tử thập phần ủy khuất dùng tốc độ
chậm rì rì đi về phía Khang Hi, một bên vụng trộm xoa đầu gối.
Thấy vẻ mặt ủy khuất kia, Khang Hi cũng đau lòng thật nhưng chỉ cần nghĩ
tới chuyện tiểu bá vương kia vừa làm, hắn liền tức không nhịn nổi.
Vốn là thấy tiểu thái tử biểu hiện xuất sắc, Khang Hi cảm thấy rất kiêu
ngạo cùng vui mừng. Còn chưa kịp hết cao hứng đã nghe Lương Cửu công công báo lại
tiểu thái tử xảy ra chuyện. Hắn vừa nghe đã đen mặt, trong cơn nóng vội cũng
không hỏi nhiều, vội vàng chạy đến thư phòng. Thẳng đến khi thấy một đám người
hối hả vây trước mặt, tiểu thái tử chân tay luống cuống ở phía trên đáng thương
nhìn hắn, Khang Hi ngẩng đầu nhìn kĩ mới phát hiện, nhi tử bảo bối không biết từ
lúc nào đã bò lên nóc nhà rồi, dọa hắn toát mồ hôi lạnh, "Bảo Thành,
ngoan, không nên lộn xộn, không nên lộn xộn…" Khang Hi trấn an tiểu thái tử
thoạt nhìn có chút sợ hãi.
Lại nhìn một đám nô tài chỉ biết ngây ngốc đứng trước mặt, tức giận quát
bọn họ một trận, vội vàng gọi thị vệ đến cứu người. Đến lúc nhi tử bảo bối bình
an được Nạp Lan Dung Nhược ôm từ trên nóc nhà xuống, hắn mới thở phào một hơi.
Hỏi bọn người dưới mới biết được, nhi tử bảo bối chẳng qua là bởi bắn tên thua
Dận Thì nên không phục, vừa vặn lúc nghỉ giữa giờ, hai đứa đi thả diều, con diều
đứt dây rớt xuống nóc nhà. Dận Thì vốn định để cho bọn nô tài trèo lên lấy
nhưng tiểu thái tử nhìn nhìn nóc nhà, lại gọi người lấy thang tới, muốn tự mình
leo lên lấy, hướng Dận Thì chứng minh nó lợi hại. Dận Thì cho là nó chỉ nói
chơi thôi, hoài nghi cùng hơi khinh thường liếc nhìn nó. Tiểu thái tử vừa rồi
chỉ giả vờ giả vịt chứ thực ra đâu có dám, cái nhìn của Dận Thì lại chọc nó tức
thật, ai cũng không ngăn nổi, đành phải đi tìm Khang Hi.
Khang Hi nghe xong, tức đến thiếu chút nữa ngay tại chỗ vung tay cho nó
một cái tát, nhìn nhóc con sợ hãi núp trong ngực Nạp Lan Dung Nhược, lại tức
không nổi. Tối sầm mặt mang nó về Càn Thanh cung. Tiểu thái tử mặt chẳng còn
chút sợ hãi, chỉ còn bộ dạng ủy khuất, giống như đang trách Khang Hi làm nó mất
mặt, chẳng chút nào nhớ đến vừa rồi là ai sợ hãi đứng trên nóc nhà nuốt nước miếng,
tay chân luống cuống.
Khang Hi nghĩ đến tiểu thái tử gần đây càng ngày càng quá mức, chuyện
không sợ chết gì cũng dám làm, thiếu chút nữa đem hắn hù chết. Nếu không thu thập
triệt để một lần, về sau không biết còn có thể xảy ra chuyện gì, không chừng chính
mình kiếp này sẽ vì con ẩu tả mà mất con. Hạ quyết tâm lần này tuyệt đối không
thể nhân từ nương tay, phải cho tiểu tử này một giáo huấn khắc thật sâu. Nhìn
tiểu gia hỏa dùng tốc độ như rùa bò tiến về phía mình, đen mặt rống to:
"Nhanh lên cho trẫm, có nghe hay không?"
Thấy a mã nhà mình triệt để phát hỏa, tiểu thái tử cũng sợ hãi, không
dám lề mề nữa, chạy nhanh về phía trước vài bước, tới một chỗ cách xa Khang Hi
lại dừng lại, chết sống không dám bước tiếp. Rõ ràng là bị nộ khí của Khang Hi
hù sợ.
Khang Hi không còn chút nhẫn nại nào, đem tiểu thái tử kéo qua, để tiểu
gia hỏa vắt ngang lên đùi mình, một tiếng "chát" theo tiếng gió hạ xuống,
mang theo nộ khí của Khang Hi, cùng cái mông của tiểu thái tử tiếp xúc thân mật.
Tiểu thái tử lúc này mới ý thức được là Khang Hi muốn đánh mình. Nó nào đã từng
chịu qua loại khổ này. Từ lúc nó ra đời tới nay, xuất phát từ áy náy kiếp trước,
Khang Hi đã đem nó sủng đến mức nhân thần cộng phẫn, so với đời trước chỉ có
hơn chứ không có kém. Bình thường nó làm sai cái gì, Khang Hi cũng sẽ quát nó,
hù dọa nó vài câu, nói nó lần sau nếu không nghe lời sẽ ăn đòn. Chẳng qua sau
đó, Khang Hi sẽ lại một bộ khuôn mặt tươi cười, bởi vậy tiểu thái tử cho tới
bây giờ không có coi lời hù dọa của hắn ra gì, thẳng đến khi bàn tay của Khang
Hi thực sự quất lên người, tiểu thái tử mới bắt đầu thực sự sợ hãi.
Dận Nhưng "Oa" một tiếng tủi thân khóc lên, không ngừng giãy dụa,
miệng cầu xin tha thứ, "Hoàng… a mã, đừng… đừng… đánh… ô… a… đau… đau lắm…"
Khang Hi nghe bảo bối nhà mình khóc, chân mày nhíu lại, nhưng lực đạo thủy
chung không giảm. Năm ngón tay khép lại, lực đạo hung ác rơi lên mông thái tử
gia, "Trẫm xem ngươi có còn càn quấy, chuyện gì cũng dám làm nữa
không…" Hung ác dạy dỗ tiểu thái tử.
Trong cơn đau đớn, tiểu thái tử không ngừng khóc rống, bắp chân không ngừng
vung vẩy giữa không trung, "Oa, hoàng… a mã, đừng… đừng… đánh nữa… ô… Bảo
Thành… biết…sai…rồi…" Tốc độ nhận sai không phải nhanh bình thường.
Trả lời nó lại là một cái đánh, cùng lực đạo, cùng một vị trí. Không có
biện pháp, ai bảo tiểu thái tử còn quá nhỏ, bàn tay to của Khang Hi gia có thể
bao trùm lên cả cái mông nhỏ đó. Tiểu thái tử nước mắt đong đầy, từng giọt rơi
xuống mặt thảm, thập phần đáng thương. Khang Hi tuy tức giận nhưng vẫn không
đành lòng làm tiểu thái tử bị thương, luôn khống chế lực đạo. Bộ dạng nước mắt
tùm lum của thái tử gia có một nửa là ủy khuất, một nửa là bị Khang Hi dọa.
Tiểu thái tử không ngừng nức nở, Khang Hi lại hoàn toàn không có ý định
thu tay. Vốn chỉ định hù dọa nó hai câu coi như xong. Thế nhưng tiểu thái tử bị
đánh sợ hãi, không cần suy nghĩ, bàn tay vốn nắm chặt tay áo Khang Hi buông ra,
vòng ra sau gắt gao bảo vệ cái mông đã bị đánh đỏ bừng. Hai tay ôm cái mông bị
đánh nóng rực, tiểu thái tử đáng thương nhìn Khang Hi, nước mắt càng chảy dữ
hơn. Từng giọt nước mắt trực tiếp xát muối vào tâm hắn, cảm giác thương tiếc
bùng lên, cố nén cảm giác muốn ôm lấy nó, bình ổn xúc động trong lòng, lạnh mặt
nói: "Bỏ tay ra cho trẫm!"
Hai tay tiểu thái tử liều mạng bụm mông, khóc không ngừng, đầu lắc như
trống bỏi, kiên quyết không chịu bỏ tay ra, "Hoàng a mã, ta sai rồi, ta
không dám, đừng đánh, được không…."
Khang Hi lại rất nghiêm túc nhìn tiểu thái tử đang khóc đến lê hoa đái
vũ, "Trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, có bỏ hay không?" Hắn muốn chỉnh
cho tiểu gia hỏa này ngoan ngoãn lại, tốt xấu gì cũng phải làm cho nó biết sợ
mình, lần sau mới không dám làm càn nữa.
Thái tử gia lại không chịu, một bộ không thỏa hiệp.
Hỏa khí thật vất vả mới tiêu xuống lại bị tiểu thái tử quật cường không
nghe lời thổi bùng lên, Khang Hi đứng dậy, thả tiểu thái tử xuống đất, lấy cây
thước ở một bên, muốn tới đánh nó.
Tiểu thái tử nhìn Khang Hi hùng hổ cầm thước đi tới, sợ hãi bảo vệ mông,
dốc sức liều mạng cắn răng, một mực lui về phía sau, nước mắt giàn dụa, quay đầu
muốn chạy.
Nhìn thấu trong nội tâm tiểu thái tử nghĩ cái gì, Khang Hi trong cơn tức
giận tóm nó trở về, đặt lên đùi mình, tay trái rất nhanh cố định hai tay tiểu
thái tử ra sau lưng, tay phải cầm thước vừa nhanh vừa mạnh quất ba cái lên cặp
mông đã đỏ bừng, phát ra âm thanh trầm đục. Ba phát quất không ngừng làm tiểu
thái tử đau không chịu được, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, lại giãy không nổi
khỏi trói buộc của Khang Hi, gào đến khản giọng, "Hoàng a mã, đừng… đừng
đánh…. Ô…. Bảo Thành… thực.. thực.. biết…sai… rồi, Bảo Thành… về sau… không…
không dám nữa… oa…ô…"
Khang Hi giận quá hóa cười, "Dưới gầm trời này còn có việc thái tử
gia không dám làm nữa sao?" Lại hung hăng quất thêm một cái. Hắn có thể dễ
dàng tha thứ tiểu thái tử tùy ý nghịch ngợm, ít nhất như vậy hắn còn có biện
pháp sửa chữa xử lý. Nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ tiểu thái tử
mang tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Vừa nghĩ tới, hôm nay nếu nó từ trên mái nhà kia rơi xuống, vậy hắn một
chút phương pháp sửa chữa cũng không có.
Theo tiếng la khóc của tiểu thái tử dần dần yếu đi, thanh âm cũng khàn cả
rồi, Khang Hi mới dừng tay. Mông nhỏ của tiểu thái tử sớm đã bị Khang Hi đánh
sưng không chịu nổi. Thương tiếc lật tiểu thái tử lại, trong ánh mắt mang theo
đau lòng. Tiểu thái tử trên lông mi thật dài treo nước mắt, hai tay không ngừng
xoa mắt, khóc đến co rụt cả người, nước mắt giống như chuỗi hạt bị đứt ngăn
không được. Khang Hi biết rõ nó tủi thân nhưng vẫn rất nghiêm túc cảnh cáo,
"Lần sau còn dám làm càn, hậu quả sẽ không đơn giản như hôm nay, biết
chưa?" Không có biện pháp, ai bảo tiểu thái tử hiện tại đã bị hắn chiều đến
mức không còn biết sợ hắn nữa, phải bị đòn đau một lần mới chịu nhớ.
Tiểu thái tử đang đắm chìm trong ủy khuất cùng khổ sở, a mã nhà mình
không còn thương mình nữa rồi.
Khang Hi cả buổi không nghe được thái tử đáp lại, lại quát một câu:
"Có nghe hay không? Trả lời trẫm…"
Tiểu gia hỏa thấy Khang Hi lại có dấu hiệu nổi giận, bị ăn đòn đâm sợ, vội
vàng gật đầu vâng dạ, biểu thị đã hiểu.
"Được rồi, không khóc nữa, trẫm còn có tấu chương phải phê, tự mình
ngoan ngoãn trở về học bài đi." Khang Hi giúp tiểu thái tử nhẹ nhàng lau
nước mắt, lại một hồi đau lòng. Gọi Lương Cửu công công đưa tiểu thái tử hồi Dục
Khánh cung, đồng thời truyền thái y. Hắn cả ngày hôm nay bị tiểu thái tử giày
vò không thể tập trung tinh thần, một đống chính sự còn chưa xử lý, tấu chương
cũng chưa có phê, nếu hiện tại đi dỗ tiểu thái tử, không chừng lại bị giày vò
thêm một trận nữa. Dù sao thì hắn đối tiểu thái tử vô luận thế nào cũng không
thể chân chính phát hỏa, càng đừng nói tiểu gia hỏa hiện tại khóc đến thê lương
thế kia, làm cho hắn càng thêm thương tiếc. Vì vậy, liền tính trước để Lương Cửu
công công đưa nó trở về, cũng định nhân dịp này lừa một chút cho nó biết sợ.
Nhưng không ngờ tiểu thái tử lại tiếp tục nháo ra chuyện làm hắn không
biết nên khóc hay nên cười…
Chương
sau, tiểu thái tử đau lòng khăn gói quả mướp "bỏ nhà đi bụi"… =)))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét