Chương
47
Note:
Từ chương này bắt đầu thay cách xưng hô cho Bảo Thành nhé.
Khang Hi năm thứ 29,
thượng thư A Lạt Ni lĩnh quân ngăn chặn Cát Nhĩ Đan, binh bại, đế vương giận dữ,
quyết định thân chinh. Phúc Toàn làm Phủ viễn đại tướng quân, Dận Thì làm phó
tướng, lãnh binh đi ra cửa Cổ Bắc. Giản thân vương Nhã Bố, Tín quận vương Ngạc
Trát làm phó tướng đi ra cửa Hỉ Phong, thái tử Dận Nhưng lưu lại kinh sư giám
quốc.
Thái tử gia vừa nhận
được ý chỉ liền phiền muộn không thôi. Lưu lại thủ kinh sư tất nhiên là tốt, đồng
thời y cũng biết hành động này của Khang Hi là cố ý muốn thay mình xây dựng uy
tín trong triều. Nhưng phàm là nam nhi đều có một phen lý tưởng hào hùng, muốn
chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, huống chi là thái tử tuổi trẻ khí thịnh.
Thấy Dận Thì được đi, trong nội tâm nói không hâm mộ là nói dối.
Này… Thái tử gia do dự
một lát, liền đi hướng Càn Thanh cung.
Đứng ngoài cửa, Lương
Cửu công công thấy thái tử gia vội vàng đi tới, muốn nói cái gì, thái tử lại
giơ tay ý bảo chớ có lên tiếng, Lương Cửu công công chỉ nhẹ gật đầu.
Thái tử gia đi vào, từ
rất xa đã thấy Khang Hi ngồi bên trên, lông mày nhíu chặt, giống như đang suy
tư chuyện chiến sự, vẻ mặt lộ mỏi mệt lại vẫn bảo trì một phần thong dong bình
tĩnh, tựa như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Thái tử gia rón rén
đi đến sau lưng Khang Hi, dùng hai bàn tay che mắt hắn, đè thấp thanh âm nói,
"Ta là ai?"
Khóe miệng Khang Hi
rõ ràng mỉm cười, "Bảo Thành, đã lớn như vậy, sao vẫn hành động như trẻ
con." Vừa nói, vừa cầm bàn tay có chút lạnh kia, quay đầu lại, không vui
nhìn y, "Tay sao lại lạnh như vậy? Bị bệnh sao?" Ngữ khí hơi lo lắng.
Thái tử gia lắc đầu,
ra hiệu mình không bệnh, lại có chút thất bại nói, "Sao hoàng a mã lại biết
là ta?"
Khang Hi búng một cái
lên trán y, "Ngươi là trẫm một tay nuôi lớn, trẫm thế nào lại không biết
là ngươi." Trong mắt tràn đầy nhu ý vô hạn.
Kỳ thật từ một khắc
thái tử gia tiến vào Khang Hi đã phát hiện ra rồi, cho dù thái tử gia có cẩn thận,
mùi hương quen thuộc cùng tiếng bước chân cũng không giấu được. Khang Hi không
nói lời nào, muốn xem thái tử gia muốn làm cái gì, huống chi, quét mắt khắp
thiên hạ, trừ thái tử, ai dám làm loại trêu đùa này với hắn.
Thái tử gia mất hứng
bĩu môi, xoa trán "Một chút cũng không thú vị."
Khang Hi bất đắc dĩ
nhìn y, "Thì sao, làm đau ngươi?"
Thái tử gia gật đầu,
"Hoàng a mã ra tay nặng như vậy, làm đau ta." Nắm bắt thời cơ, tận dụng
mọi khả năng có thể.
Khang Hi biết là y
làm nũng nhưng vẫn sủng nịch thay y xoa trán, rõ ràng một chút vết đỏ cũng
không có nhưng vẫn hỏi, "Nói đi, tìm trẫm có việc gì?"
Thái tử gia vừa nhìn
vào mắt Khang Hi, muốn nói ta không có việc gì, Khang Hi lại một bộ trẫm hiểu
rõ ngươi, đừng có thừa nước đục thả câu với ta.
Thái tử gia cấp tốc
thay đổi bộ mặt tươi cười, vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, tiến tới xoa bóp
bả vai cho Khang Hi, thái độ đúng là quay ngoắt 1800.
Khang Hi ngược lại có
chút thỏa mãn, trực tiếp nhắm mắt hưởng thụ.
Dận Nhưng lúc này mới
thăm dò nói, "Hoàng a mã, tên Cát Nhĩ Đan này bất quá chỉ là thủ lĩnh một
bộ lạc, sao phải phiền đến hoàng a mã ngự giá thân chinh chứ." Ý tứ kia
chính là việc này nên dùng người khác nha…
"Hửm?"
Khang Hi chỉ hưởng thụ thái tử gia hầu hạ, cũng không trả lời y.
Thái tử thấy thế, tiếp
tục nói, "Hoàng a mã, cổ nhân có câu, vua của một nước không thể tự đặt
mình vào nguy hiểm, huống hồ Cát Nhĩ Đan là kẻ tiểu nhân, nếu hoàng a mã
đi…" Thái tử gia liếc trộm sắc mặt Khang Hi, thấp thỏm không yên nói.
Khang Hi lại bất động
thanh sắc, "Bảo Thành cũng biết Cát Nhĩ Đan chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu
nhân, Đại Thanh binh hùng tướng mạnh, cho dù trẫm đi cũng đâu có nguy hiểm gì
đáng nói. Mà cho dù trẫm có xảy ra chuyện, trẫm tin tưởng ngươi sẽ không làm trẫm
thất vọng."
Thái tử gia nghe
Khang Hi nói… cho rằng hắn thăm dò mình, vội vàng quỳ xuống, có chút run rẩy,
"Nhi thần sợ hãi, hoàng a mã không thể có việc gì." Trong mắt lộ ra
lo lắng cùng sợ hãi.
Dận Nhưng lo lời
Khang Hi nói trở thành sự thực, quân thần chi đạo lại làm y sợ hãi hắn đang
thăm dò mình.
Khang Hi mắt thấy
thái tử gia bị hù sợ cũng bất đắc dĩ không thôi. Chính mình nói lời thật lòng lại
đem người dọa thành như vậy. Phụ tử hoàng gia, cho dù hắn có cố gắng đến mấy
thì bức tường ngăn cách quyền lợi vẫn không thể phá bỏ, luôn hữu ý vô tình chắn
trước mặt bọn họ.
Khang Hi nâng thái tử
dậy, có chút mệt mỏi nói, "Trẫm là a mã của ngươi, sao phải khổ như vậy?"
"Hoàng. . . a
mã" Thái tử gia có chút xấu hổ cúi đầu.
"Được rồi, rốt
cuộc muốn cái gì, nói thẳng đi." Khang Hi mỏi mệt xoa trán.
Thái tử nhìn Khang
Hi, bàn tay nắm chặt như muốn tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân, không biết sợ
quỳ xuống, cắn răng, "Nhi thần muốn thỉnh chiến, dù chỉ làm lính tốt cũng
được."
Khang Hi hơi kinh ngạc
nhìn thái tử gia, mặt liền lập tức đen lại. Hắn thế nào lại không nghĩ tới,
thái tử gia cọ xát trên triều lâu ngày, sẽ có ý muốn xuất chinh.
"Làm càn, thái tử
một nước, sao có thể đem chính mình đặt vào nguy hiểm, ngươi không cần nhiều lời,
trẫm không đồng ý." Khang Hi lạnh lùng cự tuyệt.
"Hoàng a mã còn
là vua một nước…" Thái tử ngẩng đầu không phục nói.
"Đủ rồi, trẫm
nói không được là không được, trở về đi." Khang Hi nửa điểm do dự cũng
không có ,trực tiếp đuổi người.
"Ta không phục,
vì cái gì Dận Thì đi được còn ta thì không? Luận văn luận võ, ta không hề thua
kém hắn." Thái tử vẫn không thỏa hiệp.
Khang Hi bị chọc tức,
quơ lấy chén trà trên bàn muốn ném xuống, thật lâu lại thu trở về. Khang Hi cho
dù nộ hỏa cũng không nỡ làm y bị thương, khống chế cảm xúc, lại đặt chén xuống,
"Dận Nhưng, trẫm vừa là hoàng đế, vừa là a mã của ngươi, quyết định của trẫm
không tới phiên ngươi nghi ngờ, trẫm chỉ nói lại một lần, trở về đi."
Thái tử gia thấy
Khang Hi cương quyết không nhượng bộ nửa bước, còn mang thân phận phụ tử, quân
thần ra ép mình, vừa ủy khuất vừa bất mãn, giận dỗi cáo lui, phất áo choàng,
không quay đầu lại rời đi.
"Ngươi…"
Khang Hi bất đắc dĩ nhìn thái tử gia rời đi, thở dài. Cái nơi khổ cực ấy, hắn
sao có thể nhẫn tâm để y đi. Kiếp trước đến cả hắn thân thể cường tráng đến đó
còn ngã bệnh, huống chi là y. Cộng thêm ý đồ của Khang Hi lần này là muốn đem 3
lần đại chiến Cát Nhĩ Đan kiếp trước giải quyết triệt để trong một lần, tránh kéo
đổ quốc khố. Từ khi hắn bãi miễn Tác Ngạch Đồ, thái tử trong triều liền không
có trợ lực, muốn thái tử xây dựng được uy tín của mình, lần này tuyệt đối là cơ
hội tốt. Chuyện chinh chiến nguy hiểm như vậy, về tình về lý, hắn đều sẽ không
để thái tử làm.
Sợ thái tử lại làm liều
cái gì, Khang Hi trực tiếp hạ lệnh để Nạp Lan Dung Nhược coi chừng y, tránh cho
y làm ẩu. Thái tử gia cũng yên tĩnh, cái gì cũng không làm, ở lỳ trong Dục
Khánh cung hờn dỗi, cũng không đi gặp Khang Hi, quần thần nhao nhao nghị luận,
Khang Hi bất đắc dĩ không thôi, dứt khoát đối bên ngoài tuyên bố thái tử gia bị
bệnh.
Thẳng đến ngày xuất
chinh, thái tử gia cũng không có xuất hiện. Từ kỳ vọng đến thất vọng rồi tuyệt
vọng, Dận Nhưng rất rõ ràng bất luận thế nào Khang Hi cũng sẽ không để mình đi,
cơ mà… vẫn không bỏ được mặt mũi để đi tiễn Khang Hi. Khang Hi có chút quyến
luyến nhìn về phía Tử Cấm thành, rời đi. Trước khi đi, hắn đã để lại thánh chỉ,
trong thời gian hắn không ở trong kinh, toàn bộ quyền hành đều giao cho thái tử
gia, đồng nghĩa với giao cho y tín nhiệm chí cao vô thượng. Hắn tin tưởng con của
mình có thể biết nặng nhẹ. Đồng thời còn để lại một phong thư cho thái tử, dặn
y chăm sóc tốt bản thân, trong lời lẽ đều là quan tâm cùng không nỡ.
Khang Hi mang theo tiếc
nuối rời đi, hắn không nhìn thấy thái tử đến đưa tiễn mình. Nhưng trong một khắc
móng ngựa nhấc lên, hốc mắt thái tử gia đứng trên cổng thành đã đỏ. Vốn trọng
sĩ diện, y không muốn hướng Khang Hi cúi đầu, trong đáy mắt phát ra quật cường
bất phục, lại rõ ràng mang theo thất lạc cùng không nỡ. Lớn đến từng này, Khang
Hi chưa từng rời xa y lâu như vậy. Lúc này, y chỉ có thể đứng trên tường thành
nhìn hắn xuất chinh, trong tay nắm thư Khang Hi lưu lại.
"Nhị ca."
Cách đó không xa truyền
đến thanh âm trầm thấp.
Thái tử gia quay đầu
lại, có chút kinh ngạc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét