"Thái tử, uống
thuốc đi." Dận Chân múc một thìa thuốc, thổi thổi, đưa tới bên miệng thái
tử, động tác cứng ngắc lại cẩn thận.
Thái tử gia ôm ngực,
khó chịu ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt thập phần tiều tụy, mùi thuốc bốc
lên làm y che mũi, hơi nhíu mày, rõ ràng là sợ đắng nhưng vẫn miễn cưỡng cười
cười, "Khục, khục… Ngươi cho ta là hài tử ba tuổi à, để thuốc xuống đi,
lát nữa ta uống."
Dận Chân lại không thấy
chút xấu hổ nào, bàn tay giữ thuốc vẫn để yên, không hề có ý thu về, thản nhiên
nói, "Thuốc này để nguội sẽ không còn công hiệu." Dận Chân biết rõ
tính tình nhị ca nhà mình, y là không muốn uống nhưng lại ngại hắn nên mới nói
thế thôi.
Thái tử gia có chút
chống cự, y sợ uống thuốc cũng không phải mới ngày một ngày hai. Từ nhỏ đến lớn
đều là Khang Hi dỗ y uống thuốc, hôm nay Khang Hi không ở đây, y cũng không thể
làm nũng với Dận Chân, càng không muốn mất mặt trước đệ đệ. Nhìn Dận Chân không
có nửa điểm muốn nhượng bộ, hít sâu một hơi, cầm bát thuốc uống xuống. Thuốc đắng
đến nỗi làm y nhíu chặt lông mày, không ngừng nôn ọe, còn động đến miệng vết
thương, một phen giày vò xong, trên người đã toát một tầng mồ hôi mỏng, rất chật
vật.
Thái tử gia ngượng
ngùng, Dận Chân lại vân đạm phong khinh, không lộ ra vẻ gì khác thường, hầu hạ
nhị ca, lấy khăn mặt rồi rót nước trà, không một chút phiền chán, làm cho Dận
Nhưng trong nháy mắt có ảo giác, như thể Khang Hi đã trở về bên cạnh mình.
Rốt cuộc vẫn phải thu
suy nghĩ, đè tưởng niệm đắng chát xuống đáy lòng, dựa vào đầu giường, từ từ nhắm
hai mắt, nhẹ nhàng hỏi Dận Chân, "Hoàng a mã bên kia có tin tức gì
không?"
Động tác trên tay Dận
Chân lập tức ngừng lại, người đang ở cạnh hắn nhưng trong lòng nghĩ đến không
phải là hắn, điều này làm cho Dận Chân ghen tị không thôi.
Bình tĩnh trả lời,
"Hết thảy đều ổn, chỉ là Cát Nhĩ Đan đào thoát, hoàng a mã…"
"Hoàng a mã làm
sao?" Thái tử gia đột nhiên mở mắt, thể hiện rõ y lo lắng.
Dận Chân nhìn thái tử
một hồi lâu mới nói, "Hoàng a mã bị bệnh."
Dận Chân cuối cùng vẫn
đem tin tức Khang Hi bị bệnh nói ra cho thái tử biết. Hắn đã từng do dự nhưng vẫn
nói ra, muốn nhìn một chút, trong tâm thái tử gia, Khang Hi quan trọng hơn hay
tính mạng chính bản thân y quan trọng hơn. Dù sao, hắn biết rõ, kiếp trước đúng
thời gian này, Khang Hi cũng bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ, thái tử cũng dâng
chiếu xin đến chăm bệnh. Nhưng hôm nay thì khác, tình hình thân thể thái tử rõ
ràng không nên cử động nhiều. Nếu hắn không nói cho y biết, tất sẽ mắc tội khi
quân, quan trọng hơn là hắn muốn biết, trong tâm thái tử, Khang Hi rốt cục chiếm
vị trí nào.
Quả nhiên, thái tử
gia nghe Khang Hi bị bệnh liền vén chăn, muốn đứng dậy mặc áo đi ra ngoài.
Dận Chân vội tiến lên
ngăn cản, "Ngươi làm cái gì vậy? Thái y đã nói ngươi không được cử động
nhiều." Trong mắt lộ ra thất lạc, từ biểu hiện của thái tử, hắn rõ ràng cảm
thấy Khang Hi không giống người khác. Ít nhất, thời khắc này, nếu người xảy ra
chuyện là hắn, y nhất định sẽ không khẩn trương như vậy.
"Khục, khục, khục,
hoàng a mã bị bệnh, ta muốn đi xem hắn." Thái tử gia nhìn Dận Chân lo lắng
nói.
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị
gì hết." Thái tử gia cương quyết đi ra ngoài.
"Nhị ca, người
đó thực sự trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu đến mức ngươi đến mạng cũng không cần?"
Dận Chân nhìn bóng lưng đơn bạc của thái tử, cố bình tĩnh hỏi, chỉ có bàn tay nắm
chặt trong tay áo thể hiện hắn khẩn trương.
Thái tử gia có chút
thất thần, trọng yếu sao? Thật lâu, y mới cười cười, vỗ vỗ vai Dận Chân,
"Đó là phụ thân của chúng ta, phụ thân sinh bệnh, thân là nhi tử, không có
lý do gì không đi đến hầu hạ."
"Phụ thân, thực
sự chỉ là phụ thân sao?" Dận Chân lẩm bẩm.
"Khục, khục,
ngươi cái tên này, muốn nói gì?" Thái tử gia đau đớn ôm ngực.
Trong tích tắc, Dận
Chân khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh, "Thật sự muốn đi?"
Thái tử nhẹ gật đầu.
"Ta đưa ngươi
đi." Dận Chân kiên định, trong lòng là bất đắc dĩ cùng mất mát. Con người
kiêu ngạo này có bao giờ nghe lời ai trừ người kia đâu. Dù là lúc hắn trở thành
hoàng đế, người này vẫn chưa từng hạ mình trước hắn. Vậy mà hắn đã từng tự phụ
nghĩ mình có thể làm được mọi chuyện.
"Không cần, để
lão Tam đi cùng ta là được rồi, chuyện này còn chưa có điều tra rõ ràng, không
có ngươi tọa trấn, ta lo lắng, khục, khục…" Thái tử gia cự tuyệt.
"Nhưng mà ngươi
như vậy ta cũng lo lắng. Nếu ngươi không cho ta đi, ta cũng sẽ không để ngươi
đi." Ánh mắt Dận Chân không cho cự tuyệt, bất tri bất giác tản ra hàn khí,
bàn tay nắm lấy thái tử gia cũng tăng thêm khí lực.
Thái tử gia hơi nhíu
mày, "Được rồi, được rồi, đi thì đi, mau buông tay, ngươi làm đau
ta."
Dận Chân nghe vậy liền
vội buông tay, "Ta đi lấy ít đồ." Quay người liền chạy trốn, lưu lại
thái tử gia không hiểu ra sao.
Thái tử mang theo Dận
Chân giục ngựa chạy như điên, trên đường đi nếu không phải có sắc mặt tái nhợt
cùng tiếng ho khan, Dận Chân còn cho rằng thương thế của thái tử phải chăng đã
tốt lên rồi, cái con người liều mạng lao đi như tên bắn kia làm hắn vừa đau
lòng vừa khó chịu, mỗi lần đều là hắn bắt buộc, y mới bằng lòng xuống ngựa nghỉ
ngơi. Nếu không phải có hắn đi cùng, người này chỉ sợ là chết lúc nào cũng
không ai biết.
Thiên tân vạn khổ cuối
cùng chạy được tới doanh trướng, đi vào liền thấy đề phòng sâm nghiêm, các binh
sĩ đều đề cao cảnh giác.
"Các ngươi sao lại
tới đây?" Dận Thì từ xa đã thấy đám người thái tử, vội vàng chạy tới.
Thái tử gia không có
một chút ý niệm muốn hàn huyên với y, bắt được người đã hỏi, "Hoàng a mã
thế nào?" Trong mắt tràn ngập sốt ruột.
Sắc mặt của thái tử
gia cũng dọa sợ Dận Thì, "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?
Bị bệnh sao?"
"Ta không sao,
mau nói cho ta biết hoàng a mã thế nào rồi?" Thái tử gia mất kiên nhẫn hỏi.
"Hoàng a mã một
mực sốt cao không lùi, thái y, a…" Dận Thì muốn nói lại thôi làm cho thái
tử gia triệt để nôn nóng, đẩy người ra, đi về hướng doanh trướng của Khang Hi.
"Rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra? Các ngươi trị không được bệnh của hoàng a mã, ta lấy mạng các
ngươi!" Thái tử gia đi vào đã thấy Khang Hi nằm mê man khẽ gọi tên mình,
có vẻ ngủ không yên ổn, lông mày nhíu chặt hiện ra khó chịu, liền hướng đám
thái y nổi giận.
Dận Chân còn lo lắng
cho thân thể Dận Nhưng hơn, chạy nhiều ngày như vậy đã là cố hết sức, giờ còn
phát hỏa như vậy, thân thể làm sao chịu được.
Đám thái y kia nơm nớp
lo sợ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không ngừng nhận tội.
Thái tử gia trước mắt tối sầm, che ngực lui về phía sau, may mắn có Lương Cửu
công công tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Dận Chân vội tiến lên
đỡ lấy Dận Nhưng, từ trong lồng ngực móc ra ký ninh(1), ghé vào lỗ tai y nói nhỏ vài
câu. Thái tử gia bán tính bán nghi nhìn hắn, mà trong mắt Dận Chân không có nửa
điểm che giấu.
Suy tư một lát, y vẫn
gọi người, "Đem thuốc này trộn với hai tiền(2) rượu cho hoàng thượng uống."
Những thái y kia hai mắt nhìn nhau, muốn ngăn cản thái tử gia, lại bị ánh mắt của
y trừng cho rụt trở về.
"Hoàng a mã sẽ
không việc gì, thương thế của ngươi vẫn là để thái y xem một chút đi." Dận
Chân khuyên bảo thái tử gia, thật sự tính tình người này quá cố chấp, làm cho hắn
rất bất đắc dĩ.
Thái tử gia lắc đầu cự
tuyệt, một mực trông coi bên cạnh Khang Hi. Quả nhiên, không tới mấy canh giờ
dược hiệu đã có tác dụng, Khang Hi chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy thái tử
gia ở bên cạnh, vừa mừng vừa sợ, còn nghĩ bản thân đang nằm mơ, mạnh tay nhéo
mình một cái mới xác định đây là thực. Cao hứng qua đi chính là tức giận, tức
giận y tự đem mình đặt vào trong nguy hiểm.
Không đợi hắn mở miệng
mắng, thái tử gia thấy hắn tỉnh lại nhẹ nhàng thở phào, "Hoàng…" Còn
chưa nói hết câu đã hôn mê bất tỉnh.
Khang Hi kinh hãi, Dận
Chân bên cạnh cũng lo lắng chạy tới đỡ lấy Dận Nhưng, lại kêu người gọi thái y.
Lúc phụ tử bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý tứ khó hiểu.
"Khởi bẩm hoàng
thượng, vết thương của thái tử không nhẹ, hoàn toàn không nên đi xa thế này, miệng
vết thương đã bị toác ra, sợ là…"
"Sợ là cái
gì?" Dận Chân cùng Khang Hi trăm miệng một lời hỏi.
"Là đại thương
nguyên khí, sống được đến giờ đã là kỳ tích, sợ là phải tỉ mỉ tĩnh dưỡng rất
lâu, không được phép lộn xộn mới có thể hồi phục."
Lời thái y làm cho Khang
Hi cùng Dận Chân đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hai phụ tử không nhiều
lời, Khang Hi thương tiếc xoa mặt thái tử, thay y đắp chăn, hỏi thái y, biết được
thái tử không thể sớm tỉnh lại.
Mang theo Dận Chân tới
nơi phê duyệt tấu chương, một người ngồi, một người quỳ, bên cạnh huân hương lượn
lờ bay lên làm cho hai người không thấy rõ mặt nhau.
"Ngươi không có
gì muốn nói với trẫm sao?" Khang Hi lạnh lùng hỏi.
"Hoàng a mã muốn
biết cái gì?" Dận Chân bình tĩnh phản lại.
"A? Dương phụng
âm vi(3) không phải là sở trường
của ngươi sao?" Ngữ khí Khang Hi lạnh hẳn xuống.
"Nhi thần sợ
hãi."
"Sợ hãi? Phải là
trẫm sợ hãi mới đúng. Dận Chân, trẫm năm đó dặn dò ngươi như thế nào, ngươi lại
đối đãi với huynh đệ ruột của mình như thế nào? Ngươi thực sự có tâm sao?"
Khang Hi vừa nghĩ tới mình sau khi chết ở kiếp trước, nghĩ tới kết cục của các
con mình, liền đau lòng.
"Vô tâm? Hoàng a
mã không phải nhi thần, làm sao biết tâm của nhi thần?" Đã không phải
tranh giành, Dận Chân cũng không còn sợ hãi, ngữ khí của hắn khiêm cung lại
mang theo khinh thường.
"Nói đi, ngươi đến
cùng muốn làm gì? Chuyện kiếp trước, trẫm không muốn nói nhiều nữa." Khang
Hi chán ghét nhìn hắn.
"Hoàng a mã ngài
ngại phiền? Hết thảy mọi chuyện chẳng lẽ ngài không hề sai chỗ nào? Ta cái gì
cũng không muốn làm, vị trí kia ta cũng không muốn tranh giành nữa." Dận
Chân lạnh lùng nhìn Khang Hi.
Đã không còn quan hệ
trao đổi lợi ích, bọn họ cũng không còn giống phụ tử mà càng giống hai người xa
lạ, bởi vì Khang Hi chưa từng coi Dận Chân là con, Dận Chân cũng chưa từng coi Khang
Hi là cha. Dận Chân tôn kính Khang Hi, nhưng đó không phải là tình phụ tử.
"Được, ngươi nhớ
kĩ lời nói hôm nay cho trẫm, trẫm cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa, trở về
đi." Khang Hi không cần suy nghĩ phất tay đuổi người.
"Nhi thần có một
thỉnh cầu."
"Hừ, không phải
ngươi mới nói ngươi cái gì cũng không muốn làm sao? Xem ra bản tính của ngươi vẫn
không sửa đổi ha?" Khang Hi khinh thường hừ lạnh.
"Ta muốn đích
thân thẩm tra án của Mật phi." Dận Chân không ngại ngữ khí của Khang Hi,
dù sao trong lòng Dận Chân, Khang Hi cho tới bây giờ chưa hề chào đón hắn, thế
này đã là không tồi, có thể đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
"Ah, ngày đó
Long Khoa Đa là ngươi phái đi đúng không?" Khang Hi đột nhiên ý vị thâm
trường nhìn Dận Chân.
"Đúng." Dận
Chân không hề sợ hãi trả lời. Dù sao, hắn hiểu rõ, người này so với hắn còn
thâm trầm hơn, một khi đã hỏi như vậy tức là trong lòng đã nắm chắc, lừa không
được, sao cần giấu diếm nữa, huống chi hắn đã không còn muốn vị trí kia, hắn chỉ
muốn y.
"Ngươi đến cùng
muốn làm gì?"
"Hoàng a mã muốn
làm gì thì ta muốn làm cái đó." Dận Chân đột nhiên cười lạnh, nhìn chằm chằm
Khang Hi, không có nửa điểm nhân nhượng.
"Dận Chân…"
Khang Hi kinh ngạc nhìn người quỳ trước mặt mình, trong mắt là không thể tin nổi,
sau đó là nộ khí bừng bừng.
"Kính xin hoàng
a mã đồng ý." Dận Chân không có chút sợ hãi, đều là người đã làm hoàng đế,
khí thế không ai nhường ai.
Hào khí giương cung bạt
kiếm làm cho người ta sợ hãi, khiến Lương Cửu công công tiến đến muốn báo tin
thái tử đã tỉnh cũng bị dọa cho sợ.
Chú thích:
(1) Ký ninh: Một loại thuốc đông y trị cảm
sốt, phát ban, sốt rét, ho… Là thần dược để chữa trị sốt rét.
(2) Tiền = đồng cân, đơn vị đo lường thời cổ,
1 tiền = 1/10 lạng
(3) Dương phụng âm vi: Ngoài thì thuận, trong
thì chống, trước mặt phục tùng, sau lưng chống lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét