"Thái tử thế nào
rồi?" Khang Hi lo lắng hỏi thái y vừa từ trong điện đi ra.
Thái y sầu lo nhìn
Khang Hi lắc đầu.
Lửa giận công tâm,
Khang Hi đẩy lão ra, muốn nổi giận. Thái y sợ hãi nhìn Khang Hi, kéo góc áo hắn
cầu xin tha thứ, "Hoàng thượng bớt giận."
"Khục, khục…"
Trong nội điện truyền ra tiếng ho khan rất nhỏ, Khang Hi nhíu mày, một cước
hung hăng đạp thái y ra, chạy vào.
Thái tử gia sắc mặt
tái nhợt khó chịu, tựa trên giường, vẻ mặt hư nhược.
"Bảo Thành, đã đỡ
hơn chưa?" Khang Hi thương tiếc tiếp nhận khăn Thái tử phi đưa tới, thay
thái tử lau lau mồ hôi trên trán.
Thái tử gia chỉ mím
môi, không nói một lời, sắc mặt rất khó coi. Vị nào đó bị con trai trưởng khống
càng đau lòng, nhìn về phía đám nô tài cùng thái y, tản mát ra từng cơn hàn
khí.
"Bảo Thành, nghe
lời, sẽ không sao đâu, a mã mang ngươi về Càn Thanh cung." Khang Hi không
hề nhớ ra người trước mắt đã thành gia lập thất rồi, không còn là hài tử năm đó
nữa.
Quả nhiên, gương mặt
tái nhợt của thái tử gia lập tức hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói, "Ta thành
gia rồi."
Khang Hi lại không
chút nào để ý, ngữ khí thương tiếc nói, "Tính tình của ngươi trẫm còn
không biết. Nếu như không có trẫm, sợ là cả Dục Khánh cung này không còn ai có
thể làm ngươi ngoan ngoãn uống thuốc nữa." Ngữ khí sủng nịch lại mang theo
đau lòng.
Nói xong liền lệnh Lương
Cửu công công đi chuẩn bị kiệu, cũng không để ý đến Thái tử phi xấu hổ đứng một
bên, cầm lấy áo choàng bao chặt lấy thái tử, ôm vào lòng. Một đám nô tài hận
không thể chọc mù mắt mình, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thái tử gia cũng chống
cự không nổi, cuối cùng bỏ cuộc, Khang Hi còn nói thêm một câu, "Thế nào?
Ngươi từ nhỏ đến lớn ngay cả tã cũng do trẫm thay, trẫm còn không được ôm
ngươi?" Làm thái tử lập tức đỏ mặt.
"Ngươi nhẹ lắm."
Khang Hi ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, ôm thái tử đang lúng ta lúng túng rời
đi, lưu lại Thái tử phi không biết nên vui hay nên buồn, tinh thần chán nản.
Khi Khang Hi mang
thái tử về đến Càn Thanh cung, y đã ngủ mất rồi. Dàn xếp tốt cho thái tử xong, Khang
Hi mới vội vã gọi hỏi thái y lắc đầu là có ý gì.
"Nói, thái tử
gia đến cùng là bị làm sao?" Khang Hi tức giận hỏi.
"Bẩm hoàng thượng,
thái tử gia chẳng qua là ăn nhầm đồ không tốt, cũng không có gì đáng ngại, cộng
thêm tâm tư tích tụ, nghỉ ngơi nhiều, ăn đồ thanh đạm một chút là được."
Viện sử thái y viện, Lý thái y bình tĩnh nói.
"Chỉ đơn giản
như vậy?" Khang Hi không tin nhìn lão.
"Dạ, là như thế."
"Vậy vì sao…"
Khang Hi nhìn thoáng qua Lương Cửu công công, hắn cũng không biết rốt cuộc người
kia có phải thái y vừa nãy không. Vừa nghe đến thái tử gia bị bệnh, hắn đã đem
gần như cả Thái y viện gọi đến, không thể nhớ rõ nhiều người như vậy.
"Hoàng thượng,
đó là Vương thái y." Lương Cửu công công ghé vào tai Khang Hi nhỏ giọng
nói.
"Vậy vì sao
Vương thái y lại nhìn trẫm lắc đầu?" Khang Hi nhớ tới lúc bị dọa sợ, một hồi
căm tức.
Lý thái y nghi hoặc
nhìn Khang Hi, như nhớ ra cái gì, "Bẩm hoàng thượng, người đó không phải
thái y mà chỉ là y sĩ đến giúp đỡ, là tú tài mới đến Thái y viện, không có quyền
xem bệnh."
Khang Hi có loại cảm
giác như bị người dắt mũi.
"Tốt nhất đừng để
thái tử có việc gì, nếu không trẫm sẽ đuổi tất các ngươi, còn có, từ nay những
người không có phận sự cũng đừng để xuất hiện trước mặt trẫm." Khang Hi lạnh
lùng nói, nghiến răng rời đi.
Lý thái y sợ đơ người,
sao lại có thể… không có trợ thủ, đây không phải là bắt thái y cái gì cũng phải
tự tay đi làm sao? Lão bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên kia, Dận Chân nghe
được tin tức, lại nhìn chữ viết trước mặt, ánh mắt không buồn không vui. Nét
bút lông non nớt, nếu như đưa người khác xem, hắn khẳng định cái gì cũng nhìn
không ra, còn biểu hiện của đứa bé kia, ngoại trừ chút sát khí lúc cuối ra thì
không còn bất kì sơ hở nào.
Chuyển động ngọc bội
trong tay, lông mày Dận Chân một mực nhíu chặt. Đột nhiên ngừng lại, ngọc bội bị
hắn nắm chặt trong tay, trong mắt lóe lên một tia sáng, hiển nhiên đã nghĩ ra
phải làm cách nào.
Gọi người, ở bên tai
hắc y nhân nhẹ giọng nói vài câu, lộ ra nụ cười toan tính, "Là đúng hay
sai, phải xem ngươi đến cùng là cố tình hay vô tình."
Không lâu sau, trong
nội cung liền xôn xao truyền ra, thái tử bệnh nặng, mấy ngày không ngừng ho ra
máu, Khang Hi lo lắng không thôi, đem thái tử lưu lại bên cạnh tự mình chiếu cố.
Dận Chân bất động
thanh sắc, chỉ chăm chú theo dõi sát sao, Khang Hi bên kia cũng nghe được tiếng
gió, thông minh như hắn, tất nhiên là hiểu ra gì đó, liền mắt nhắm mắt mở không
truy cứu. Hắn tự nhiên biết rõ hết thảy đều là Dận Chân nhúng tay, để xem kết
quả thế nào.
Điều Dận Chân nghi kị
cũng chính là điều hắn nghi kị. Ngày đó biết được Dận Chân tới chỗ Thập bát a
ca, hắn liền bắt đầu cảm thấy bất thường. Chỉ có điều hắn chưa từng ra mặt, một
phần là thái tử bị bệnh làm hắn lo lắng, một phần là hắn tin tưởng Dận Chân sẽ
xử lý tốt đẹp. Rắp tâm cao nhất của đế vương là chỉ dùng người mình biết, có thể
mượn đao giết người lại không dính máu tanh. Nguyên nhân hắn phải giữ Dận Chân lại
bên người còn là vì Dận Chân đủ ngoan độc, có thể chạm vào những tội ác mà hắn
không thể làm được.
"Bảo Thành, tỉnh?"
Khang Hi ngẩng đầu liền nhìn thấy thái tử gia dưới ánh nến đang nhìn mình, đem
mật báo đặt xuống dưới chồng sách.
"Ừm." Thái
tử gia nhẹ gật đầu.
"Hoàng a mã, đã
trễ như vậy, ngươi không nghỉ ngơi sao?" Dận Nhưng chớp mắt hỏi.
Khang Hi đi tới ngồi
xuống bên người thái tử, "Ở đây chỉ có một cái giường, đã bị Bảo Thành ngủ
rồi, trẫm đương nhiên chỉ có thể đi phê tấu chương."
Thái tử gia trừng mắt
liếc hắn một cái, "Vậy nhi thần về Dục Khánh cung, miễn cho quấy rầy hoàng
a mã nghỉ ngơi." Nói xong liền muốn đứng dậy.
Khang Hi vội ngăn y lại,
"Được rồi, ngươi đó, lại làm mình làm mẩy với trẫm." Rất có điểm bất
đắc dĩ.
"Mới không có,
nhi thần mệt." Dận Nhưng nằm xuống, quay lưng về phía Khang Hi nhưng lại dịch
vào nhường chỗ cho hắn.
Khang Hi sáng tỏ cười
cười, thuận thế nằm xuống bên người thái tử gia, nhìn lưng người bên cạnh, có
loại cảm giác thật vô lực. Nghĩ đến lời thái y nói, "tâm tư tích tụ",
cuối cùng thở dài.
Quay người ôm chặt
thái tử gia, "Bảo Thành, có chuyện gì không thể nói cho trẫm, lại làm
chính mình khó chịu?"
Thái tử đang cau mày
giãy dụa đột nhiên sững lại. Nghĩ tới câu chuyện ngày ấy của Dận Chân luôn làm
y không thể thoải mái, cũng chỉ có người này có thể cho y một đáp án.
Có lẽ là bẩm sinh ỷ lại
cùng tín nhiệm, từ từ đem những lời kia kể lại cho Khang Hi, không thừa không
thiếu một chữ, chính y cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ ràng đến như vậy.
Sắc mặt Khang Hi thay
đổi liên tục, nếu không nhờ đêm tối chỉ sợ sẽ bị thái tử nhìn thấu hết.
Vòng tay ôm chặt thái
tử cũng chậm rãi buông lỏng.
Dận Nhưng lúc này mới
quay đầu lại nhìn hắn, "Hoàng a mã, làm sao vậy?"
Khang Hi hồi thần, giả
vờ bĩnh tĩnh, "Không sao, không sao, Bảo Thành nhanh ngủ đi." Thanh
âm hơi lộ ra run rẩy.
Thay thái tử dém chăn
mền, liền quay lưng lại.
Cảm nhận được Khang
Hi biến hóa, thái tử cũng một hồi mê mang.
"Bảo Thành, nếu
là ngươi, ngươi sẽ tha thứ cho người phụ thân kia chứ?' Khang Hi rất lâu mới hỏi
khẽ, trong mắt không giấu được thống khổ.
Dận Nhưng hơi ngây
người, câu hỏi cỡ nào quen thuộc, Dận Chân cũng đã hỏi y như vậy.
"Hoàng a mã, người
đó không phải ta." Thái tử gia chậm rãi nói, nhắm mắt lại.
Y không trả lời Khang
Hi… không cương quyết như khi trả lời Dận Chân, y vốn định nói mình sẽ không, lại
phát hiện bản thân sao cũng không mở miệng được, cuối cùng không có trả lời.
"Ừ, ngươi không
phải người đó." Đáy mắt Khang Hi có chút thoải mái rồi lại xen lẫn bi ai.
*****
"Gia, đã tìm được."
Người tới đưa đồ cho Dận Chân.
Khóe miệng Dận Chân rõ
ràng có mỉm cười, đang định tiến cung bẩm báo Khang Hi thì người của Khang Hi đã
đến truyền thánh chỉ, nói hết thảy cho hắn quyết định, đồng thời cũng cảnh cáo
hắn ít xuất hiện thôi.
Rõ ràng, Khang Hi không
muốn quản nhiều, chỉ muốn có kết quả, thực sự không muốn ném đi mặt mũi.
Tiếp nhận thánh chỉ, Dận
Chân cười nhạo nhưng ngay lập tức khôi phục thong dong, "Tiến cung."
Dận Chân không tới chỗ
các a ca, cũng không đi Dục Khánh cung mà trực tiếp tới chỗ Lương phi, dùng tốc
độ sét đánh không kịp bưng tai bắt giữ nàng, sau đó liền phái người đến chỗ các
a ca phát tán tin tức.
"Ngươi dựa vào
cái gì bắt ta? Cho dù ta không được sủng ái thì cũng là người của hoàng thượng,
trên danh nghĩa cũng là mẫu phi của ngươi." Lương phi tức giận nói.
Dận Chân lại không có
tâm tình nhiều lời với nàng, trực tiếp vất thánh chỉ xuống, bình tĩnh nói,
"Không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm." Trong mắt tràn đầy
khinh thường, quay người lại, để người giải nàng đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét