"Ngươi nói cái
gì? Lương phi bị Tứ a ca mang đi?" Thập bát a ca không còn bộ dáng trẻ con
ngây thơ, trong mắt rõ ràng mang theo đau đớn cùng khiếp sợ.
"Đúng vậy, ngài
làm sao thế?" Nhũ mẫu kì quái nhìn cử chỉ của nó, nó vừa rồi phát ra lệ
khí, làm nhũ mẫu hơi sợ, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, đây là ảo giác, bất quá chỉ
là một đứa bé, chẳng qua Lương phi đối tốt với nó hơn người khác, cho nên đứa
trẻ từ nhỏ đã mất mẹ mới thương tâm thôi. Nhũ mẫu an ủi chính mình.
"Còn Bát a ca
đâu?" Dận Giới mở to đôi mắt vô tội hỏi nhũ mẫu, đáng thương kéo kéo góc
áo bà.
"Bát a ca ở cùng
Cửu a ca và Thập a ca, cũng khổ lắm." Nhũ mẫu sờ sờ đầu nó, trong lòng
thương tiếc, đều là những đứa nhỏ đáng thương, "A ca, đừng lo lắng."
Tựa hồ nhận ra cái gì
đó, khóe mắt Dận Giới bắt đầu nổi lệ quang, "Ma ma, tại sao lại bắt Lương
mẫu phi, mẫu phi đối ta rất tốt, là người tốt."
Lời nói trẻ thơ phối
hợp với biểu lộ thương tâm làm cho người ta đau lòng, ai lại đi hoài nghi một đứa
bé như vậy, kẻ canh giữ trên xà nhà nhoáng cái liền biến mất.
Nhũ mẫu thương tiếc dỗ
dành Dận Giới, thẳng đến khi nó nhắm mắt nhủ mới rời đi, đóng cửa lại, âm thầm
thở dài, "Hài tử đáng thương."
Nhũ mẫu vừa đi, Dận
Giới liền mở mắt, trong mắt tràn đầy phẫn hận, "Dận Chân, ngươi sao phải bức
ta như vậy?" Rồi đột nhiên co quắp mềm nhũn ra, "Hoàng a mã, vì sao lại
đối với ta như thế?"
Bên kia, Dận Chân vừa
viết chữ vừa nghe người tới hồi báo, đợi cho người nọ báo cáo xong, hắn phất phất
tay cho kẻ kia lui xuống, khóe miệng phủ một nụ cười lãnh huyết, "Ngươi xem
ra rất bình thản."
Bút chấm mực, hung
hăng ở trên đầu chữ vừa viết quét một nét xiên.
"Gia, Bát a ca tới
rồi." Tô Bồi Thịnh thấp giọng báo.
Lông mày Dận Chân lập
tức nhíu lại, "Đã muộn như vậy, y đến có chuyện gì?"
"Cho vào."
Khôi phục bình tĩnh như cũ.
Dận Tự vừa bước chân
vào thư phòng Dận Chân, còn chưa mở miệng, Dận Chân đã lạnh lùng nói, "Đêm
đã khuya, không biết chuyện gì lại làm phiền Bát đệ nóng vội đến thăm như vậy?"
Quanh thân tản ra từng trận hàn khí. Đó là bá khí có được sau nhiều năm làm
hoàng đế, dù cho biết Dận Tự này không phải Dận Tự kia, hắn vẫn không có một
chút hảo cảm. Một bại tướng dưới tay hắn, chưa nói tới hận, chưa nói tới oán,
chỉ là không thích, dù là sống lại một kiếp nữa cũng không thích.
"Tứ ca nói đùa.
Tứ ca xuất cung kiến phủ lâu như thế, đệ đệ còn chưa thể tới hỏi thăm chúc mừng
tử tế một lần, tất nhiên là đệ đệ không đúng. Nghe nói sân vườn của Tứ ca rất đẹp…"
Khóe miệng kéo lên một nụ cười, phàm là người từng gặp qua Dận Tự đều sẽ bị
phong thái ôn hòa, bình dị gần gũi của y thu hút, từ hồi còn thiếu niên đã như
thế.
Nhưng hết lần này tới
lần khác Dận Chân đều thể hiện không ưa Dận Tự, trong mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy
y càng ra vẻ đạo mạo, càng cười đến sáng lạn thì hắn càng cảm thấy không yên
lòng.
"A? Nửa đêm đi dạo
sân vườn? Bát a ca mới là đang nói đùa, có chuyện gì nói thẳng." Dận Chân
sắc mặt không tốt trả lời.
Dận Tự một hồi xấu hổ,
y còn chưa phải Bát a ca thành thục về sau, y hôm nay vẫn chỉ là một hoàng tử
nhỏ bé. Ngạch nương của y từ nhỏ đã dạy, mọi chuyện đối với người khác đều phải
lưu lại ba phần, ngày sau có gặp lại mới có đường tính cách.
Bị Dận Chân chặn họng,
y không thể nói thêm gì, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề, "Ta chỉ là muốn hỏi
Tứ a ca, ngạch nương của ta đến cùng phạm vào tội gì, đáng để Tứ a ca huy động
lực lượng bắt người, còn có ngạch nương của ta bây giờ đang ở đâu?" Trong
mắt đã hiện lên oán niệm.
"Ta không thể trả
lời, muốn biết, đến hỏi hoàng a mã. Tô Bồi Thịnh, tiễn khách." Dận Chân lạnh
lùng nói, một mực chưa từng ngẩng đầu liếc Dận Tự lấy một cái, trong mắt tràn đầy
khinh thường.
Dận Tự tức tối, chỉ
có thể cười lạnh trừng Dận Chân, "Nếu ngạch nương ta không có được thì Đức
phi nương nương cũng chẳng với tới đâu. Ta và ngươi kẻ tám lạng người nửa cân,
chỉ có điều ngươi có cái ô to là thái tử mà thôi." Còn trẻ xúc động, Dận Tự
vốn định từ chỗ Dận Chân hỏi ra gì đó lại bị hắn đả kích, không nhịn được buông
lời chế nhạo.
Dận Chân lại rất bình
thản, "Lương phi nương nương không biết bây giờ thế nào rồi? Tô Bồi Thịnh,
cho người mang cho Lương phi nương nương ít chăn gối, nói là Bát a ca đưa tới,
lại đốt thêm ngọn nến, nếu để đám côn trùng, rắn rết, kiến chuột thừa dịp trời
tối bò lên giường nương nương thì không tốt." Bình tĩnh ngồi xuống phẩm
trà.
"Dận Chân,
ngươi…" Dận Tự chỉ thấy trong lồng ngực hừng hực lửa giận.
Vung nắm đấm lên muốn
đánh tới, Dận Chân lại cười lạnh nhìn y, không chút úy kị. Nhìn nhau chốc lát,
Dận Tự cuối cùng thu tay về, hung hăng thi lễ, "Cáo từ."
"Không tiễn."
Dận Chân thản nhiên.
Đợi Dận Tự đi rồi,
trong mắt Dận Chân cũng lửa giận vạn trượng, "Ngươi tính toán cái gì vậy?"
Một tay lấy giấy viết chữ của Thập bát a ca vo lại, ném xuống đất.
Bên kia, Dận Tự bước
ra khỏi phủ Dận Chân. Những lời Dận Chân nói làm cho y càng ngày càng bối rối,
dù sao cũng liên quan đến ngạch nương của y, bảo y như thế nào bình tĩnh được.
Vừa nghĩ tới Lương phi có khả năng bị Dận Chân bắt nhốt tra tấn, Dận Tự liền sốt
ruột không thôi. Y đã lén dùng các mối quan hệ dò hỏi lại cái gì cũng hỏi không
ra. Nghĩ tới quan hệ giữa Đại a ca cùng thái tử không tệ, muốn nhờ hắn hỏi hộ
mình một chút, kết quả thái tử lại bị bệnh, trực tiếp vào ở trong Càn Thanh cung,
Dận Thì thì đóng cửa không tiếp khách.
Dận Tự đến bước đường
cùng, phóng tầm mắt trong nội cung, ngoại trừ thái tử chỉ còn Thập a ca là thân
phận cao nhất, còn Cửu a ca thì nổi tiếng nhiều tiền, y mới lợi dụng việc cùng
nhau lớn lên từ nhỏ ở A Ca Viện trở thành huynh đệ tốt với hai người họ, vì một
ngày trong tương lai có thể đánh cược một lần, thay ngạch nương của mình đòi lại
vinh quang.
Thế nhưng đến cả hai
người bọn họ dùng hết quan hệ cũng không thể tra ra được cái gì, Dận Tự mới ý
thức được sự tình nghiêm trọng, mới có thể khép nép đến cầu Dận Chân, mới bị Dận
Chân cho ăn quả đắng, đã nhẫn nhịn một bụng tức giận còn bọ hung hăng uy hiếp một
phen.
"Hoàng a mã, ta
đã gần như khỏe hẳn rồi, vì cái gì còn chưa cho ta về?" Thái tử gia nhàm
chán chống cằm, nửa híp mắt hỏi.
"Trẫm lo lắng."
Khang Hi đơn giản buông một câu, đầu vẫn một mực cắm vào tấu chương, không ngẩng
đầu nhìn thái tử gia.
Dận Nhưng nhàm chán
liếc hắn, đứng dậy muốn đi.
Khang Hi rất dứt
khoát, "Ngươi dám ra khỏi Càn Thanh cung, ngày mai trẫm để thái y kê đơn
thuốc đắng hơn cho ngươi."
Dận Nhưng lập tức
nhăn mặt, "Ta cũng không phải phạm nhân, ngươi đem ta nhốt ở đây rốt cuộc
là muốn làm gì?" Tức giận bất bình nói.
Khang Hi chỉ có thể
thở dài buông bút trong tay, "Trẫm đã nói trẫm lo lắng."
"Ở đâu ra nhiều
lo lắng như vậy? Ta lại không phải trẻ con. Ta muốn đi." Thái tử gia bắt đầu
nổi tính bướng bỉnh.
Khang Hi đã bị một đống
việc tra tấn đến kiệt sức, trước khi sóng yên bể lặng, hắn sao có thể yên tâm
cho y trở về. Hắn lại không thể nói thẳng cho y biết, a mã cùng đệ đệ của ngươi
đang dùng ngươi làm mồi nhử để câu cá. Ngươi mà đi ra ngoài chẳng phải là giấu
đầu hở đuôi?
Hắc tuyến phủ đen mặt,
"Nghe lời cho trẫm."
"Ta phải về."
Thái tử gia không vui muốn đi.
"Ngươi
dám?"
"Ta muốn
đi."
Giương cung bạt kiếm,
không ai nhường ai. Lương Cửu công công đứng ngoài cửa ngáp một cái thật sâu,
coi như không nghe không thấy. Từ hồi bắt đầu là lo lắng cho tới bây giờ thì
bình tĩnh, hai người đó ngày nào chả như thế, ngay cả cấu trúc đối thoại cũng
không hề thay đổi, luôn là thái tử tức giận đập phá Càn Thanh cung, Khang Hi
thì nhận thua dỗ dành, sau đó lại cùng nhau vui vẻ dùng bữa. Lương Cửu công
công biểu thị, màn đùa giỡn này đã quá nhiều ngày, lão chán rồi. Tiêu dùng của
Càn Thanh cung gần đây tăng hơi nhiều, không có biện pháp, thái tử gia rất biết
đập phá, mỗi lần đều chọn đồ cực phẩm để nện, Khang Hi thì lại chẳng bận tâm.
Đột nhiên, bên ngoài
có một tiểu công công chạy tới, ghé tai Lương Cửu công công nói vài câu. Lương
Cửu công công nghe xong sắc mặt đại biến, hai người kia đang trong giai đoạn diễn
kịch đến cao trào, nếu vào bây giờ….
Cuối cùng bất đắc dĩ thở
dài, gõ cửa, gọi Khang Hi bên trong, "Hoàng thượng, Bát a ca cùng Cửu a
ca, còn có Thập a ca quỳ gối ngoài Càn Thanh cung, nói, nói…"
"Ồ, hoàng a mã,
một đám nhi tử của ngươi đã tìm tới cửa, ngươi mau đi nhìn xem, chớ để bọn họ
chờ lâu." Thái tử gia nghe bọn họ đến, ngữ khí mang theo khinh thường đối Khang
Hi nói, "Nhi thần đi về trước, ta không muốn quấy rầy phụ tử các ngươi bàn
chuyện."
Lời nói này làm Khang
Hi vừa tức vừa nghẹn, một tay kéo y lại. Va chạm với bọn họ lúc này cũng không
có gì hay, hướng Lương Cửu công công ngoài cửa quát, "Nói cái gì?"
"Nói, nói, xin
hoàng thượng thả Lương phi nương nương." Lương Cửu công công toát mồ hôi,
vội lùi về phía sau.
Quả nhiên, Khang Hi nghe
xong liền sắc mặt đại biến, hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp, quơ ngọc
khí bên cạnh ném lên cửa, "Hỗn trướng, cứ để bọn chúng quỳ đi!" Hiển
nhiên tức giận không nhỏ, nhất là đối với đứa con trai dạy mãi không sửa này,
còn dám cấu kết với Cửu a ca cùng Thập a ca tới uy hiếp mình, kết bè kết cánh,
tạo dựng thế lực.
Thái tử gia tính tình
đùa nghịch cũng bị dọa, y cho tới bây giờ chưa từng thấy Khang Hi phát hỏa lớn
như vậy.
"Ta không đi là
được." Thái tử gia khó có khi mềm giọng, thì thào nói, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu nhưng trực giác nói cho y biết Khang Hi mạnh mẽ
không cho y đi cùng hành động của bọn Bát a ca có liên quan. Dận Nhưng cảm thấy
càng ngày càng phiền, tất cả mọi người đều xem y là trẻ con, cái gì cũng gạt y,
làm cho y vừa tức giận vừa lo nghĩ. Nhưng mà Khang Hi đang nổi cơn thịnh nộ, y
cũng không dám hỏi gì.
Khang Hi trừng mắt liếc
thái tử một cái, bỏ đi làm chuyện của mình, viết một phong thư, đưa cho Lương Cửu
công công chuyển tới cho Tứ a ca.
Dận Chân vừa nhận được
thư liền sáng tỏ, liền đi Tông nhân phủ.
"Đây là đâu, sao
lại dẫn ta tới đây?" Trong mắt lương phi tràn đầy hoảng sợ nhưng vẫn cố bảo
trì bình tĩnh.
Dận Chân chậm rãi đi
ra khỏi cửa, đưa mắt liếc nhìn Tô Bồi Thịnh.
Tô Bồi Thịnh hiểu ý
đem chăn mền đưa cho nàng, "Đây là Bát a ca gửi cho nương nương."
"Bát a ca?"
Nàng có chút nghi kị, trong nháy mắt liền phản ứng, "Ngươi làm gì nó rồi?"
Ngữ khí bắt đầu để lộ bối rối.
"Ta đối với y
làm cái gì, còn phải xem ngươi có gì muốn nói với ta không?" Dận Chân cười
cười, quay ra ngoài cửa hô, "Cầm đèn."
Dẫn theo Lương phi đi
qua một đoạn đường thật dài, chung quanh tràn đầy hắc ám, chỉ có ngọn đèn đi
phía trước dẫn đường, gió lạnh thổi qua, lay động cây cỏ xung quanh, yên tĩnh đến
dọa người, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Lương phi chỉ cảm
giác tim mình đập thình thịch, sau lưng gió lạnh từng cơn.
Thẳng đến khi Dận
Chân mang theo nàng tới nơi sâu nhất, cho người mở cửa nhà lao, bó đuốc chiếu
vào trên mặt một nữ nhân.
"AH!!!" Một mực bảo trì bình tĩnh, Lương phi lúc này
đột nhiên kêu to, bị dọa đến hoa dung thất sắc, sắc mặt tái nhợt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét