Thứ Hai, 21 tháng 1, 2019

Giải mê du hí - chương 30

Chương 30: Sư tử nhỏ ướt sũng 

Voldemort hôm nay lại tới muộn. 

Lúc hắn xuất hiện trong phòng ngủ, Harry đang ngồi trên ghế, ngắm hoa tươi ngoài ban công. 

Hắn ho nhẹ một tiếng nhưng Harry không chú ý, vì thế hắn đến sau lưng Harry, vỗ vỗ vai cậu, Harry liền nhảy dựng lên khỏi ghế.

“… Phù, ta còn tưởng là quỷ cơ.” Harry nói. Phát hiện người tới là Voldemort, cậu lại lười biếng ngồi lại xuống ghế. 

Voldemort nhướn nhướn mày, hắn cảm thấy người này càng ngày càng không thèm để hắn vào mắt. 

Ngẫm lại, Cậu bé cứu thế từ ban đầu luôn thời thời khắc khắc cảnh giác nhìn hắn, từng chút từng chút ở trước mặt hắn cởi đi phòng bị, thậm chí còn có chút tín nhiệm hắn, Voldemort nghĩ, ý tưởng muốn mượn sức Cậu bé cứu thế hẳn là sắp đạt được rồi. 

Thương vụ này cũng không tệ, hắn nghĩ, thậm chí hắn còn không cần phải làm gì ngoài đời thực, chính giấc mộng này đã cho hắn một cơ hội kì quái để thành công đạt được mục đích. 

Chỉ là quý ngài Voldemort, mua mua, bán bán, có mua thì có bán, ngươi cho là mình ở trong mộng bỏ chút sức lực thì có thể thanh toán hết nợ nần sao? 

Đáng tiếc, Chúa Tể Hắc Ám trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường phải thật lâu sau mới phát hiện, những thứ hắn nghĩ bây giờ, chỉ có thể coi là lợi tức thôi. 

“Đi thôi” Harry nói. 

Harry chỉnh đốn lại tâm tình cả buổi tối nay vẫn luôn phiền muộn, đứng lên, vung đũa phép, cái ghế biến lại thành một con mèo nhỏ bằng thủy tinh, Harry cầm nó đặt lên tủ đầu giường. 

Căn phòng này ngày hôm qua bọn họ đã kiểm tra một lượt, hiện tại ở lại hiển nhiên chỉ phí thời gian. 

Hai người quay về hành lang, kiểm tra các phòng, cuối cùng dùng chìa khóa lấy được trong đống quà mở được cửa phòng tắm đối diện phòng ngủ. 

Harry vào trong phòng tắm liền chạy ngay đến vỗ vỗ cái gương, thấy không xuất hiện dấu bàn tay máu nữa mới thở phào một hơi. Xem ra con gấu Teddy kia sẽ không xuất hiện nữa, Harry nghĩ như vậy. 

Chẳng qua… Harry vẫn quá ngây thơ rồi, bởi vì ngay giây tiếp theo, bên cạnh hình ảnh phản chiếu trong gương của cậu xuất hiện bóng dáng mái tóc dính đầy sơn màu xanh lục. Cái bóng đó nhìn cậu mỉm cười quỷ dị, còn ở trong gương vỗ vỗ vai cậu. 

“… Quỷ …” 

Harry vội vàng nhìn lại phía sau. Không có ai. Cậu nhanh chóng tránh khỏi cái gương, rất sợ lại nhìn thấy cái gì. Tâm thần không yên, Harry vỗ vỗ lồng ngực, cảm thấy mình nhất định là đang gặp báo ứng. Ai bảo lúc Voldemort vỗ vai mình bảo hắn là quỷ, kết quả bây giờ thực sự xuất hiện một con quỷ… 

Sự trùng hợp này làm Harry thậm chí cảm thấy nếu mình đi chơi trò rút thăm trúng thưởng có khi sẽ lập tức giành giải nhất. 

“Cái gì quỷ?” 

Bước chân bình tĩnh mà tao nhã, Voldemort đi tới, thấy Harry lui một bước, trên mặt là biểu tình “Sao lại trùng hợp như vậy?”. Mà sau nghe hắn hỏi, tên nhóc kia liền dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hắn. 

“Không có gì,” Sư tử nhỏ ai oán chỉ chỉ gương treo, “Chỉ là ta thấy một con quỷ trong đó.” 

“Quỷ?” 

Voldemort nghi hoặc, đi tới đứng trước gương. 

Hắn đứng một lát, không có gì xảy ra. 

“Sao ta lại không thấy gì?” Voldemort hỏi. 

“Đại khái là… ta hoa mắt đi…” Thật sự không thể tưởng được Harry chỉ có thể dùng lý do đó để an ủi chính mình. 

Voldemort tuy cảm thấy lý do này có chút ngu ngốc nhưng cũng không nói gì. Hai người cùng kiểm tra phòng tắm, cuối cùng ở trong hộp xà phòng phát hiện một cái chìa khóa dính đầy bọt trắng mịn. 

Harry cho chìa khóa một bùa Scourgify nhưng không có hiệu quả, vì thế cậu mở vòi nước trong bồn tắm tính rửa sạch cái chìa. Về phần vì sao không rửa chỗ bồn rửa tay, Harry có thể thật kiên quyết nói cho ngươi biết, cậu tuyệt đối không muốn tới gần chỗ đó một bước nào nữa. 

Nhưng hôm nay đại khái là ngày siêu cấp bất hạnh của Harry, lúc mở vòi nước trong bồn tắm, nước không chảy ra từ vòi mà lại từ vòi sen trên đầu xối xuống, Harry đứng cạnh bồn tắm lập tức bị tưới ướt sũng. 

Voldemort nhìn sư tử nhỏ đã chật vật còn bị nước đột nhiên xối xuống làm sững sờ hóa đá, nhịn không được nhếch mép, nói, “Xem ra nó cho rằng thuận tiện nên rửa sạch luôn mi.” 

Tiếp đó, hắn bị Harry ướt sũng tức giận trừng mắt nhìn. 

Voldemort vuốt tay, nhìn Harry cười nhạt. 

Harry vất cho hắn một ánh mắt xem thường, lau nước đang không ngừng chảy từ trên tóc xuống mặt mũi, điều chỉnh lại vòi nước, nhìn nước lần này ngoan ngoãn từ trong vòi chảy ra, cuối cùng cũng có thể an tâm rửa chìa khóa. 

Ngay từ đầu chỉ đứng một bên không tới gần, Voldemort nhìn áo choàng bởi vì ướt đẫm mà bó sát lên người Harry, cảm thấy cậu thật sự nhỏ gầy. Bình thường có áo choàng rộng thùng thình che đi nên không nhìn ra, lúc đối mặt hắn cũng luôn rất có tinh thần, làm người khác hoàn toàn không nghĩ tới lực tinh thần đó có thể bộc phát ra từ một thân thể gầy nhỏ như vậy. 

Ngay vào lúc Voldemort đang cao thấp đánh giá Harry, Harry cũng đã rửa xong chìa khóa, cậu đưa lưng về phía Voldemort, tự cho mình mấy bùa khô ráo, đem quần áo trên người khôi phục lại trạng thái ban đầu. 

Harry quay đầu, liền thấy Voldemort đang nhìn mình chằm chằm. 

“Làm gì đấy?” Harry hỏi, bị Voldemort theo dõi, cậu luôn luôn có cảm giác không tự nhiên. 

“Không có gì.” Voldemort bâng quơ trả lời. 

Harry không hỏi tiếp, trực giác nói cho cậu biết, nếu lại hỏi nữa, Voldemort sẽ không nói ra lời nào hay ho. 

Hai người cầm chìa khóa sạch sẽ quay lại hành lang, vào lúc mở cửa đi ra, Harry thật cẩn thận nhìn quét qua bên ngoài, thấy bên ngoài không một tia động tĩnh mới yên tâm. 

Lần này, bọn họ mở được căn phòng cạnh phòng tắm. 

Nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung căn phòng này nhỉ? Harry cảm thấy không có ngôn từ nào có thể miêu tả cảm giác kinh diễm lại quỷ dị trong nháy mắt khi cậu bước vào trong gian phòng ấy. 

Căn phòng chia làm nhiều ô chỉnh tề, mỗi một ô đều đặt một cái bàn dạng như triển lãm cá nhân. Mỗi bàn đều đặt những con búp bê đủ loại kiểu dáng, quần áo trên người bọn chúng cơ hồ có thể khái quát phong cách ăn mặc của toàn bộ thế giới, không chỉ có thế giới phù thủy mà cả thế giới Muggle. 

Harry chọn bừa cái bàn gần cậu nhất, phục sức của con búp bê trên đó đặc biệt hấp dẫn lực chú ý. Đó là một con búp bê mặc sườn xám màu củ sen, loại trang phục này cậu từng thấy trong sách nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hàng thật. 

Con búp bê cực kì tinh xảo, không chỉ lông mi mà mỗi một sợi tơ đều rất gọn gàng chỉnh tề, mái tóc cố định bằng trang sức, hiện ra vẻ cẩn trọng cao quý của hoàng gia. Chỉ là ánh mắt thì giống như mọi con búp bê khác. Trống rỗng. 

Chỉ có thân thể, không có linh hồn. 

Giống như một đống xác chết. 

Harry bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, còn Voldemort bên cạnh không có nghĩ nhiều như vậy. Hắn cầm con búp bê phương Đông mà Harry vẫn luôn nhìn lên, sờ sờ lớp vải thêu tinh xảo, còn rất có lòng nhẹ nhàng khen một câu tay nghề thợ thêu không tồi. 

“Ừ, không tồi,” Harry nói, “Chỉ là bày nhiều búp bê như vậy là muốn chúng ta làm cái gì?” 

Voldemort chỉ chỉ tờ giấy trắng dán trên bức tường cuối phòng, ý bảo nhìn cái kia sẽ biết. Harry trợn tròn mắt nhìn tờ giấy, vừa bước vào phòng đã bị đám búp bê làm rung động, vậy mà lại hoàn toàn không chú ý tới tờ giấy đó. 

Hai người cùng đến xem, lại phát hiện đó căn bản không phải một tờ giấy mà là một quyển sách có bìa màu trắng. Harry kéo quyển sách xuống, vừa mở ra trang đầu tiên đã thấy chóng mặt. 

“Xin trợ giúp đám búp bê kia về nhà nhé. 

P/S: Phụ lục đằng sau sách có ghi lại phong cách quần áo ứng với từng khu vực, nhớ dùng nha. 

P/P/S: Có phải ta rất tốt với các ngươi không? Đến gợi ý cũng cho rồi.” 

Harry cùng Voldemort nhìn thoáng qua phần “P/P/S”, lại nhìn mấy trăm con búp bê trong phòng, nhất thời muốn bóp chết kẻ nào thiết kế ra cái trò này. 

Nhiều như vậy, bảo bọn họ xếp đến năm nào tháng nào mới xong? Hả??? 

Chẳng qua oán giận thì oán giận, hai người bọn họ không phải kiểu người chỉ biết đùa giỡn khua môi múa mép, vẫn là dựa theo chỉ thị mà làm. Bởi vì chỉ có một quyển sách, cuối cùng cả hai quyết định để Voldemort đọc sách, căn cứ vào đó phỏng đoán tìm ra con búp bê tương ứng, Harry làm chân loăng quăng, chạy đi xếp búp bê vào đúng vị trí. 

Harry cảm thấy không phải đọc quyển sách đó sẽ giúp cậu không mờ mắt, mà Voldemort cũng không cần giống con ong mật chạy tới chạy lui. 

Cả hai phối hợp coi như ăn ý nhưng số lượng đồ vật thực sự quá lớn, tận đến khi tỉnh lại, cả hai mới hoàn thành khoảng 1/3 tiến độ. 

Ngày hôm sau, chương trình học ban ngày coi như thoải mái, chỉ có lớp học của Umbridge là làm tất cả mọi người không ai dám khen tặng. Giờ giải lao, Hermione đưa ra đề nghị với Harry, muốn cậu dạy bọn họ một ít thần chú tự vệ. 

Harry kinh ngạc, Hermione lại đi tìm cậu dạy mọi người? 

Hermione chỉ ra, so với bọn họ, số lần Harry đối mặt với tình cảnh nguy hiểm nhiều hơn rất nhiều, cho nên đã có kinh nghiệm về những chú ngữ có thể dùng lúc đó, có thể tăng mạnh luyện tập cho mọi người một chút. 

Harry suy nghĩ một lát, vẫn là đồng ý. 

Chương trình học của Umbridge thực sự quá nát, tuy rằng Harry cảm thấy đến lúc đó, cậu có thể một mình đối mặt với Voldemort, hai người phân thắng bại, nhưng Voldemort còn có rất nhiều thủ hạ tâm ngoan thủ lạt, để các bạn học thêm một chút chú ngữ tự vệ cũng là một chuyện tốt. 

Hermione nghe Harry đồng ý, liền nói với cậu mấy ngày nữa tụ họp ở quán Đầu Heo. 

Harry gật gật, tỏ ý mình sẽ đi. 

===========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét