Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2019

Giải mê du hí - chương 28

Chương 28: Lễ vật

Bị Harry tháo xuống, con bướm ở trong tay cậu giãy dụa đập đập cánh.

Harry nhất thời buông lỏng tay ra, nhìn con bướm run run rẩy rẩy bay lên, sau đó thản nhiên bay ra ngoài cửa, biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

“…”

Harry há hốc mồm, cậu chỉ là thấy con bướm kia có chút đáng thương nên mới buông tay, bây giờ nó bay mất rồi, có khi nào nhiệm vụ của bọn họ cũng thất bại luôn không?
“Không sao, đến lúc cần nó sẽ lại xuất hiện.”

Voldemort bên cạnh nhìn biểu tình của Harry, lập tức biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

“Vậy là tốt rồi…” Harry nhẹ nhàng thở phào, ngay sau đó lại tươi cười, “Chúng ta xé quà đi?”

Quà?

Voldemort nhìn theo hướng tay Harry chỉ, nhìn đến vài gói quà coi như tinh xảo dưới chân cây thông Noel. Hắn trước đó luôn chỉ chú ý đến con bướm trên cây, vậy mà lại không nghĩ tới mấy gói quà này.

“Cũng được.”

Voldemort nói, không chừng nơi này sẽ có đạo cụ họ cần.

“Vậy một nửa này của ta, nửa kia của ngươi.” Harry phân chia nhiệm vụ, sau đó hưng phấn nhảy vào trong đống quà bị dính bẩn.

Voldemort nhìn thoáng qua Harry, cảm thấy người này cực kì thích thú với việc bóc quà.

Hắn nhướn mày nói, “Cho ngươi bóc tất đấy.”

“Thật sao?”

Voldemort nhìn sư tử nhỏ mắt xanh hai mắt tỏa sáng, theo bản năng quay đầu tránh đi. Đối với Voldemort hàng năm đều thu hàng núi quà của Tử Thần Thực Tử mà nói, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Harry lại có hứng thú lớn đến thế với đống quà lấm bẩn này, nhất là cái đống quà nằm ở một nơi tùy thời đều có thể bật ra một thứ kì dị dọa người nào đấy.

“Thật.” Hắn đáp.

“Vậy ta đây không khách khí nữa.” Harry nói xong, tay đã không ngừng mở ra một phần giấy gói quà, cậu không thể chờ nổi được bóc gói quà trong tay ra.

Viu!

Một cái mặt quỷ từ trong hộp bật ra, Harry sau một thoáng giật mình, nhìn con rối lò xo đang lắc lư mà nở nụ cười.

Đây là “Hộp hù dọa”, Harry đã từng gặp qua. Bạn học của Dudley từng tặng thằng em họ cậu cái này làm quà Halloween, tuy rằng lúc ấy Dudley bị dọa đến ném luôn cái hộp xuống đất, còn phẫn nộ cho đứa bạn tặng cái này một đấm nhưng Harry trốn một bên nhìn lén lại cảm thấy thực hâm mộ.
Mà hiện tại, ở trong căn phòng quỷ dị này, lại có được thứ cậu từng tha thiết ước mơ, Harry đột nhiên cảm thấy giấc mộng này cũng trở nên không còn quá khó tiếp nhận nữa. Ngẫm lại mô hình lắp ráp lần trước, còn cả “Hộp hù dọa” lần này, Harry có chút chút biết ơn việc bọn họ bị kéo lại vào trong mộng của tiểu thư Ivy.

Voldemort bên cạnh nhìn Harry sau khi mở cái “Hộp hù dọa” ra liền bất động, còn tưởng cậu bị dọa sợ chết đứng rồi, vừa định mở miệng cười nhạo hai câu lại thấy Harry dùng động tác cẩn thận ấn cái mặt quỷ kia vào lại trong hộp, đóng nắp lại.

“Ta có thể bỏ cái này vào túi trữ đồ không?” Cậu quay lại hỏi Voldemort đang tựa vào cạnh tường.

“Đương nhiên có thể.” Voldemort trả lời, hệ thống cũng không quy định túi trữ đồ của bọn họ chỉ để chứa đạo cụ. Trước kia có vài thứ bọn họ không lấy là bởi vì không cần đến thôi.

“Mi muốn cất cái kia?” Voldemort hỏi.

“Đúng vậy.” Harry cười, nụ cười sáng lạn làm Voldemort được mở rộng tầm mắt.

“Vậy bỏ vào đi.” Voldemort nói, tuy rằng hắn không cảm thấy thứ đồ chơi trẻ con kia sẽ có tác dụng gì. Cái loại đồ chơi đùa dai này chỉ làm hắn nhớ tới thời điểm chưa có đủ sức mạnh ở cô nhi viện, bị người khác trêu cợt hàng ngày.

Harry nhét cái “Hộp hù dọa” vào trong túi trữ đồ, cho dù đồ ở trong mộng không thể mang ra ngoài hiện thực, hơn nữa thời điểm trò chơi chấm dứt, chúng cũng biến mất nhưng Harry lại cảm thấy được sở hữu chúng chỉ một phút đồng hồ thôi cũng tốt rồi.

Cậu tiếp tục xé những gói quà khác.

Lần này là một thứ đứng đắn hơn, một hộp nhạc, bên trong có một con búp bê múa ba lê xoay tròn theo điệu nhạc. Harry cảm thấy không có hứng thú nhưng Voldemort lại bảo cậu hắn cảm thấy thứ này có thể là đạo cụ, vì thế Harry cũng cất nó vào túi trữ đồ.

Kế tiếp, trên cơ bản là Harry vùi đầu bóc quà, ngẫu nhiên hoan hô một tiếng, hoặc là được Voldemort nhắc nhở, đem những thứ có thể là đạo cụ cất đi.

Đến hiện tại đã gần xong, những thứ bọn họ cho rằng hữu dụng là một cái tay nắm cửa (Harry vào lúc bóc ra cái này cảm thấy thật không còn gì để nói), hai con búp bê và một cái chìa khóa.

Lúc này, chỉ còn một gói quà.

Voldemort nhìn Harry, chờ cậu xé gói quà cuối cùng. Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian ở đây, mặc dù Voldemort cảm thấy việc hắn không còn kiên nhẫn là chuyện rất đáng ngạc nhiên.

Chẳng lẽ bị lây bệnh lỗ mãng của con sư tử ngu xuẩn này rồi?

Không không, hẳn là sốt ruột vì nơi này cất giấu đạo cụ thôi.

Hắn nghĩ vậy, lại thấy Harry vẫn luôn ngồi dưới đất bóc quà lại đột nhiên đứng dậy. Voldemort nghi hoặc dùng ánh mắt hỏi tên nhóc cười sáng lạn lại có chút ngại ngùng kia, muốn biết nó muốn làm cái gì.

Hắn nhìn tên nhóc ếm một bùa tẩy rửa tẩy sạch gói quà rồi dùng hai tay nâng gói quà tới trước mặt mình.

“Hửm?”

“Bóc đi!” Harry nói, có chút ngại ngùng sờ sờ mũi, “Bóc nhiều quà như vậy, ta đã rất vui. Còn cái này, để lại cho ngươi.”

Ta nói rồi, ta không có hứng thú.

Những lời này lượn lờ trên đầu lưỡi Voldemort một chút, cuối cùng vẫn nuốt xuống không nói ra, hắn chần chừ một chút, tiếp nhận hộp quà trong tay Harry.

Chậm rãi dùng ngón tay xinh đẹp gỡ nơ ruy băng, chậm rãi xé mở lớp giấy gói, lộ ra cái hộp bên trong. Tay hắn để trên nắp hộp, thoáng dừng lại.

Voldemort cảm thấy vì ánh mắt mong chờ của Harry, hắn vậy mà cũng bắt đầu có chút chết tiệt chờ mong, đã bao lâu hắn không có loại cảm xúc này rồi?

Hồi còn ở cô nhi viện vẫn luôn chờ mong có người tặng quà cho hắn nhưng đều không có. Sau tới Hogwarts học, đích xác có người từng tặng hắn ít quà vào ngày lễ. Vài lần đầu được nhận quà, trong lòng hắn sẽ có chút hân hoan nho nhỏ nhưng càng về sau càng dần dần lạnh nhạt với loại lễ tiết xã giao này. Đến cuối cùng, hằng năm Tử Thần Thực Tử đều sẽ tặng hắn hàng núi quà đắt giá xa xỉ nhưng hắn thì đã mất đi tâm tư muốn bóc quà rồi. Những món quà đó cuối cùng đều biến thành đồ chơi cho Nagini hoặc bị ném vô thùng rác.

Còn hiện tại, hắn cầm món quà không biết nên coi là đồ thừa còn lại hay là cố tình để lại cho hắn, loại tâm tư đã bị vùi lấp thật lâu lại vì thế mà mượn hoa hiến phật nhen nhóm trồi lên, làm tâm tình hắn có chút phức tạp.

Dưới cái nhìn chăm chú của Harry, Voldemort mở cái hộp trong tay…

Sau đó, trong nháy mắt, hắn cảm thấy bản thân bị hệ thống cùng con sư tử ngu ngốc kia liên thủ giỡn mặt.

Rỗng.

Cái món quà đã khiến hắn có chút chờ mong vậy mà lại trống rỗng.

Trong lúc nhất thời, Voldemort nhìn cái hộp rỗng không, một câu cũng nói không nổi.

Ngược lại, Harry bên cạnh mở miệng, “Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ như vậy.”

Harry thật sự áy náy.

Bản thân cậu rất thích cảm giác được bóc quà, loại cảm giác được người khác quan tâm, trân trọng ấy, Harry cảm thấy cho dù là mấy trăm năm sau cậu cũng sẽ không chán.

Voldemort rất nhanh hồi thần, nhìn vẻ mặt áy náy của Harry, hắn vừa định mở miệng nói hai câu lại đột nhiên nhìn thấy sư tử con trước mắt phì cười.

Mặt Voldemort tối sầm, nghe tên nhãi kia vừa cười vừa nói, “Tuy cảm thấy rất có lỗi nhưng buồn cười quá, bởi vì tất cả những hộp khác đều có quà bên trong, chỉ có đúng cái này là không có…”

Voldemort mặt không đổi sắc nhìn con sư tử kia tự mình vui vẻ.

Sau đó hắn vươn tay, búng mạnh một cái lên trán Harry.

“Đau!” Harry ôm trán oán giận.

Voldemort thờ ơ nhìn, bị nhìn chăm chú đến chột dạ, Harry mới buông cái tay đang ôm trán, gục gặc đầu nhìn Voldemort, biểu hiện cậu vô tội.

Vì cái gì bị hắn nhìn chằm chằm, cậu lại cảm thấy như mình đã làm sai cái gì lớn lắm?
Đống quà này cũng không phải do cậu chuẩn bị, cậu làm sao biết có hộp nào rỗng…
Harry ở trong lòng hơi rối rắm.
Chẳng qua…

“Kì thực ngươi vẫn chờ mong trong này có cái gì đi?” Harry nhìn sắc mặt Voldemort, cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra.

Sau đó, cậu cảm giác không khí chung quanh giảm xuống mấy độ.

“Không có.”

Sau một lát, cậu nghe được Voldemort cục cằn nói.

Nói xong, Voldemort quay người đi về phía cái tủ thủy tinh màu đen mà lúc trước Harry không thể kiểm tra, vừa đi vừa hỏi: “Mi lúc trước có phát hiện cái gì ở đây không?”

Harry nhìn Voldemort đánh trống lảng sang chuyện khác, trộm lè lưỡi trong lòng nhưng không cố níu kéo đề tài vừa rồi, đáp, “Lúc ta dùng đũa phép kiểm tra, chỗ này không sáng.”

“A?”

Voldemort cũng dùng đũa phép gõ gõ ngăn tủ màu đen, như dự kiến, không có gì xảy ra.

Tiếp đó hắn dùng một bùa nổ.

Harry nhìn ánh sáng từ đũa phép của Voldemort chạm đến cái tủ, chỉ sợ bọn họ lại toi.

Nhưng không, ngăn tủ ngoài ý muốn xuất hiện mấy vết nứt nhưng vẫn như cũ không thể nhìn rõ bên trong có cái gì, hơn nữa khe nứt rất nhỏ, đến tờ giấy cũng chen không lọt.

Voldemort liên tục dùng thêm vài bùa nổ nữa nhưng không còn tác dụng gì.

===============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét