Chương 27: Dao động
Mang theo chút tâm tư này đi ngủ, lúc gặp Voldemort, Harry dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
“Sao vậy?” Voldemort cảm thấy ánh mắt Harry có hơi kì lạ, âm thầm cảnh giác.
“À, không có gì, ta chỉ đang nghĩ ngươi có thể nào đang yêu thầm ta hay không.”
“Khụ khụ khụ…”
Voldemort trượt chân, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt. Thật vất vả ổn định cơ thể, người bên cạnh vẫn còn lải nhải.
“Ta vốn cảm thấy việc này rất không thực tế, cơ mà nhìn ngươi phản ứng mạnh như vậy, ta không thể không hoài nghi…” Còn dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn Voldemort, đột nhiên cảm thấy cái tư tưởng này vậy mà còn làm mình hứng khởi.
“Harry Potter! Muốn chết nói thẳng!”
Vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh tao nhã, Voldemort cuối cùng bùng nổ.
Chỉ một giây sau, hắn phát hiện tên nhóc kia biến mất.
Bên kia, bị Ron lay tỉnh, Harry có chút mơ mơ màng màng lắc lắc đầu. Sau một lát, cậu mê mang nhìn người nửa đêm đánh thức mình, Ron.
“Bồ làm sao vậy?” Harry nhỏ giọng hỏi.
“Tớ không ngủ được.” Ron buồn khổ nói.
“Được rồi, nói đi, làm sao vậy?”
Harry phóng ra bốn phía mấy bùa yên lặng, để cuộc nói chuyện của hai người không làm ồn đến người khác, đương nhiên, cũng là phòng ngừa người khác nghe thấy bí mật của Ron.
Harry đánh một cái ngáp, có chút tiếc nuối, thật vất vả mới chọc tức được Voldemort, mình còn chưa thưởng thức được mấy giây.
Ron liên miên cằn nhằn tâm sự với Harry chuyện tương tư thầm mến của cậu ta, hiển nhiên đã bị đè nén cảm xúc trong lòng rất lâu. Harry chọn mấy chỗ quan trọng trả lời Ron, cũng an ủi bạn thân một phen, trong lòng lại cảm thấy Ron đối với những nữ sinh đó chỉ là nhất thời mê luyến thôi.
Cậu vẫn luôn cảm thấy người Ron thích chính là Hermione, tuy rằng điều này sẽ làm quan hệ giữa ba người bọn họ trở nên hơi kì quặc —— Cậu sẽ biến thành nguyên một cái bóng đèn 10,000W to bự.
Cơ mà nếu hai người họ đều chưa tự phát hiện, Harry cũng không thể chỉ thẳng ra.
Xả được hết tâm sự, Ron có vẻ vô cùng thoải mái, hơn nữa còn cực kì có tinh thần. Harry nhìn tên bạn thân có vẻ thật sự đang tính toán lôi kéo mình nói chuyện hết đêm, ở trong lòng dở khóc dở cười.
“Ngày mai còn phải lên lớp đấy…”
“A…”
Ron nháy mắt im bặt, đơn giản cho Harry một câu chúc ngủ ngon, liền lưu luyến bò lại về giường mình.
Không lâu lắm, Harry nghe thấy từ giường cậu ta truyền tới tiếng ngáy khẽ.
Ron ngủ rồi.
Còn cái người bị cậu ta đánh thức giữa chừng này thì không ngủ nổi nữa.
Suy nghĩ của Harry chuyển tới cô bé trước giờ vẫn luôn thích cậu, gần đây lại xa lánh cậu, Ginny, một lát sau lại nhảy qua Cho Chang.
Mình hẳn là thích Cho Chang, Harry nghĩ, chỉ là hiện tại nhắm mắt lại, gương mặt Cho Chang thậm chí còn không thể hiện ra rõ ràng trong đầu cậu.
Bản thân đã bao nhiêu lâu không chú ý tới cổ, không nhớ tới cổ?
Từ khi bắt đầu giấc mơ kì dị kia, tâm tư của cậu gần như đều bị nó chiếm hết.
Cùng với tử địch của cậu nữa.
Trong đầu nháy mắt hiện ra bộ dáng của Voldemort, để chút cảm giác buồn ngủ vừa tới không bị xua tan, cậu lựa chọn bỏ qua gương mặt rắn của hắn.
Mặc dù, gương mặt nào đối với cậu mà nói cũng không khác nhau là mấy.
Harry nhớ tới đôi con ngươi màu đỏ ruby xinh đẹp, thậm chí có thể thấy nó lúc ẩn lúc hiện trong đầu mình.
Rất nhanh, giống như bị thôi miên, cậu lần thứ hai tiến nhập vào trong mộng.
*****
Một giây ngay sau khi Harry biến mất, phản ứng đầu tiên của Voldemort là “Nơi này lại có hố?”
Hắn theo bản năng nhìn nhìn mặt đất, mặt cỏ dày mềm mại xanh mượt giống như một tấm thảm xa xỉ, không hề có dấu hiệu của cái hố nào.
Voldemort dừng bước suy tư một chút, nhấc chân đi tới cửa chính căn nhà.
Không vào được.
Kiểm tra chắc chắn điều này xong, Voldemort nhẹ nhàng thở phào.
Mới rồi, chỉ trong nháy mắt, hắn đã phỏng đoán ra đủ loại nguyên nhân khiến Harry biến mất, tỷ như bị hệ thống bắt đi, tỷ như bị rơi xuống hố bẫy… Lại không nghĩ tới chuyện Harry tỉnh giấc —— đây là nguyên nhân hắn cho rằng có khả năng nhỏ nhất.
Quá nửa đêm rồi, tiểu quỷ này dậy làm cái gì?
Voldemort thầm nghĩ, biến ra cho mình một cái ghế dựa, ngồi xuống.
Hắn quét mắt xung quanh một vòng, đột nhiên có chút không quen.
Mỗi lần khi hắn tới, Harry đều đã ở đây, dù sao giấc ngủ của học sinh nói chung đều sớm hơn hắn một chút.
Còn hiện tại, xung quanh trống vắng, trừ bỏ âm thành xào xạc rất nhỏ khi gió thổi cỏ động thì hoàn toàn yên tĩnh, đến mức Voldemort cảm thấy mình đang bị nhét vào tấm ảnh tĩnh do camera Muggle dùng để chụp ảnh.
Voldemort nhịn không được tặc lưỡi, hắn cảm thấy loại ý tưởng này thấy thế nào cũng giống như là hắn đang nhớ tên tiểu quỷ kia, mà chuyện đó thì nực cười y như cái giả thiết “Chúa Tể Hắc Ám yêu thầm Cậu bé cứu thế” của Harry.
Hắn thừa nhận, bản thân hiện tại đôi khi sẽ làm ra vài chuyện mà chính hắn cũng không thể hiểu nổi nhưng hắn không cảm thấy là mình yêu thương gì Harry. Hắn đích xác chưa từng yêu thương ai, thậm chí đến “thích” hắn cũng không cảm thấy bản thân sẽ bố thí cho cái gì ngoài Nagini và ma thuật hắc ám. Còn quyền lực tối cao, Voldemort không thể không nói, hắn hưởng thụ loại cảm giác ấy, có lẽ là bởi vì bị xa lánh và áp bức quá lớn khi ở cô nhi viện cho nên chờ đến khi có được quyền lực, hắn mới nhịn không nổi muốn đem những kẻ khác dẫm dưới chân.
Những lúc nhìn thấy kẻ khác phủ phục dưới chân mình, Voldemort cảm thấy thỏa mãn, chỉ hơi có chút thiếu sót là loại thỏa mãn này luôn đi cùng với một chút trống rỗng, chẳng qua chút trống rỗng ấy tồn tại không quá vài giây rồi sẽ lại bị thỏa mãn lớn hơn che mất.
Vì thế Voldemort mới càng thêm không ngừng ham muốn chiếm đoạt quyền lực.
Về phần cuộc sống bất tử, đương nhiên là vì để đoạt được càng nhiều quyền lực, đạt được càng nhiều cảm giác thỏa mãn khi nắm trong tay quyền sinh sát kẻ khác. Chế tác Trường sinh linh giá sẽ làm hắn dù bị lời nguyền chết chóc đánh trúng cũng sẽ không chết. Đó là nguyên nhân làm hắn lúc trước cho dù đoán được di chứng cũng quyết đi làm, chỉ là hắn không nghĩ tới di chứng lại lớn như vậy. Đương nhiên là còn một nguyên nhân trọng yếu khác khiến Voldemort không ngừng theo đuổi cuộc sống vĩnh hằng, chỉ là hắn tuyệt không muốn thừa nhận.
Hắn sợ hãi.
Sợ hãi sau khi hắn chết đi sẽ không còn ai nhớ đến hắn. Sợ hãi thời điểm sinh mệnh hắn suy kiệt, những người chung quanh sẽ bắt đầu phản bội hắn, đoạt đi quyền lực trong tay hắn, đoạt khi thanh danh, uy vọng, đoạt đi tất cả của hắn.
Hắn tựa như nô lệ của chữ “Tài”, tham lam muốn vĩnh viễn nắm giữ những gì mình đang có.
Cho nên “Yêu”, thứ mà hắn không thể hoàn toàn cầm nắm được, hắn cảm thấy chính mình không cần thứ xinh đẹp mà yếu ớt ấy.
Chỉ là…
Sự kiên định ấy, vào lúc Harry xuất hiện lại trước mắt hắn, trong nháy mắt sinh ra một tia dao động.
Voldemort đem cảm giác ấy đổ cho việc mình ngồi phơi nắng quá lâu nên váng đầu.
*****
Harry vừa đến liền nhìn thấy Voldemort vẻ mặt trầm tư.
Điều này làm cho cậu có chút hoài nghi, lời nói giỡn “Chúa Tể Hắc Ám thầm mến Cậu bé cứu thế” có phải đã làm phiền đại não ưu tú của Voldemort hay không.
Không thể nào đâu.
Hắn không có nhàm chán đến mức đấy chứ?
Nếu thật thì…hơi ngu á?
Harry chớp chớp mắt, nghĩ thầm trong lòng.
… Nếu để Voldemort biết mình vừa bị vất vào phạm trù “Ngu” trong thế giới “Tự hỏi” của Harry, không biết liệu hắn có trực tiếp lao đến Hogwarts đồng vu quy tận với cậu hay không?
Vẫn là Harry phá vỡ trầm mặc giữa hai người trước.
“Mới vừa rồi Ron, à không, một cậu bạn thân của ta đột nhiên không ngủ được chạy tới hàn huyên một lúc.”
Harry giải thích, tự cảm thấy để Voldemort đợi lâu như vậy thì ngại quá.
“Không sao.” Voldemort khôi phục bình thường, rất phong độ nói, “Dù sao ta cũng từng để ngươi chờ lâu.”
Không phải chờ lâu đâu.
Có khi là chờ hết đêm á.
Harry cảm thấy chút áy náy trong lòng nháy mắt biến mất, ngược lại còn sinh ra vài ý nghĩ châm chọc.
… Nhất là khi nhìn bộ dạng “Ta đại chân không chấp tiểu nhân, xí xóa cho ngươi” của Voldemort.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống xúc động trong lòng, “Chúng ta tiếp tục đi.”
Voldemort cảm thấy tựa hồ trong thanh âm Harry có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn sung sướng gật đầu đồng ý.
Hai người mở cửa chính nhà lớn, chuyển qua một lối rẽ, quay lại đại sảnh mà bọn họ đã bị rơi xuống hố.
“… Ta không phải bị ảo giác chứ?” Harry hỏi,
“Hẳn là không đâu.” Voldemort trả lời.
“… Nhưng mà con rối kia biến mất rồi!” Harry nhỏ giọng nói, chỉ sợ lớn tiếng một chút sẽ quấy nhiễu đến con người giả đang trốn kia. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái bộ mặt đáng sợ đó mà bất thình lình từ chỗ nào xồ ra dọa là tim cậu đã đập loạn lên rồi.
“Chẳng qua, nếu nó bỏ chạy thì chúng ta phí công tìm pin à?” Một lát sau, Harry nói thêm.
“Ta nghĩ viên pin này nhất định hữu dụng.” Voldemort nói, hơn nữa hắn cảm thấy tám phần vẫn là để lắp lên người con rối kia.
“Cơ mà chúng ta hiện tại chưa cần vội đi tìm nó.” Hắn nói tiếp.
“Đúng vậy”. Harry lấy lại bình tĩnh, bản thân đã từng bị đủ thứ đuổi giết, cùng lắm chỉ là một con rối mà thôi … … … hức, vẫn đáng sợ muốn chết.
“Chúng ta phải giải quyết vấn đề chỗ cây thông Noel trước.” Voldemort tiếp tục nói, trước lúc Harry lọt hố, hắn đã nghiên cứu rất lâu.
“Cây thông Noel?” Harry hỏi, đi theo Voldemort tới cạnh cái cây.
“ —— Hửm?! Con bướm này …” Harry cảm thấy nó rất quen mắt, “Giống hệt tiêu bản thứ hai mà chúng ta ghép được ở phòng trữ đồ lúc trước.”
“Đúng vậy.” Voldemort gật gật đầu.
“Tức là nói chúng ta phải tráo đổi để cứu nó đúng không?”
“Không tồi.”
Hai người trở lại phòng trữ đồ, lấy tiêu bản con bướm thứ hai, trở lại.
“Đặt tiêu bản lên trước đi.”
“Lấy con bướm trước rồi đặt tiêu bản lên cũng có khác gì nhau đâu?” Harry nói nhưng vẫn nghe theo Voldemort đặt tiêu bản lên trước, sau đó thừa dịp con nhện chuyển tầm mắt đến chỗ tiêu bản, cậu nhanh chóng tháo con bướm trên mạng nhện xuống.
“Không, trước đó ta đã làm thử nghiệm, nếu ngươi lấy con bướm kia xuống trước sẽ bị con nhện kia cắn chết. Nó phóng cực kì nhanh.” Voldemort nói, tay huơ đũa phép biến ra một con bướm, để nó mắc vào mạng nhện, chỉ nháy mắt sau con bướm biến ra đã bị con nhện xử lý không còn một mảnh.
“Ngươi nói đúng.” Harry sợ hãi cảm thán tốc độ cùng độ hung tàn của con nhện này, cũng thay Ron cảm thấy may mắn nhện trong hiện thực (cho dù là nhện 8 mắt) đều chậm mà ôn hòa hơn con này.
===========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét