Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

Giải mê du hí - chương 25

Chương 25: Mô hình khung xương loại nhỏ

“Ha ha …”

Harry rời tầm mắt không nhìn biểu tình của Voldemort, cười gượng vài tiếng.

Cậu lần đầu tiên thật biết ơn hệ thống không cho phép bọn họ dùng ma pháp giết hại nhau, nếu không từ nãy đến giờ cậu phải chết mấy trăm lần rồi, Harry bi ai nghĩ.

Nhất định phải đổi đề tài, đổi đề tài, ngay lập tức.
Vì thế cậu mở miệng, “Chúng ta vậy là vẫn rơi xuống …”

“…”

“…”

Harry lệ rơi đầy mặt ở trong lòng cho mình một cái tát, này đâu phải đổi đề tài, này rõ ràng là thêm dầu vào lửa.

Voldemort dùng thần chú không tiếng động cho mặt mình một bùa Scourgify. Harry trộm nhìn hắn, thầm nghĩ có phải Voldemort đã tức đến nghẹn lời nên mới dùng thần chú không tiếng động hay không.

“Kia …”

Hai người lại trầm mặc hơn 10 giây, Harry rốt cuộc nhịn không được lên tiếng trước, “… Ngươi có thể xuống khỏi người ta trước hay không?”

“…” Voldemort đột nhiên cười cười, nụ cười đáng sợ đến mức làm Harry nổi da gà toàn thân, “Ta cảm thấy dùng ngươi làm đệm rất tốt, về sau có thể suy xét rút bớt xương cốt đi để thêm thoải mái.”

“…” Trong đầu Harry lập tức hiện lên bức tranh “Chính mình bị rút xương biến thành mềm nhũn, sau đó bị Voldemort đem làm đệm tựa lưng”, tựa hồ còn nhìn thấy đôi mắt xanh biếc của mình biến thành vật trang trí gắn bên trên.

“Sở thích của ngươi cũng thật đặc biệt, ha ha ha ha…”

Harry run lên, dùng tiếng cười nhạt thếch che giấu tâm tình khóc không ra nước mắt.

Chẳng qua tuy miệng nói vậy nhưng Voldemort cuối cùng vẫn xuống khỏi người Harry, cậu rốt cuộc có thể thở một hơi tử tế. Phải biết mới rồi lúc rơi xuống hét quá to, một hơi phát ra còn chưa kịp hít vào đã bị Voldemort đè lên người, Harry cảm thấy mình thiếu chút nữa là thở không nổi.

Cậu há to mồm hít vài hơi thật sâu, lại bị không khí đầy tro bụi làm sặc.

“Khụ khụ khụ…” Harry vỗ mạnh lên ngực, cảm thấy chỉ số may mắn của mình hôm nay nhất định là âm vô cùng. Ngay vào lúc Harry ho khan, Voldemort liền huy động đũa phép, thi triển một bùa Scourgify nữa, làm sạch không khí chung quanh.

Không khí đột nhiên sạch sẽ giúp Harry bớt khó chịu hẳn.

“Khụ, cám ơn…” Tiếng ho của Harry đã có chút khàn khàn. Voldemort không dấu vết nhíu nhíu mày, theo bản năng lại ném thêm vài cái Scourgify ra bốn phía.

“Ngươi tựa hồ vừa lúc chó ngáp phải ruồi.”

Một lát sau, Harry nghe được Voldemort nói như vậy.

“Hửm?”

“Nhìn đi.” Voldemort dùng một bùa Lumos Maxima (Phát Quang Tối Đa), đồ vật xung quanh nhất thời hiện lên rõ ràng.

Harry nhìn quanh bốn phía, nhất thời hiểu được ý Voldemort.

Đây không phải một cái hố bẫy mà giống một mật thất hơn. Bên trong có một cái bàn học, trên bàn đặt một ít dụng cụ thí nghiệm, còn có một ít xương cốt rơi vãi lung tung nhưng nhìn qua thì không phải xương thật mà giống như một mô hình xương giả loại nhỏ bị đập vỡ. Bên cạnh khung xương là một cái giá treo một bản vẽ, trên đó vẽ lại kết cấu một khung xương hoàn chỉnh.

Góc cạnh bàn học là một đống đồ đạc hỗn loạn, hữu dụng có, vô dụng cũng có, trộn lẫn vào nhau. Đối diện bàn học, sau lưng hai người là một giá sách nhỏ, sách xếp chỉnh tề nhưng hình như còn thiếu một quyển.

Cơ mà….

“Nếu nơi này là một mật thất thì cho dù chúng ta lấy được đồ cũng không thể lên…” Harry nhìn một vòng, có chút bất đắc dĩ nói, cậu ngẩng đầu nhìn lên miệng hố, sau đó đột nhiên trợn tròn mắt, nửa câu còn lại cũng nghẹn trong cổ họng.

“Hửm?”

Voldemort thấy Harry tự dưng không nói lời nào, vẻ mặt còn như nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm lên trên, cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Chỉ thấy một người tóc xanh lục rối nùi, lộ ra nửa cái đầu ghé vào miệng hố nhìn bọn họ, đồng tử che kín tơ máu, thấy hai người nhìn về phía mình, cô ta lập tức cười “Khặc, khặc, khặc”, sau đó rụt đầu lại, lấy một tấm sắt bịt kín miệng hố.

“…”

“…”

“Thế này thì thật sự không có cách nào leo lên.” Harry nói, “Ta cảm thấy cái hố này tám phần là dùng để lừa người, hay là ngươi giết ta đi, chúng ta quay trở lại một vòng nữa?”

“Ngươi rất muốn chết?”

“Đương nhiên không!” Harry lập tức trả lời, “Nhưng mà cho dù đây chỉ là trò chơi, ta cũng không thể nào trực tiếp xuống tay giết đồng bạn của mình, cho nên chỉ có thể là ngươi giết ta.”

“Ta nhớ là ngươi đã từng muốn giết ta một lần.”

“… Đó là ngoài ý muốn!” Harry thốt lên, sau đó dùng biểu tình khẳng khái hi sinh nhìn Voldemort.

“Mau ra tay đi.” Cậu giang hai tay, để Voldemort có thể trực tiếp tấn công vào vị trí tim mình.

Voldemort nhìn chằm chằm Harry một lát, trong lòng không biết là cảm giác gì, “Chúng ta là tử địch.”

“…” Harry trầm mặc một chút, nói, “Trong trò chơi này, chúng ta là đồng đội.”

“Đợi trở về hiện thực, ta sẽ tự tay giết ngươi.”

Harry cắn cắn môi, cố ý lớn tiếng bổ sung thêm một câu.

Nghe kiểu gì cũng thấy là tên nhóc này đang tự thuyết phục chính mình.

Voldemort khi nghe Harry nói đã nghĩ như vậy.

Hắn đột nhiên không còn cảm giác đối chọi gay gắt với Cậu bé cứu thế nữa. Voldemort đi đến cạnh bàn học, quơ đũa phép châm ngọn nến, nhìn chằm chằm ngọn lửa tí tách nhảy lên.

Hắn nói, “Ta sẽ không giết ngươi.”

“Hả???”

“Ngươi không biết bị nhốt ở chỗ này chính là một phần kịch bản trò chơi sao?”

Voldemort đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Harry.

“…” Cậu thế nào lại không nghĩ đến?

Harry đột nhiên cảm thấy hành động và đấu tranh nội tâm vừa rồi của mình thật đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Nhìn vẻ mặt “Thật may là cho tới giờ ta chưa từng kì vọng vào chỉ số thông minh của ngươi” trên mặt Voldemort, Harry cảm thấy hiện tại cho dù mình có mất trí xông lên cắn hắn cũng không đủ.

Nhưng đương nhiên, cậu không thể làm loại ý tưởng đó biến thành sự thực.

Dù sao, cậu vẫn còn lý trí.

“Được rồi… Chúng ta đi giải câu đố trong này đi.”

Harry đứng dậy, vỗ bụi trên áo choàng, thuận tiện chỉnh lại quần áo vì lúc trước lục lấy chìa khóa mà có chút xộc xệch.

Đúng rồi, cái chìa khóa!

Harry nhìn chung quanh, tìm được cái chìa khóa rơi trên mặt đất cách đó không xa.

Cậu nhặt chìa khóa lên, cất vào túi trữ đồ.

Harry đi về phía Voldemort, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn bàn học nghiên cứu cái gì đó.

“Ngươi đang làm cái gì đó?”

“Lắp lại bộ xương này.”

Voldemort nói, đem một cái xương mác gắn lên khung, mấy cái xương rơi quanh chân khung treo mô hình đã xếp lại thành một bên chân hoàn chỉnh.

Harry nhặt lại những mảnh xương chung quanh, đem đến cho Voldemort.

Nhìn qua, những mảnh xương này hoàn toàn giống hệt nhau, không thể phân biệt chỗ nào là xương cánh tay, chỗ nào là xương đùi.

“Sao vậy?”

“Thiếu một mảnh.” Voldemort nói.

“À… Ta lập tức tìm.” Harry nói, lại quay đi, Voldemort thì kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, nhàn nhã nhìn Harry trái lục, phải tìm.

Cuối cùng, Harry mặt xám mày tro từ dưới một cái khăn lau bẩn thỉu dưới gầm bàn tìm được miếng xương cột sống. Cậu vươn tay tính đưa cho Voldemort, lại thấy hắn không hề có ý định nhận lấy. Cậu nghi hoặc một chút, tỉnh ngộ. Vì thế sư tử nhỏ vừa ở trong lòng xỉ vả Voldemort, vừa tìm một miếng khăn coi như sạch sẽ lau lau mảnh xương, lúc này mới đưa cho Voldemort.

Voldemort vươn tay tiếp nhận, tiếp tục cắm cúi lắp ráp.

Mấy phút sau, bọn họ thành công ghép xong mô hình bộ xương nhỏ kia.

Tiếp đó, chỉ nghe “Cụp” một tiếng, cái bệ của khung treo bộ xương chậm rãi trượt sang một bên, lộ ra một cái hộp giấu bên dưới.

Harry mở hộp ra, bên trong là một viên pin.

“Thế nào?”

Voldemort nhìn thoáng qua thứ trong tay Harry, có chút đắc ý nói.

“Ngươi đoán đúng rồi, nơi này đích thực là phải vào.” Harry gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Voldemort, lại lập tức nói thêm một câu, “Vậy ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết chúng ta giờ phải ra ngoài bằng cách nào không, quý – ngài – Voldemort – thông – minh?”

Sau đó hài lòng nhìn nụ cười trên mặt Voldemort cứng lại.

“Đó là một câu hỏi hay, cậu Potter,” Voldemort giả cười, “Đáng giá để chúng ta nghiên cứu một chút.”

Harry nhìn Voldemort làm bộ làm tịch, không chút lưu tình đảo mắt xem thường.

“Chúng ta đã vào đây khoảng bao lâu rồi?”

“Hẳn là tầm 20 phút.” Harry cho rằng Voldemort muốn nói lảng sang chuyện khác nhưng vẫn trả lời.

“Mật thất này hẳn là còn một cánh cửa nữa.” Voldemort khẳng định, lại làm Harry khó hiểu.

“Ngươi vì sao lại khẳng định như vậy?”

“Bởi vì miệng hố bên trên đã bị bịt kín, chúng ta còn ở đây đốt nến, vậy mà dưỡng khí hoàn toàn không có dấu hiệu cạn, tần đó manh mối không phải đủ rồi sao?”

“Vậy cái cửa ấy ở đâu?” Harry hỏi.

Sau đó hai người bọn họ đồng thời hướng mắt về phía giá sách sau lưng.

Voldemort cầm ngọn nến đi đến, đặt cạnh giá sách, ngọn lửa liền bị tạt vào phía bên trong.

“Là chỗ này.” Harry đi tới bên kia giá sách, giơ tay cảm nhận một chút, cậu có thể cảm giác có luồng gió lạnh rất nhỏ thổi vào.

“Nhìn qua có vẻ là thông ra bên ngoài.” Voldemort nói.

“Đúng vậy.” Harry nói xong, chống tay, vận sức đẩy nhưng giá sách không chút xê dịch, cậu lại thử kéo cả hai bên, vẫn vô dụng.

“Hoàn toàn bất động, phải làm sao mới đẩy được nó ra bây giờ?” Harry hỏi, “Bùa bay?”

Voldemort nghe cậu hỏi vậy, thuận tay phóng một bùa Wingardium Leviosa, sau đó lắc lắc đầu.

“Đi tìm một chút, xem có cơ quan ẩn nào không.”

Hắn nói, đồng thời mang giá cắm nến đặt lại lên bàn.

===============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét