Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

Giải mê du hí - chương 26

Chương 26: Tác giả trò chơi tàn bạo

Hai người ở trong mật thất dạo một vòng, liền lập tức xác nhận mục tiêu. 

Trong mật thất không có chốt mở, nút bấm, ổ khóa nào khác, khả năng duy nhất còn lại là quyển sách bị thiếu trên giá. 

Hai người đã phân công hợp tác không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên Harry nhìn Voldemort dùng ánh mắt ghét bỏ lườm đống đồ lộn xộn chất trong góc phòng, không do dự lấy một giây nhận chỗ đó vào phạm vi tìm kiếm của mình.
Cậu cúi người, tìm tìm một lát, cuối cùng trực tiếp ngồi hẳn xuống. 

Số lượng đồ vật chỗ này thực sự quá nhiều, nào là giấy vụn, bản vẽ, rồi thủy tinh, giấy gói kẹo… Harry vừa bới vừa sa sầm mặt mày, cảm thấy cái đống này chưa sinh ra con gián, con chuột nào đúng là phép màu. 

“Shzzz…” 

Đột nhiên, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, Harry vội vàng rụt tay lại, nhìn thấy một mảnh thủy tinh nhỏ trong suốt găm vào thịt. 

Cậu thật cẩn thận rút mảnh thủy tinh ra, lại nhéo nhéo ngón tay, phát hiện hình như còn một ít dằm thủy tinh mắc bên trong. Nhỏ giọng biến ra một cây kim sạch, hơi hơi nghiêng người nương theo ánh nến vốn cũng không sáng lắm, cố gắng xử lý cái dằm trong tay. 

Bên kia, Voldemort vừa kiểm tra xong cái bàn, vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy sư tử nhỏ nhà Gryffindor đang híp cặp mắt xanh biếc, đánh vật với đầu ngón tay. 

Cả căn phòng chỉ có một giá cắm nến, từ chỗ Voldemort nhìn qua, Harry nơi đó cơ hồ giống như một cái bóng tối đen, đứa nhóc đó vậy mà không kêu rên lấy một tiếng, cứ như thế chịu đau. 

Voldemort vừa định mở miệng nói cái gì, đột nhiên lại hiểu ra nguyên nhân Harry như vậy. 

Thói quen. 

Thói quen lúc bị thương thì tự mình xử lý vết thương, thói quen ở trước mặt người khác che giấu vết thương của mình. 

Mà hắn, Voldemort, mặc dù ở nơi này vừa được đứa nhỏ kia thừa nhận là đồng đội, nhưng bọn họ lại càng là tử địch, cho nên trừ khi vạn bất đắc dĩ, nó sẽ không yêu cầu hắn trợ giúp. 

Ngẫm lại lần hắn muốn xem vết thương bị phép thuật hắc ám ghi lại trên tay Harry, tên nhóc phản ứng quá khích như vậy, hiển nhiên là trong lòng nó, giữa bọn họ vẫn có khoảng cách. 

Voldemort có chút ngạc nhiên khi bản thân đến tận giờ mới ý thức được điều này. Cho tới giờ đều là hắn chủ động duy trì khoảng cách với người khác, hắn vậy mà lại vì chuyện kia mà từng rối rắm, tức giận mất mấy ngày. Voldemort đột nhiên cảm giác sau khi cắt nhỏ linh hồn mình ra, chỉ số IQ cùng EQ của hắn thực sự giảm đi rất nhiều. 

Kì thật, đứa nhỏ này xét về mặt nào đó, rất giống mình, Voldemort nghĩ vậy, phất tay làm ánh nến sáng hơn. 

Harry bên kia cảm giác ánh nến đột nhiên sáng lên, nghi hoặc nhìn về phía Voldemort, lại phát hiện hắn căn bản không có nhìn về phía mình. 

Ảo giác sao? 

Harry chớp chớp mắt, quay trở lại với ngón tay mình. 

Cậu dùng một bùa cắt rất nhỏ mở rộng vết thương, sau đó dùng kim khều cái dằm thủy tinh ra, cuối cùng dùng một bùa chữa lành, thuận tay xóa luôn vết bỏng do cái chìa khóa nóng gây ra. 

Nhìn miệng vết thương từ từ khép lại, Harry cảm thấy tâm tình mình cũng tốt lên. 

Mấy phút đồng hồ sau, cậu từ đống rác nhảy dựng lên, hưng phấn chạy về phía Voldemort hô, “Tìm được rồi!” 

Voldemort đi tới, tiếp lấy quyển sách trong tay Harry, không để ý cậu châm chọc hỏi hắn lần này không sợ bẩn à, chỉ liếc qua ngón tay kia. 

Nhìn thấy ngoài bụi bẩn ra cũng không có miệng vết thương, Voldemort mở miệng nói, “Đi thôi.” 

Hắn đi đến chỗ giá sách, đem quyển sách đặt vào. 

Chỉ nghe tiếng vang “ầm ầm”, toàn bộ căn phòng đều chấn động. 

Harry cẩn thận tránh đá vụn cùng tro bụi từ bên trên rơi xuống, đi tới bên cạnh Voldemort. 

Giá sách dịch chuyển sang bên cạnh, để lộ một hành lang tối như mực. 

***** 

Hai người đứng nhìn chằm chằm hành lang lạnh như băng ước chừng phải 20 phút, rốt cuộc nhìn thấy mấy bậc thang dẫn lên trên, còn bên kia cái thang có ánh sáng rọi vào. 

Bọn họ quả nhiên không đoán sai, hành lang này dẫn ra thế giới bên ngoài căn phòng, nói chính xác hơn, nếu bọn họ đi thẳng về phía trước sẽ trực tiếp đi tới bên ngoài cửa ra vào của căn nhà. 

Căn nhà lớn bao quanh bởi một hàng rào màu trắng, bên ngoài hàng rào là một khoảng không mênh mông, chỉ có một ít bóng dáng mơ hồ, ước chừng là bóng cây. 

“Nhìn qua hình như là rừng rậm.” Harry cố gắng muốn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài mà không được, cuối cùng từ bỏ. 

“Ừm.” 

“Ngươi nói xem, nếu chúng ta cứ thế đi ra ngoài, có tính là trò chơi kết thúc không?” Harry chỉ vào cánh cửa lớn chỗ hàng rào, cánh cửa không khóa, còn thoải mái mở ra, như thể sợ bọn họ không biết là có thể đi qua nó. 

Voldemort trầm mặc không nói, nói thật ra, ý tưởng này làm hắn có chút động tâm, chẳng qua suy xét đến hệ thống, chỉ sợ bọn họ không thể vượt qua dễ dàng như vậy. 

“Thử xem đi!” Harry nói. 

“Ngươi rất muốn chấm dứt trò chơi này?” 

“Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?” Harry có chút kinh ngạc. 

“Đương nhiên muốn.” 

Voldemort nói, nhưng hắn chột dạ, phát hiện ra kì thật trong lòng mình có một chút không muốn. 

Hắn không biết, thực ra Harry cũng không có muốn chấm dứt trò chơi giống như biểu hiện bên ngoài, bởi vì nếu thế, cậu liền mất đi một người có thể nghe cậu lảm nhảm đủ chuyện, cũng mất đi một nơi có thể làm cậu tạm thời quên đi đủ việc rắc rối ngoài đời thực. 

“…” Nghe Voldemort khẳng định, Harry khựng lại một giây, sau đó tươi cười nhìn hắn, “Vậy chúng ta đi thử xem.” 

“Được.” 

Hai người nhất trí xong liền đi về phía cánh cửa. 

Mới vừa bước ra bước đầu tiên, trên khoảng không trống rỗng đột nhiên xuất hiện một tờ giấy lượn lờ, chậm rì rì từ từ rơi xuống. Voldemort ỷ mình cao hơn Harry, bắt được tờ giấy trước. 

Chỉ thấy bên trên viết một câu: Thật sự muốn từ bỏ sao? 

Voldemort cùng Harry liếc nhìn nhau, không thèm đọc tiếp, đi thêm một bước. Lần này lại có vài tờ giấy rơi xuống, mỗi người cầm một tờ nhìn. 

———— Thật sự không muốn cố gắng một chút sao? 

Nhìn chữ viết trên giấy, Harry bối rối hỏi, “Chúng ta đi tiếp không?” 

Voldemort không cả thèm chớp mắt, “Dù gì cũng đã đi rồi, đi tiếp đi.” 

Hai người lại đi tiếp vài bước, chỉ thấy giấy trắng bay đầy trời như bông tuyết rơi xuống, Harry tùy ý đọc vài tờ, càng không còn gì để nói. 

Đừng từ bỏ mà! 

Không muốn biết chân tướng sao? 

Các ngươi biết ta thiết kế câu đố vất vả bao nhiêu không? 

Không muốn chơi thêm một chút sao? 

… 

Giấy rơi ngày càng nhiều, toàn bộ tràn ngập đủ kiểu khuyên can nhưng hai người vẫn tiếp tục bước đi. 

Sau đó, bọn họ đột nhiên cảm giác một loại lực lượng mạnh đến không thể phản kháng bắt lấy mình, kéo cả hai ném trở về sau cánh cửa. 

Một tấm ván gỗ hung hăng nện lên đầu hai người. 

Harry kêu “Ối!” một tiếng, vươn tay cầm lấy tấm ván, vừa thấy, nhất thời cảm thấy đầu đầy hắc tuyến (;¬_¬) 

Chỉ thấy trên tấm ván dùng nét bút dạ rất lớn viết một tràng: 

“Ta nói nhiều như vậy mà các ngươi vẫn còn muốn ra ngoài! Quá đáng! Đã thế ta không cho các ngươi ra nữa, hừ! O( ̄ヘ ̄o#)”

Harry nhìn Voldemort, phát hiện hắn đang có biểu cảm giống y như mình, cạn lời. 

***** 

Harry từ trong mộng tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. 

Ngày hôm qua bị hệ thống hung hăng chỉnh một hồi, hai người cũng không có tâm tư đi tiếp, cả hai bị ném lên cỏ, ngồi một lát, liền lần lượt từ trong mộng tỉnh lại. 

Một đêm thật dài. 

Harry cùng bọn Ron đi tới đại sảnh, vừa ở trong lòng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua. Chạy trốn khỏi một con nhện khổng lồ, bị con rối dọa, ngồi nửa ngày nghĩ cách lấy cái chìa khóa trong lò sưởi âm tường, cuối cùng không cẩn thận rơi vào hố bẫy, kết quả thuận lợi chạy ra thì lại bị hệ thống đùa giỡn. 

Cơ mà, kinh hãi nhất vẫn là chuyện Voldemort vậy mà đem bộ mặt rắn của hắn biến đổi trở về khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta ghen tị. 

Hoàn thành lớp học buổi sáng, Harry cùng Ron và Hermione cùng về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cặp sinh đôi nhà Weasley đang cực lực đề cử bọn họ những cách trốn học nhanh. 

Harry cảm thấy hứng thú muốn nghe thử, lại bị nữ phù thủy thông minh dùng ánh mắt nghiêm nghị cấm chỉ. 

“Hermione, bồ không nghĩ dùng cái này tại lớp của con cóc hồng kia là ý kiến hay sao?” Harry nói, “Dù sao bồ cũng biết mụ ta dạy học vô cùng dở.” 

“Là nát bét mới đúng.” Hermione sửa lại nhưng cô bé vẫn như cũ không đồng ý Harry cúp học. 

Buổi chiều là lớp Tiên tri của cô Trelawney, nhìn Umbridge xuất hiện trong phòng học, Harry sửng sốt, chọc chọc Ron ngồi bên cạnh hỏi, “Sao mụ ta lại ở đây?” 

“Harry, buổi sáng chúng ta thảo luận, bồ hoàn toàn không có nghe sao?” Ron nói, nhìn ánh mắt mê mang chớp chớp của Harry, lại tốt bụng giải thích thêm cho cậu một lần chuyện “Umbridge có quyền thẩm tra những giáo sư khác”. 

Harry nghe xong nở nụ cười tinh quái, “Thật hy vọng được xem lúc mụ ta gặp phải Snape.” 

“Ai mà không mong chuyện đấy?” Ron cũng hưng phấn phụ họa. 

“Khụ, khụ…” 

Tiếng ho khan đột nhiên truyền đến làm Harry và Ron trong nháy mắt im bặt, hai người quay đầu lại liền thấy Umbridge đã đứng sau lưng nhìn mình từ bao giờ. 

“Thưa toàn thể mọi người, để kiểm nghiệm chất lượng lớp Tiên tri của giáo sư Trelawney, tôi quyết định khảo sát hiệu quả học tập của các cô cậu một chút.” Umbridge điệu đà nói xong, miệng nói “các cô cậu” nhưng ánh mắt chỉ dính chặt vào Harry. 

Ron, tại nơi Umbridge không nhìn thấy, ném cho Harry một ánh mắt thương cảm. 

“Vâng, thưa giáo sư.” 

Harry làm bộ làm tịch mở quyển “Hướng dẫn giải mộng”, thuận miệng bịa ra vài thứ xuất hiện trong giấc mơ của mình, sau đó đối chiếu trong sách giải thích một lần, cuối cùng còn vẽ ra một nụ cười hứng khởi nhìn Umbridge nói, “… Thoạt nhìn, vài ngày tới em sẽ gặp may mắn, thưa giáo sư.” 

“Hừ.” 

Umbridge hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không hề hài lòng chút nào với kết quả này. 

Mụ trực tiếp bỏ qua Ron không thèm nhìn, chạy đến chỗ giáo sư Trelawney, bắt đầu nghi ngờ nội dung giảng dạy của cô, hoài nghi cô lừa gạt trường học và học sinh, hoàn toàn là đang lừa đảo tiền lương. 

Cô Trelawney nhìn Umbridge hùng hổ nói một tràng, trong lúc nhất thời không thể phản bác, chỉ đứng đơ ra đó, thoạt nhìn có chút đáng thương. 

Ron vỗ vỗ bả vai Harry, biểu dương cậu làm tốt lắm. 

Harry cho cậu ta một biểu tình cảm ơn “chút lòng thành”. 

Cậu tùy tay lật lật mấy trang sách “Hướng dẫn giải mộng”, kì thật cảm thấy Umbridge nói cũng không hoàn toàn sai, ít nhất cậu cũng hiểu được quyển sách này rất vô dụng. 

Cái gì mà ban ngày suy nghĩ nhiều về một người thì đêm về sẽ mơ thấy người đó chứ? 

Vậy cậu và Voldemort gần như mỗi ngày đều gặp nhau trong mộng thì tính là thế nào? 

Chẳng lẽ nói cậu thầm mến Chúa Tể Hắc Ám hay sao? Harry yên lặng ở trong lòng ói mửa. 

==============

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét