Chương 33: Tâm ý hiện ra
“Bây giờ, câu hỏi thứ 3.”
”Xin hỏi, thú cưng của Voldemort tên là gì?”
“A: Tom, B: Jerry, C: Nagini”
Tom? Jerry?
Harry miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng, hai cái tên quen thuộc làm cậu nhớ tớ bộ phim hoạt hình Dudley từng rất thích.
Harry nhớ tới trong quyển nhật kí của Voldemort, hắn hình như từng nói tên thật của hắn là Tom Riddle, nếu như bình thường, Harry khẳng định sẽ đem con mèo xám ngốc nghếch trong phim ra trêu hắn một phen nhưng giờ phút này một chút tâm tình đó cậu cũng không có.
Harry ấn bừa nút B, sau đó cảm giác cái vòng trên cổ lại rút xuống một chút.
Harry không biết mình có nên trào phúng một tí hay không, kiểu như Voldemort không đặt tên cho thú cưng là Jerry hẳn là để chính hắn không biến thành con mèo ngố kia. Từ sau câu hỏi thứ hai, Harry bắt đầu khống chế không được mà thất thần.
Vào thời khắc sinh tử này mà vẫn còn có thể đi vào cõi thần tiên, đến chính cậu còn không thể tin nổi.
Chẳng qua…
Harry không nhịn được nhớ tới đôi mắt đỏ sậm như đá ruby…
Từ khi trò chơi trong mộng này bắt đầu, Harry luôn tránh nghĩ tới việc Voldemort là kẻ giết cha mẹ cậu, hại cậu không thể không sống nhờ tại nhà dì dượng để rồi mỗi ngày chịu tra tấn.
Về sau lâu ngày ở chung, trêu chọc với đấu võ mồm cùng Voldemort, cùng nhau giải câu đố, cùng đối mặt với ác ý của hệ thống, dưới loại tình huống gần như thân thiết ấm áp này, Harry cảm thấy chính mình cơ hồ sắp quên đi sự thật kia.
Chính vào lúc này, sự thật vẫn luôn cố đè nén lại bị khoét ra, máu tươi đầm đìa trực tiếp đặt xuống trước mặt cậu. Đáng buồn nhất chính là Harry phát hiện, khi đối mặt với đáp án rõ ràng đó, cậu vậy mà lại có chút không muốn đối mặt.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn đè cảm giác ấy xuống.
Bởi vì đó là sự thật, đúng như hệ thống kia nói… Kẻ đã giết cha mẹ cậu cũng chính là người đã hợp tác với cậu vài tháng qua – Voldemort.
Và Harry không thể không thừa nhận, cậu cũng sắp đối xử với hắn như bạn bè.
Harry nhắm mắt.
Cậu thậm chí không nhớ đến giờ mình đã trả lời bao nhiêu câu hỏi, chỉ có cái vòng trên cổ nhắc nhở cậu, hai người đã liên tục trả lời sai vài câu. Nếu như lúc bắt đầu, Harry thấy trò chơi này khá hay thì hiện tại, trong đầu cậu đang lộn xộn hết cả.
Giả như mấy tháng trước mà có người nói có một ngày cậu sẽ thích tử địch của mình như thích Ron và Hermione, cậu nhất định sẽ cho kẻ đó một bùa khóa lưỡi luôn và ngay, thậm chí có khi còn thêm vài bùa Levicorpus (Bùa treo giò) hoặc Densaugeo (Bùa mọc răng) để trừng phạt đối phương tội ăn nói hàm hồ.
Còn hiện tại, cảm giác nơi đáy lòng đang vất thẳng mấy câu đó vào mặt mà cậu thì không thể trốn tránh.
Harry thậm chí cảm thấy mình đang có chút oán giận, oán giận Voldemort vì sao lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, thậm chí còn giết cha mẹ cậu, nếu không thì…
Nếu không thì…
Harry đột nhiên bị ý tưởng của chính mình làm cả kinh ngây người tại chỗ.
Chờ một chút, nhất định là có chỗ nào đó không đúng!
Harry ôm đầu, còn không thèm để ý đến giọng nói ồn ào của hệ thống.
Cậu vừa mới nghĩ cái gì vậy?
Ở cùng Voldemort?
Này… Đến Ron với Hermione cậu còn chưa bao giờ nghĩ là muốn cùng họ sống cả đời đâu!
Như vậy, như vậy ————
Harry bị đáp án này làm hoảng loạn tới mức lao thẳng người vào lồng sắt.
Rầm, rầm, rầm…
Harry lao vài phát, cho đến khi bị cơn đau làm cho không thể nghĩ tới đáp án đáng sợ đó nữa.
Lúc này cậu mới nghe thấy giọng nói vừa thúc giục vừa khó hiểu của hệ thống.
“1 HIT, 2 HIT, 3 HIT… 7 HIT! Ngài Potter, câu hỏi của ta khó đến vậy sao? Làm ngươi hoảng đến lao vào song sắt tận 7 lần?”
Vừa nghe hệ thống nói câu đó, vừa nghĩ tới bên kia Voldemort cũng có thể nghe thấy hệ thống đang trêu chọc mình, Harry nhất thời xấu hổ đến mức lao đầu thêm vài cái nữa.
Bên kia, Voldemort nghe hệ thống thúc giục Harry rồi bắt đầu sổ một tràng số đếm, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cho tới khi hệ thống nói Harry đang đâm đầu vào song sắt.
Voldemort có chút á khẩu, câu hỏi này khó đến thế sao?
Không phải chỉ là hỏi trong 3 thứ: Hộp hù dọa, Mô hình ô tô và Quidditch, Harry thích cái gì nhất thôi sao? Voldemort đã nghe qua Draco báo cáo cho nên thực quyết đoán chọn Quidditch, không nghĩ tới Harry bên kia tựa hồ là bị rối rắm đến mức lao mình vào lồng sắt…
Làm cho Voldemort hoài nghi có phải mình đã chọn nhầm hay không.
Tình báo của tiểu quỷ nhà Malfoy không chuẩn tí nào, nghĩ tới cái vòng trên cổ Harry sắp co lại một chút nữa, mặt Voldemort nhất thời đen sì.
May mà một giây sau, hệ thống báo đáp án của bọn họ giống nhau, Voldemort lúc này mới từ bỏ ý nghĩ muốn trừng phạt nhà Malfoy.
Ngay vào lúc Harry ý thức được bản thân thích Voldemort, cái con người có chỉ số EQ cao hơn cậu rất nhiều mang tên Voldemort cũng đồng thời ý thức được vấn đề hắn luôn luôn lảng tránh, mặc cho việc cảm xúc trên phương diện ái tình của hắn thấp đến đáng thương.
Vào lúc hệ thống đưa ra câu hỏi kia, tim của hắn như hẫng một nhịp, hắn liền biết mình 100% không được bình thường.
Voldemort trước kia chưa từng vì mình giết người thân của ai mà có loại cảm giác này, hơn nữa còn là cha mẹ của tên nhóc đã hại hắn mất mấy năm phải kéo hơi tàn trốn chui trốn lủi trong rừng rậm.
Hắn thích Harry Potter?
Ý tưởng mà Voldemort từng cho là vô cùng nực cười lần thứ hai xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng lần này, hắn không còn vội vã bỏ qua hay phủ nhận.
Trốn tránh không phải là tác phong của Voldemort.
Cho dù là đối với việc mà hắn đã luôn trốn tránh rất lâu.
*****
Hệ thống lại lải nhải.
Hai người đều có chút thất thần nhưng kì dị là ở chỗ vào lúc thất thần, đáp án chỉ được chọn theo bản năng lại có xác suất chính xác đến 100%.
May mắn, Voldemort vẫn là người từng trải hơn, người hồi thần trước cũng là hắn.
Tuy Voldemort không biết Harry đang nghĩ gì nhưng xem xét việc cậu càng ngày càng thả lỏng hơn khi ở cùng hắn, hiển nhiên là đã đối với hắn sinh ra sự ỷ lại nhất định. Bây giờ mâu thuẫn bén nhọn nhất của hai người bị lôi ra đặt trước mặt, con sư tử nhỏ kia khẳng định cũng không dễ chịu gì.
Hắn híp mắt nhìn bức tường trắng chắn trước mặt, đột nhiên dưới thanh âm kinh ngạc của hệ thống, tự biến ra cho mình một cái ghế dựa, nhàn nhã ngồi xuống.
Bên kia hệ thống, tác giả trò chơi “Ivy” nhìn tình huống hai bên mà muốn phát điên lên rồi.
Tình huống chỗ Voldemort thì còn nằm trong phạm vi lý giải của ả, với tính cách không thèm quan tâm đến kẻ địch của hắn, trải qua những câu hỏi kia vẫn thoải mái là chuyện bình thường nhưng còn bên Harry Potter thì là cái gì?
Vì cái gì sau khi nghe câu hỏi lại bắt đầu phát động kinh lao đầu vào lồng sắt???
Đáng lẽ tên nhóc đó phải nhất thời nảy sinh sát ý, sau đó trở mặt với Voldemort, để cho kế hoạch châm ngòi ly gián của ả thành công tốt đẹp mới đúng chứ?
Vốn ả còn ôm trong mình ý tưởng sẽ được trêu tức hai kẻ buộc phải ở cùng tử địch của mình, trong lòng ghét nhau nhưng lại không thể không hợp tác với nhau, nhưng rồi sau đó, ả phát hiện hai người họ hợp tác càng ngày càng ăn ý, thậm chí có lúc còn quấy rầy tới kế hoạch của ả, cho nên ả mới nảy ra ý bắt cóc Harry, buộc bọn họ phải tham gia trả lời câu hỏi.
Về phần tại sao ả lại mặc kệ việc trò chơi có khả năng phải dừng lại luôn, đơn giản thôi, trò chơi này một khi đã bắt đầu, muốn kết thúc thì chỉ có 2 khả năng, hoặc là có người chết, hoặc là thông qua cửa cuối cùng.
Ban đầu Ivy đã cho rằng giữa đường Voldemort có lẽ sẽ không tin cảnh trong mơ này, trực tiếp giết Harry Potter ngoài đời thực, nhưng hắn lại không làm. Mà thôi, không sao, cho dù qua ải thì sao chứ, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có cái chết mà thôi.
Nhưng hiện tại, tất cả đang bắt đầu thoát ly khỏi khống chế của Ivy, thậm chí còn khiến “Nàng” bởi vì họ mà dần dần thức tỉnh…
Ivy có chút hỗn loạn nhưng trạm kiểm soát của trò chơi đã thiết kế trước, cho dù “Căn phòng tâm ý tương thông” này là đột nhiên thêm vào nhưng quy tắc cố định thì không thể thay đổi.
Ả thở dài một tiếng, ảo não đọc câu hỏi tiếp theo.
Bên kia, Harry vẫn đang chìm trong rối rắm, cậu nhớ tới bản thân lúc trước còn ôm ý nghĩ muốn moi tin tình báo từ Voldemort cho thầy Dumbledore, giờ thì đến tình cảm bản thân cũng dâng cho hắn luôn rồi.
Không biết có phải hệ thống có thể đọc được ý nghĩ trong đầu Harry hay không, cậu đột nhiên nghe thấy hệ thống hỏi:
“Xin hỏi, thái độ của Harry Potter đối với Voldemort là như thế nào?” Hệ thống tiếp tục ý đồ châm ngòi ly gián.
“A —— Tử địch vô cùng căm ghét, B —— Như người xa lạ, C —— Người mình có thể ỷ lại, xin mời trả lời.”
Bên Voldemort, hắn nghe câu hỏi, bàn tay luôn nhanh chóng ấn chọn đáp án khựng lại trên không.
Không cần biết là lý do gì, Voldemort vẫn muốn chọn C nhưng nghĩ tới tính tình bướng bỉnh của con sư tử nhỏ kia, cùng với giá trị hận thù giữa hai người, hắn cuối cùng vẫn nhấn xuống chữ A.
Bên còn lại, Harry nhìn chằm chằm 3 đáp án, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cậu khắc chế ý muốn nhấn nút C trong lòng.
Cậu nghĩ, Voldemort đại khái sẽ chọn A, đây là đáp án bảo thủ nhất, cho nên cậu cũng chỉ có thể lựa chọn cái này. Hơn nữa Voldemort cũng sẽ không thể biết suy nghĩ trong lòng cậu bây giờ, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, chọn A vẫn là thích hợp nhất.
Haizzz….
Harry thở dài, ngón tay do dự một chút…
Cuối cùng đè xuống…
===============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét