Chương 34: Tiến thêm 1 bước và lui 1 bước
Harry cuối cùng chọn B.
Cho dù Harry biết khả năng Voldemort chọn A là lớn nhất, cho dù cậu biết vào lúc này, thứ cần nhất là sự chính xác chứ không phải tình cảm. Nhưng Harry không phải Slytherin, cậu không thể làm chuyện tuyệt đối lý trí, cho nên cậu không thể chọn A, đáp án đó quá mức trái với nội tâm, làm một Gryffindor luôn thành thật với tâm ý của mình, Harry không làm được như vậy. Nhưng cậu cũng không thể chọn C, có một loại cảm giác tự trách mãnh liệt khiến cho cậu không thể thản nhiên mà đi chọn đáp án đó.
Cha James, mẹ Lily, Cedric Diggory đã chết trước mặt cậu, những thành viên Hội Phượng Hoàng bị Tử Thần Thực Tử hãm hại phải vô Azkaban, còn có vô số người đã bị Chúa Tể Hắc Ám giết…
Harry không vĩ đại đến vậy, cậu sẽ không thánh mẫu đến mức nói mình muốn cứu vớt cả thế giới, nhưng làm một Gryffindor, cậu có sự chính trực, có lòng lương thiện, cậu không thể dưới tình huống này còn chỉ chăm chăm đi cho cho tình cảm của mình đối với Voldemort.
Cho nên, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn đáp án chắc chắn sẽ không chính xác, B, mặc kệ việc bản thân và Voldemort dù có làm thế nào cũng không thể trở thành người xa lạ.
Quả nhiên, một giây sau khi chọn đáp án, cậu cảm giác cái vòng trên cổ lại co lại một chút. Cảm giác hít thở không thông như một loại trừng phạt lại khiến tâm tình thống khổ của Harry thấy dễ chịu hơn.
Harry cảm giác hô hấp khó khăn hơn rất nhiều, đầu váng đến sắp ngất nhưng cậu vẫn mỉm cười.
Đây là hậu quả mình đáng phải nhận, cậu nghĩ thế.
Bên kia, Voldemort bị kết quả làm cho kinh ngạc.
Hắn còn chưa kịp hỏi ý kiến đã chợt nghe thấy hệ thống nói ra đáp án hắn muốn biết.
“Hửm? Không khác gì người xa lạ? Ngươi đáng lẽ phải cực kì hận hắn mới đúng chứ? Thật kì quái!”
Đúng, rất kì quái, Voldemort nhíu mày.
Cho dù có không tính đến C đi chăng nữa thì A cũng là lựa chọn có khả năng lớn hơn B rất nhiều, sao con sư tử đó lại đi chọn B? Voldemort có cảm giác thực sự đoán không ra đối phương đang nghĩ gì.
Chẳng qua đáp án B này cũng không có gì không tốt, ít nhất, Voldemort biết Harry quả nhiên đã bị hắn ảnh hưởng không nhỏ, ấn theo kế hoạch mượn sức Cậu bé cứu thế ban đầu mà nói, mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Cơ mà hiện tại Voldemort không nghĩ như vậy.
Không còn trốn tránh tình cảm khác thường của bản thân, hắn phát hiện mình tựa hồ cũng bắt đầu thích Harry từ lâu rồi. Việc này đối với hắn mà nói cũng không phải việc tốt, bởi vì thích một người tức là sẽ phải chịu kiềm chế từ đối phương.
Đây là chuyện Voldemort không muốn thừa nhận.
Đương nhiên, hắn có thể giống như ngày xưa, cắt ra một phần linh hồn đem đoạn kí ức này phong ấn lại nhưng Voldemort phát hiện, hắn dùng phương pháp tu bổ linh hồn theo sách cổ đã được một thời gian nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Dưới tình huống như vậy, hắn không dám tùy tiện làm gì linh hồn mình, bởi vì trên sách có nói nếu thương tổn linh hồn lần nữa trước khi tu bổ hoàn thành sẽ làm chết vật chủ, mất nhiều hơn được.
Vì mọi lý do, Voldemort cảm thấy thẳng thắn thừa nhận tình cảm là lựa chọn tốt nhất hiện giờ, mặc dù “tình cảm” là khái niệm quá mơ hồ đối với hắn nhưng nếu nắm được quyền chủ động, mọi việc chưa chắc đã trở nên nguy hiểm. Huống hồ đây là Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật, là tử địch của hắn, nếu đối phương thích hắn, chẳng phải sẽ bớt được rất nhiều phiền phức sao? Nghĩ tới sắc mặt khó coi của Dumbledore khi biết chuyện này, Voldemort lại cảm thấy sung sướng.
Sau khi đồng hành một thời gian, Voldemort hiển nhiên biết Harry không còn ghét hắn như trước nữa. Số lần đối mặt nhau, tiếp cận nhau càng ngày càng nhiều, hảo cảm sẽ càng gia tăng, điểm này hắn đã nghiệm chứng.
Vậy nên Voldemort cảm thấy…có lẽ mình có thể thử dụ dỗ Cậu bé cứu thế xem sao.
Về phần “Người xa lạ”?
Voldemort nhếch khóe miệng, cho dù đối phương có muốn cũng còn phải xem hắn có cho hay không.
*****
Bên kia, Harry sao có thể biết trong đầu Voldemort đã kịp nghĩ ra tần đấy thứ. Cổ họng bị bóp nghẹt đã khiến tầm mắt cậu có chút mơ hồ, tay chân vô lực, phải ngồi dựa vào lồng sắt.
Cậu không biết còn bao nhiêu câu hỏi tiếp sau nhưng tình huống hiện tại thì không thể tiếp tục sai một câu nào nữa.
Đại não thiếu dưỡng khí khiến tư duy mất dần tỉnh táo, Harry thậm chí cảm thấy cứ như vậy đồng vu quy tận với Voldemort ở chỗ này cũng tốt, rồi lại nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu nhớ tới mình vẫn còn các giáo sư, còn có bạn bè.
…. Cậu vẫn chưa nỡ chết.
“Được rồi, bây giờ là câu hỏi cuối cùng, nếu đáp sai câu này thì phỏng chừng các ngươi cũng không cần chơi nữa. Xin mời lắng nghe.”
“Xin hỏi, thái độ của Voldemort đối với Harry Potter như thế nào?”
“A —— Chán ghét, hận không thể giết chết đối phương, B —— Không quan trọng, dù sao tùy tiện bóp cái cũng chết, C —— Rất thích, lưu giữ lại cũng không tệ.”
“Mời lựa chọn.”
“…”
“…”
Mặc dù lúc này bị phân ra mỗi người một nơi nhưng hai người sau khi nghe hệ thống dùng thanh âm lười biếng đọc xong câu hỏi đều cảm thấy không nói lên lời.
Hắn sẽ có chút cảm xúc tích cực gì đối với mình sao?
Cho dù đang mơ mơ màng màng, Harry vẫn không khỏi có chút uể oải nghĩ.
Cậu quyết đoán loại bỏ đáp án C, sau đó do dự giữa A và B trong chốc lát, cậu cảm thấy Voldemort hẳn là rất căm ghét mình, dù sao mình trước đó đã suýt giết hắn mấy lần, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn lúc ở nghĩa địa(*), thấy thế nào cũng nên chọn A.
“Trong-mắt-ta-ngươi-không-là-cái-gì-hết”, tuyên ngôn kiểu đó mới là cách thể hiện bản thân cường đại của Voldemort, không phải sao?
Harry do dự, cuối cùng chọn B.
Bên kia, Voldemort cũng ấn xuống nút B, mặc dù….hắn cảm thấy C cũng không tồi.
Cơ mà vì đại cục, Voldemort tiên sinh không thể không tiếc nuối mà buông tha cái nút có chữ C kia. Dù sao nhất thời xúc động cũng không phải tác phong của Slytherin.
“Tiếc thật đấy.”
Nhận được đáp án của hai người, hệ thống dùng giọng điệu tiếc rẻ nói, làm cho hai người giật mình, cho là mình chọn sai đáp án rồi, nhưng câu nói tiếp theo lập tức làm họ yên tâm.
“Sao các ngươi lại đáp đúng được nhỉ? Rõ ràng là tử địch…không phải sao?!!”
Hệ thống bắt đầu phát điên rồi, Voldemort nghĩ.
Hắn ngắt lời, “Giờ có thể bỏ bức tường này đi, đem chìa khóa cho ta chưa?”
“Ngươi gấp cái gì?!?” Hệ thống chán nản.
Ả phẫn nộ ném ra hai cái chìa khóa, Voldemort vươn tay bắt được, tiếp đó, hắn nhìn thấy vách tường luôn chắn trước mặt mình biến mất.
Hắn thấy được Harry đang hấp hối trong lồng sắt.
Harry bị nghẹt thở, mặt đã đỏ bầm, môi tái nhợt, nhìn như sắp thăng thiên đến nơi.
Voldemort nhanh chóng mở lồng, sau đó dùng chìa khóa nhỏ mở vòng cổ. Trên cổ Harry có vết dây rất sâu, đã bầm xanh. Hô hấp đột nhiên thông thoáng làm Harry thở hốc một hơi, rồi lại bị khí lạnh làm sặc, kịch liệt ho khan.
Voldemort vươn tay vỗ vỗ thuận khí cho Harry, cậu lại nghiêng người tránh khỏi tay hắn. Voldemort ngước lên nhìn vào mắt cậu, bên trong con ngươi xanh biếc là xa cách, trốn tránh, xen lẫn thống khổ.
“Cách xa ta ra một chút.”
Hắn nghe thấy Harry nói như vậy.
Nhưng Voldemort là kẻ sẽ nghe lời người khác hay sao?
Hắn nhếch khóe miệng, kéo thân thể vì khó thở thời gian dài mà mềm nhũn của cậu lại, vuốt xuôi sống lưng.
Harry bị hành động của hắn làm thiếu chút nữa lại nghẹn chết, ho sặc sụa.
“Ngươi, khụ khụ khụ…. Ngươi, ngươi…”
Trận ho dồn dập làm cậu không thể nói một câu tử tế.
Cuối cùng, Harry lựa chọn tỉnh lại trong hiện thực để trốn khỏi móng vuốt của kẻ kia.
Vừa tỉnh dậy, cậu phát hiện có vài người đang vây quanh mình.
“Mọi người sao vậy?” Harry đầu đầy chấm hỏi ngơ ngác nhìn một đống người đang đứng chung quanh mình, có bà Pomfrey, giáo sư McGonagall, thầy Dumbledore… A, còn có lão Snape âm trầm đứng trong góc.
Sao bọn họ lại xuất hiện trong phòng ngủ của cậu?
Ron đâu?
Harry không rõ cho nên có chút lo lắng nhìn họ, cảm giác hình như có chuyện gì lớn đã xảy ra.
“Potter, mi có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Snape đứng trong góc phòng lại là người cất lời đầu tiên, Harry ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, “Hẳn là hơn 6h sáng, thưa giáo sư.”
Cậu nói xong, rút đũa phép, dùng bùa thời gian kiểm tra, lại phát hiện vậy mà đã 10h sáng rồi.
“Sao lại thế này?” Harry kêu lên, nhưng cậu lập tức hiểu được nguyên nhân nên lại ngậm miệng lại.
“Đây cũng là chuyện chúng ta muốn biết, Harry.” Thầy Dumbledore nhìn qua có hơi lo lắng, “Con gần đây xảy ra chuyện gì sao? Có thể nói cho bọn ta không?”
Nhưng ông nhìn thấy Harry lắc đầu.
“Hiệu trưởng Dumbledore, con không có gì muốn nói đâu ạ.”
Cũng không thể nói ạ, Harry ở trong lòng đau khổ nói thêm một câu.
Cả gian phòng yên tĩnh trong chốc lát, Harry nhìn mọi người, nói thêm, “Mọi người không cần lo lắng cho con.”
Cậu mỉm cười gượng gạo.
Thật sự không cần lo lắng, cậu nghĩ.
Bởi vì cậu đã tính toán đem thứ tình cảm vừa phát hiện ra bóp chết từ trong trứng nước.
==============================
(*) Nhắc lại một chút cho ai lỡ quên mất nội dung truyện, đây là nơi Voldy hồi sinh trong tập Harry Potter và Chiếc cốc lửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét