Thứ Năm, 18 tháng 4, 2019

Giải mê du hí - chương 35

Chương 35: Tiểu thư giả 

Không ai có thể hiểu trong đầu Harry rốt cuộc đang nghĩ cái gì. 

Nói xong câu kia, cậu chỉ cúi đầu trầm mặc. 

Cậu nghe thấy thầy Dumbledore thở dài, xoa xoa tóc mình, sau đó dặn dò mình nghỉ ngơi cho tốt, nếu vẫn muốn lên lớp thì để sau bữa trưa đi. 

Harry gật gật đầu.

“Ồ! Để tôi nhìn một chút, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói õng ẹo ra vẻ tiểu thư từ cửa truyền đến. 

Umbridge ở trên lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám không nhìn thấy thằng nhóc luôn khiến mình ngứa mắt thì rất kinh ngạc, sau một hồi tra hỏi tin tức (cho dù học sinh Gryffindor không chịu phối hợp thì cuối cùng mụ cũng có thể lấy tin từ chỗ Draco), mụ biết được cái tên kia còn đang ngủ trong phòng, nghe nói sáng nay nó bất tỉnh, không ai gọi dậy nổi. 

Chuyện thú vị như vậy mà lại không có ai báo cho mụ biết, Umbridge hơi phẫn nộ, nhưng cảm giác muốn đến góp vui khiến mụ lập tức không mời mà tới, xuất hiện trong phòng ngủ của Harry. 

Về phần mụ làm thế nào biết mật khẩu mà vào á? 

Tùy tiện tóm một học sinh Gryffindor đến uy hiếp là biết ngay thôi. 

“Không có gì, Harry chỉ có chút không khỏe thôi.” Cụ Dumbledore ngăn cản ánh mắt đang không ngừng soi mói vào bên trong của Umbridge, giáo sư McGonagall cũng hơi nghiêng người, chặn tầm mắt của mụ ta. 

“Không có gì? Không giống như những gì tôi nghe nói,” Umbridge giả cười nói, ý đồ muốn đẩy giáo sư McGonagall đang chắn mình ra, “Bà tránh ra cho tôi.” 

“Giáo sư Umbridge, để tôi nhắc cho bà nhớ, hiện giờ hẳn là lúc bà phải có mặt trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ không phải là ở đây.” 

Giáo sư McGonagall nghiêm mặt nói. 

“Tôi là quan chức cấp cao được đặc phái đến Hogwarts điều tra, tôi có quyền biết nơi này đang xảy ra chuyện gì.” Umbridge tức giận, nhìn thoáng qua Snape đang dùng biểu tình lạnh lùng nhìn về phía mình, mụ vươn bộ móng vuốt chải chuốt chỉ về phía lão, “Bà xem, nói không chừng chính là ông ta hạ độc dược vào đồ ăn của học sinh, khiến học sinh hôn mê bất tỉnh, tôi muốn báo cáo lại điều này lên Bộ pháp thuật!” 

“Ta hạ độc dược học sinh?” 

Snape cuối cùng cũng có động tĩnh, khóe miệng lão vặn vẹo, khí thế đáng sợ đến mức làm Umbridge thụt lùi lại một bước. 

Mụ õng ẹo giậm chân, “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” 

“Giáo sư Umbridge, tuy rằng bà có quyền điều tra Hogwarts nhưng bà không có quyền phỉ báng giáo sư trong trường của tôi.” 

Cụ Dumbledore cũng nghiêm túc hẳn lên, trong đôi mắt xanh lam giống như bắt đầu nổi gió lốc. 

Đại khái là tất cả mọi người đều nhất trí nhắm vào mụ, thử đủ mọi cách đều không được, Umbridge oán hận buông một câu ngoan độc rồi bỏ đi. 

Mụ muốn tố cáo lên Bộ pháp thuật, nói hiệu trưởng Hogwarts Dumbledore ngang nhiên lôi kéo các giáo sư khác chống đối viên chức của Bộ. Mụ thậm chí còn muốn đi tìm Rita Skeeter, để cô ta viết một bài về tình hình Hogwarts hiện tại. 

Cuối cùng, ngày hôm đó, học sinh trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám đều bị Umbridge đang nổi giận đùng đùng kiếm cớ trừ rất nhiều điểm. 

Sau khi Umbridge rời khỏi, mọi người cũng ra khỏi phòng ngủ của Harry, bà Pomfrey còn để lại cho cậu một ít dược nâng cao tinh thần, nghe nói là giáo sư Snape bào chế cho cậu. 

Sau khi uống thử thì Harry có thể kiểm chứng chuyện đó là thật, bởi vì cậu cảm thấy trên đời này không còn người nào khác có thể bào chế ra một loại dược có hiệu quả cực tốt nhưng mùi vị thì kinh khủng không khác gì thuốc độc thế này. 

***** 

Xế chiều hôm đó Harry cũng không lên lớp. 

Cậu ở lại trong phòng ngủ thẳng hết một buổi chiều. 

Hậu quả là buổi tối cậu đặc biệt tỉnh táo, mãi không thể ngủ nổi. 

Nhưng dù sao đó cũng là điều Harry muốn, bởi vì cậu cảm thấy bản thân hiện tại không có cách nào đối mặt với Voldemort. 

Cậu thật hy vọng sự thực có thể như đáp án mình đã chọn, để với cậu, Voldemort không khác gì một kẻ xa lạ… 

Dù cho đó là điều vô vọng. 

Cậu thích Voldemort, không sai, hơn nữa cậu còn biết Voldemort chán ghét mình, cho dù bọn họ phải hợp tác trong trò chơi nhưng hắn vẫn luôn muốn giết cậu. 

Ngẫm lại mấy câu hỏi của hệ thống, Voldemort đối với cậu căn bản là không có một chút ý nghĩ tốt đẹp nào. 

Harry chôn mặt vào gối, nếu không phải mọi người trong phòng đều đã ngủ, cậu thật muốn đấm xuống giường mấy cái. 

“Chắc là không sao đâu”, Harry tự nói với chính mình, “Mày còn chưa lún quá sâu, chỉ cần bảo trì khoảng cách với đối phương, mày rất nhanh có thể chuyển tình cảm qua người khác. Trước giờ mày luôn thích con gái, Voldemort là đàn ông, mày sao có thể dễ dàng thích hắn được cơ chứ.” 

Đúng vậy, đó chỉ là ảo giác thôi, cho dù là không phải thì cũng chẳng sao, đến Cho Chang xinh đẹp mà mình còn có thể dần mất đi cảm giác thì chỉ cần cố gắng một chút, Voldemort cũng sẽ biến mất khỏi đầu mình thôi. 

Đúng, chính là như vậy, dù gì sau khi trò chơi trong mộng chấm dứt, mình đại khái phải tới khi chính thức quyết chiến mới phải gặp lại hắn. 

Nhân lúc đó, có thể triệt để xóa sạch đoạn tình cảm này. 

Vậy thì hiện tại, mình hẳn là nên nhanh chóng tiến vào trong mộng, sau đó nhanh chóng hoàn thành trò chơi, giải thoát cho chính mình. 

Cơ mà sao lại vẫn do dự??? 

Harry ảo não tự đánh vào đầu mình, nằm lại tử tế, nhắm mắt. 

***** 

Khó có khi Harry đến mà Voldemort đã đợi sẵn. 

Hắn đang ngồi ở cái ghế cạnh bàn học, trên bàn là phần nhật kí. 

Nhìn qua thì tựa hồ cũng mới tới không lâu. 

Harry nghiêng người, xoa xoa mặt, xốc lại tinh thần, đi tới. 

“Trên đó viết cái gì?” Cậu hỏi. 

“Tự đọc đi.” Voldemort đẩy quyển nhật kí về phía Harry. 

———— Nàng bắt đầu thức tỉnh, nàng bắt đầu phản kháng, nàng ngu xuẩn tin rằng hai kẻ bị lừa gạt các ngươi có thể cứu nàng ra, thật nực cười. 

Tính đến giờ, đây là phần nhật kí thứ 7 bọn họ đọc được. 

Harry đọc xong, nhìn Voldemort, trong một giây ánh mắt giao nhau, cậu nhanh chóng quay đầu, tầm mắt một lần nữa quay về quyển nhật kí, làm bộ như vừa rồi mình chỉ lia mắt bâng quơ. 

“Ngươi thấy thế nào?” Harry bình tĩnh hỏi. 

“Ta cảm thấy ngăn tủ màu đen không thể mở trong căn phòng cuối hàng lang lầu một khả năng chứa ‘nàng’.” 

Voldemort thấy động tác của Harry, kín đáo nhếch khóe môi. 

“Hơn nữa ‘nàng’ đó khả năng có lẽ chính là Ivy thật.” 

“Vậy bộ xương trong địa lao thì sao?” Harry hỏi, nghe Voldemort giải thích, cậu cảm thấy trong đầu mình lóe lên cái gì đó, “Ta nhớ ngươi đã nói đó có thể là tiểu thư Ivy đã chết.” 

Voldemort gật gật đầu. 

“Chờ một chút!” Harry tựa hồ hiểu ra cái gì, “Nói cách khác, thứ ở trong cái tủ đen đó có lẽ là linh hồn của tiểu thư Ivy?” 

“Ta cho là như vậy.” Voldemort gật gù. 

“Nếu nói linh hồn tiểu thư Ivy sắp thức tỉnh, vậy kẻ vẫn luôn lưu lại nhật kí, theo dõi chúng ta, thiết kế trò chơi, là Ivy giả?” 

“Chưa chắc,” Voldemort ngẫm nghĩ, hắn suy xét chu toàn hơn một chút, “Có lẽ nơi này là Ivy thật thiết kế nhưng bị kẻ khác lợi dụng. Chúng ta vẫn chưa biết Ivy rốt cuộc là người tốt hay xấu, đúng không?” 

Harry thật muốn phun một câu ai so với Voldemort ngươi thì cũng đều là người tốt, nhưng thật vi diệu, cậu cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Voldemort một cái, không nói gì. 

“Vậy chúng ta hiện tại phải làm sao?” 

Cậu hiện tại rất khẩn thiết muốn kết thúc trò chơi này càng sớm càng tốt. 

Ngược lại, Voldemort thực nhàn nhã, “Không phải gấp, đi ra ngoài nhìn xem sẽ biết.” 

Hắn đem đũa phép trên bàn đưa cho Harry, Harry lúc này mới phát hiện vì khẩn trương cộng với bị nhật kí thu hút lực chú ý mà cậu quên béng luôn đũa phép đối với phù thủy chính là sinh mệnh thứ 2! 

Nhận đũa phép Voldemort đưa, Harry ở trong lòng nhỏ giọng nói với đũa phép của mình một tiếng “Thực xin lỗi”. 

Hai người rời khỏi căn phòng. 

Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hình nhân kinh dị cả người dính sơn, đôi mắt trắng dã mỗi lần xuất hiện là một lần khiến Harry tim vọt lên tận cổ họng. 

Con người giả kia cúi đầu, vừa nhìn thấy Voldemort và Harry, đôi môi đỏ máu liền kéo lên thành một nụ cười, đi về phía bọn họ. 

Hai người lập tức phản ứng, quay đầu bỏ chạy. 

Cơ mà trốn đi đâu? 

“Chỗ này!” 

Harry kéo Voldemort vào phòng ngủ tầng 3, Voldemort còn chưa kịp phản ứng, cậu đã kéo đại một cánh cửa tủ, kéo cả hắn vào trong. 

Hai người đồng thời im lặng, bọn họ có thể nghe được tiếng bước chân “cộp, cộp” của con người giả đang đi lại ngoài hành lang, sau đó, tiếng động dừng lại trước cửa phòng ngủ. 

———— Sao lại trốn vào đây? 

Voldemort dùng ánh mắt ý hỏi Harry. 

———— Bản năng… 

Harry ngại ngùng muốn vò vò tóc, ngặt nỗi ngăn tủ này tuy lớn nhưng nhét hai người vào cũng rất chật, cậu thậm chí còn không giơ nổi tay lên. 

Con hình nhân kia chắc đi rồi… 

Harry nghĩ, muốn đẩy cửa lại bị Voldemort túm được tay, tim cậu nhất thời nhảy dựng. 

“Đừng ra ngoài.” 

Cậu nghe thấy Voldemort thì thầm bên tai, thanh âm nhỏ xíu, gần như là tiếng thổi gió. 

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai ngưa ngứa làm Harry rùng mình, ngón tay thiếu chút nữa đẩy cánh cửa ra. 

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy “cạch” một tiếng… là tiếng mở cửa phòng. 

Tim Harry muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng. 

Cậu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. 

Cuối cùng dừng lại trước cửa tủ. 

============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét