Thứ Năm, 9 tháng 5, 2019

Giải mê du hí - chương 36

Chương 36: Hành động lộn xộn – hậu quả thực nghiêm trọng 

Theo tiếng bước chân ngừng lại, Harry đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay, đầu ngón tay phát lạnh.

Cộng thêm cảm giác ái muội trong không gian nhỏ hẹp, từng chút từng chút kích thích thần kinh căng ra như dây đàn.

Harry cảm giác tay Voldemort vẫn chưa buông mình ra. Nhiệt độ cơ thể hắn vốn luôn thấp hơn người bình thường một chút, không biết có phải do mang đặc tính của Xà viện hay không, so với nhóm Sư tử nhiệt huyết thì quả thực luôn lạnh hơn, nhưng giờ phút này, Harry lại cảm giác bàn tay hắn khô ráo mà ấm áp, khiến cậu trong nháy mắt thoáng thả lỏng, rồi lại bởi một loại cảm xúc khó nói khác mà lại căng thẳng.

Chắc là hắn quên buông… Harry nghĩ, cậu hơi giật giật tay, nhưng hắn vẫn không thả ra. Harry không dám cử động nữa, sợ biên độ cử động quá lớn sẽ phát ra tiếng động, khiến cho con hình nhân vốn chỉ cách bọn họ một cánh cửa chú ý. 

Bên ngoài vẫn im phăng phắc. 

Harry thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đặn cùng tiếng hít thở nhè nhẹ của Voldemort.

Bởi vì tình huống vừa rồi xảy ra quá nhanh, cậu chỉ kịp nhét Voldemort vào tủ quần áo rồi nhảy vào cùng ngay lập tức, cho nên hiện tại, gần như cả người cậu đều chui trong lòng hắn, hai má dán vào ngực đối phương, vải dệt lành lạnh làm Harry cảm giác mặt mình càng nóng hơn.

May quá trong này không có đèn.

Nếu không, để Voldemort nhìn thấy bản mặt đỏ bừng này, Harry cũng không biết nên giải thích như thế nào. 

Cái tên kia sao lại không chịu ngẩng đầu lên một tí chứ? Bị hơi thở của đối phương phả vào tai, cảm giác ngứa ngáy như bị lông mèo quét qua làm Harry hơi cáu. 

Sau câu nói kia, Voldemort căn bản không hề nhúc nhích. 

Harry cảm thấy Voldemort chỉ đơn giản là vô tình, hắn đâu phải loại người sẽ để ý mấy cái này, chỉ là đối với một người vừa sáng tỏ tình cảm của mình mà nói, loại tư thế này cũng quá ái muội rồi. 

Nghĩ đến đó, Harry theo bản năng hơi rụt người về phía sau. 

Sau đó, cậu đột nhiên khựng lại. 

Từ từ! Chờ đã!! 

Harry mở to hai mắt. 

Cậu phát hiện cánh tay kia của Voldemort hóa ra nãy giờ đều đặt trên lưng mình… Trong lòng chợt thoáng một cảm giác là lạ… 

Merlin ơi! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy??? 

Harry thật muốn táng cho bản thân một búa. 

Con người giả khủng bố kia vẫn còn ở bên ngoài mà vẫn còn hơi sức nghĩ linh tinh hả? Không phải trước khi tiến vào trong mộng đã nghĩ xong rồi sao? Không phải đã quyết định đem đoạn tình cảm kia triệt để bóp chết rồi sao??? 

Vậy mà giờ chỉ vì một chút tiếp xúc mà tư duy đã chạy loạn, bao nhiêu giác ngộ lúc trước cũng bị ném sạch sẽ. 

Harry nhất thời có chút nản lòng, cậu bức bách bản thân lặp đi lặp lại suy nghĩ ‘Voldemort tuyệt đối không thích mình, hắn chỉ đang muốn mượn sức mình, sau đó giết mình’, rồi mới dần dần bình tĩnh trở lại. 

Về phần hình nhân bên ngoài? 

Harry nhận ra thiếu chút nữa mình đã quên béng nó luôn. 

***** 

Voldemort đối với tình hình hiện tại rất vừa lòng. 

Tuy không gian chỗ này rất chật nhưng cũng bởi vì thế, sư tử nhỏ mắt xanh trước mặt mới hoàn toàn chôn trong lòng hắn. 

Voldemort thậm chí còn muốn cộng cho con hình nhân bên ngoài vài điểm thưởng. 

Còn tâm tư hiện tại của Harry đối với mình, hắn mặc kệ. 

Cho dù là chán ghét hay oán hận, hắn cũng sẽ có bản lĩnh bắt nó đảo ngược lại chứ đừng nói đến đối phương hiện tại không còn cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ đối với hắn như trước nữa, ngược lại còn có chút hảo cảm. 

Chẳng qua, nghĩ tới tính hướng bình thường của Harry, Voldemort không có nghĩ tới chuyện Harry thích hắn, nhưng ít nhất, hắn có tự tin là đối phương đang dần coi hắn là bạn. 

Cảm giác Harry tựa hồ rụt lui về sau một chút, Voldemort không tiếng động cười khẽ, co chặt thêm cánh tay đang đặt sau lưng cậu. Người trong lòng nhất thời cứng đờ, Voldemort phỏng đoán có lẽ cậu không có thói quen tiếp cận thân mật đến thế này với kẻ thù. 

“Đừng lộn xộn.” 

Voldemort ghé sát vào tai Harry, dùng thanh âm siêu nhỏ để đảm bảo bên ngoài không nghe thấy, nhắc nhở cậu. Nói xong, hắn còn làm bộ vô ý sượt môi qua vành tai cậu, ngay sau đó, hắn cảm nhận được sư tử nhỏ kia tựa hồ xù lông. 

Chúa Tể Hắc Ám sung sướng nhếch mép. 

Harry thì cảm thấy tư thế hiện tại chính là một loại tra tấn. 

Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục thế này, cậu có khi sẽ kích động cho Voldemort một đấm ngất xỉu rồi chạy ra đối mặt với con người giả kia luôn. 

Trong lòng bắt đầu nôn nóng. 

Thậm chí suy nghĩ ‘Đối phương chán ghét mình’ cũng không thể làm cậu tỉnh táo lại. 

Vào lúc một tia ấm áp sượt qua vành tai, Harry sửng sốt vài giây, sau đó mới ý thức được đó là môi Voldemort. 

Môi… 

Harry cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi!!! 

Chỉ cần là người vừa mới hiểu được tâm ý của mình, khi tiếp xúc thân mật với đối phương đều cũng sẽ có cảm giác trong đầu trống rỗng, ai cũng thế chứ đừng nói đến Harry chưa từng trải qua loại cảm giác này. 

Harry thực hối hận tại sao mình lại đi lui về phía sau. Voldemort chắc chắn là sợ cậu còn lộn xộn sẽ làm cả hai bị phát hiện nên mới càng siết chặt tay không cho cậu cử động. Trong tình huống hiện giờ, nếu ở đây là Ron và Hermione mà có 1 trong 3 cử động thì 2 người còn lại cũng sẽ làm vậy thôi. 

Cơ mà có phải là cậu muốn động đâu ~~~ 

Harry ở trong lòng thầm kêu ca, cậu có lý do mà… 

Chẳng qua là đối phương căn bản không biết ý nghĩ hiện tại của cậu mà thôi. 

Cái loại cảm giác không thể nói ra, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống này làm sư tử nhỏ quả thật rất uất ức. 

Harry thậm chí hy vọng con người giả bên ngoài cứ mở cửa tủ ra đi, để đánh vỡ tình cảnh quỷ dị hiện tại…nhưng không. 

Con người giả giống như lại hết pin, đừng lì ngoài cửa, không chút động tĩnh. 

Mấy phút… 

Mười mấy phút… 

Hai mươi mấy phút… 

Tiếng bước chân vẫn không hề vang lên. 

Nếu trò chơi này có chức năng phản hồi, Harry chắc chắn sẽ phản hồi chê trách nó không hoàn thành nhiệm vụ. 

Nửa tiếng sau, con hình nhân cuối cùng có phản ứng. 

Harry nghe được tiếng bước chân chậm rãi rời xa cái tủ, tiếp theo là tiếng cửa ra vào mở, rồi đến tiếng chân “cộp, cộp” ra ngoài hành lang, xa dần, xa dần, cho tới khi không còn một chút động tĩnh nào. 

Hai người lại nín thở chờ thêm một lát. 

Xác nhận bên ngoài đã an toàn, Harry mới đẩy cửa tủ nhảy vội ra ngoài, động tác nhanh nhẹn phát huy tối đa tốc độ lúc bắt trái banh Snitch trên sân Quidditch. 

“Có vẻ không sao rồi…” Harry nhỏ giọng nói, rất sợ con hình nhân kia nghe tiếng quay lại. 

“Ừ.” 

Voldemort gật đầu, vẻ mặt bình thường đi ra khỏi tủ áo, chỉnh lại vạt áo xộc xệch. Động tác của hắn làm Harry nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu xấu hổ vò vò tóc, “Thật xin lỗi.” 

Voldemort đặc biệt hào phóng trả cho cậu một câu, “Không sao.” 

Harry nhìn nhìn vẻ mặt của Voldemort, cảm thấy ý nghĩ “Voldemort cố ý” trong đầu mình trước đó quả nhiên là tưởng tượng vớ vẩn. 

“Ta cảm thấy,” Harry nghe đối phương nói, “Ngươi lần sau phải học khống chế lại tư thế với động tác của bản thân, trong tình huống nguy hiểm mà còn hành động lộn xộn sẽ rất dễ bị kẻ bên ngoài phát hiện.” 

Harry nhìn cái kẻ trước mặt phát ra loại khí thế “Mi thiếu chút nữa làm liên lụy đến ta”, ở trong lòng tự nói với mình, mày xem đi, quả nhiên nguyên nhân là vì thế. 

“Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý hơn.” 

Harry xin lỗi lần nữa, cậu chẳng hiểu nổi cảm giác mất mát trong lòng là như thế nào, vốn cũng đâu có chờ mong gì, sao giờ lại khó chịu chứ? 

***** 

Bởi vì hôm nay Harry tiến vào trong mộng tương đối muộn nên hai người từ trong tủ đi ra không bao lâu, cậu liền tỉnh lại. 

Tinh thần Harry hôm nay không tốt, điều này cậu bạn thân lâu năm liếc mắt một cái là nhận ra. Ron nói nhỏ với Hermione mấy câu, chuyển hướng tới Harry, “Harry, bồ không tính làm chuyện gần đây bọn mình đã bàn sao?” 

“…. Harry?” 

“Hả?” 

Harry lòng dạ bồn chồn hớp mấy ngụm nước bí đỏ, hai người bọn họ phải gọi vài lần cậu mới phản ứng lại. 

“Harry, tớ cảm thấy chúng mình phải nói chuyện.” 

Nữ phù thủy khí thế mười phần, biểu tình kiểu “Harry, bồ rốt cuộc có coi bọn mình là bạn bè không?” 

Điều này làm Harry sinh ra chút áy náy. 

Chính xác, từ sau kì nghỉ hè đến giờ, bởi vì chuyện Ron với Hermione đều lên làm huynh trưởng, lại tiếp xúc với Hội Phượng Hoàng nhiều hơn Harry, làm trong lòng cậu có chút mất cân bằng. Tuy ở trong mộng không thể trực tiếp oán giận với Voldemort nhưng cũng có thể gián tiếp phát tiết khó chịu ra ngoài, cho nên Harry cũng liền xem nhẹ giao lưu với bạn bè ngoài đời thực. 

Harry nghĩ nghĩ, nhớ lại đề tài nói chuyện gần đây của mình với hai người bạn thân, lúc này mới phát hiện học kì này, bọn họ đã bất hòa hơn nhiều. 

“Thật xin lỗi,” Harry chân thành nói, “Mình nghĩ, mình cần hai bạn giúp.” 

“Nhưng mà…” Harry nhìn một vòng chung quanh, sau đó cười cười, “…không phải là ở giữa đại sảnh thế này.” 

“Nói cũng đúng.” Ron vỗ vỗ vai Harry. 

Gần đây cả Ron và Hermione đều có cảm giác hình như Harry xảy ra chuyện gì, hơn nữa, ngày hôm qua Harry bị mê man cũng đã chứng minh điều này. Nhưng Harry vẫn luôn không chịu nói cho ai biết, ngược lại còn có chút xa cách với bọn họ, làm cho Hermione cùng Ron đều thấy buồn. 

Hiện tại, Harry đã nguyện ý để bạn bè giúp đỡ, tất nhiên hai người đều vui vẻ sẵn lòng. 

Ron cảm thấy loại tâm tình tốt này thậm chí có thể làm mình ăn thêm được hai cái bánh nhân thịt nữa! 

Vì thế cậu ta thật sự vươn tay lấy hai cái. 

Tiếp đó… 

Dưới ánh mắt kinh ngạc “Bồ ăn khỏe thế?” của Hermione, Ron quyết đoán đưa một trong hai cái cho Harry. 

Harry nhìn cái bánh nhân thịt to đùng trên tay, trên trán trượt xuống mấy đường hắc tuyến. 

(_ _ |||) 

==============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét