Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

Giải mê du hí - chương 37

Chương 37: Khai hỏa

Tuy rằng muốn nói gì đó cho Ron và Hermione nhưng đến khi thực sự phải mở miệng, Harry lại do dự không biết nên nói như thế nào.

Hermione kịp thời giải cứu cậu, cô bé rút ra một tờ báo, “Harry, bồ đọc cái này trước đi.”

Tiếp nhận “Nhật báo tiên tri” từ Hermione, Harry lập tức thấy trên trang nhất là dòng tiêu đề cực lớn.

———— Cậu bé cứu thế bị hạ độc?!
———— Nghi ngờ hung thủ là giáo sư của Hogwarts?!

Harry tối sầm mặt.

Không nghĩ tới mụ Umbridge vậy mà lại thật sự làm thế.

Nhìn thoáng qua cái tên Rita Skeeter, miệng cậu bắt đầu khô khốc.

Nhưng cậu vẫn cố đọc hết bài báo.

Mấy phút sau…

Ý chính của bài báo này đại khái là nói tới chuyện ngày hôm qua Harry hôn mê. Harry làm đương sự, đương nhiên là biết nguyên nhân thật sự đằng sau, còn trong bài báo này, sự thật được khoa trương lên rất rất nhiều, tỷ như “Theo một nguồn tin cho biết: cậu bé hoàng kim đáng thương của chúng ta đã hôn mê vài ngày, tới hiện tại mới tỉnh, mà sự thật này bị người có tâm phong tỏa”, đến cụ Dumbledore cũng bị biến thành nhân vật phản diện cầm đầu các giáo sư liên quan, cái gì mà “cản trở điều tra viên do Bộ phép thuật đặc phái”, rồi thì “Nguyên nhân Cậu bé cứu thế hôn mê là bởi bên trong sự an toàn của trường học tồn tại tai họa ngầm, hiệu trưởng và các giáo sư không đủ năng lực..vv…vv…

Văn vẻ triệt để nhào nặn Harry thành người bị hại.

Thậm chí trong lời văn còn ám chỉ toàn bộ sự việc khả năng là âm mưu của Dumbledore, giữa thời thế hòa bình này, ông ta muốn tiêu diệt Cậu bé cứu thế đã hết giá trị lợi dụng, miễn cho có người đoạt mất sự nổi bật của mình. Cuối bài báo, Rita Skeeter còn kết thúc bằng một câu châm chọc
“———— Nếu có một ngày, chúng ta phát hiện Harry Potter biến mất, hy vọng cũng sẽ không có ai quá mức kinh ngạc.”

Hermione nhìn Harry oán hận ném tờ báo đi, thật cẩn thận hỏi, “Harry, bồ có thể nói cho tụi này biết sự thật không?”

Harry xốc lại tinh thần, nhưng cái loại “sự thật” quá mức vặn vẹo này làm cậu tức giận đến mức muốn nổ tung. Thầy hiệu trưởng cậu luôn kính yêu lại bị nói đến như vậy, bảo cậu sao có thể không tức.

“Nguyên nhân tớ hôn mê không phải do trong trường có người hãm hại,” nhìn Ron đột nhiên như nhớ tới cái gì mà ánh mắt trở nên sợ hãi, Harry lại bổ sung, “Cũng không phải vì Voldemort.”

Hai người họ lại bởi cái tên vừa vuột ra khỏi miệng Harry mà hơi run run.

Harry không chờ bọn họ trấn tĩnh đã nói tiếp, cho dù chỉ là một giây cũng được, dù chỉ 1 người cũng được, cậu muốn làm sáng tỏ hiểu lầm cho ai đó về thầy hiệu trưởng và các giáo sư.

“Thậm chí các thầy cô còn không có truy cứu xem mình đang giấu họ chuyện gì, ngược lại còn mang thuốc phục hồi đến cho mình.”

Cậu nhớ tới đám cú mèo phô thiên cái địa đến khó hiểu sáng nay, lúc ấy chưa biết chuyện gì xảy ra, Harry còn thắc mắc hồi lâu, bây giờ nghĩ lại, thư bên trong đại khái chắc là viết không ít lời nhục mạ, trách cứ. Mặt Harry nhất thời lạnh xuống.

Kẻ cầm đầu khiến phe thầy Dumbledore lâm vào cục diện bất lợi như vậy… làm Harry nghĩ tới một khả năng.

“Sự kiện Cậu bé cứu thế hôn mê” có lẽ chính là một phát khai hỏa.

Lão Fudge từ sau cuộc thi Tam pháp thuật vẫn luôn muốn thuyết phục quần chúng rằng chuyện “Voldemort trở lại” chỉ là một lời nói dối, dưới sự sắp xếp của lão, dư luận sôi nổi quy chụp cho thầy Dumbledore và Harry cái mũ “Nói chuyện giật gân”, “Muốn nổi tiếng”…

Nhưng Harry cảm thấy Bộ trưởng bộ phép thuật hiện tại chưa có đủ gan đối đầu trực diện với thầy Dumbledore như vậy. Cậu nhớ tới Hermione từng đề cập qua cho mình hình thức hiện tại của thế giới pháp thuật, cùng với vài lần tiếp xúc với lão Fudge, càng thêm khẳng định kẻ đến thân mình còn khó bảo toàn như lão sẽ không làm thế vào loại thời điểm này.

Cơ mà đó là nếu lão chỉ có một mình…

Harry dám khẳng định, với tình hình hiện giờ, sau lưng lão hẳn là có một chỗ dựa vững chắc.

Mà chỗ dựa vững chắc đó, không thể nghi ngờ chính là đối thủ một mất một còn của cậu —— Voldemort.

Harry nói ra ý nghĩ của mình, tự cảm thấy mình chắc đã đoán đúng 7, 8 phần, lại không nghĩ tới Hermione lại lắc đầu phủ định.

Ánh mắt cô bé tràn đầy ngạc nhiên, “Harry, bồ không biết lão Fudge mấy hôm trước đã rớt đài rồi sao? Bộ trưởng hiện tại là Edwin.”

“Edwin?” Harry ngẩn người, đúng là gần đây cậu không chú ý mấy việc này.

“Đúng vậy,” Hermione nghiêm túc nói, “Mặc dù ổng theo phái trung lập nhưng có người nói ổng tương đối thiên về hướng phù thủy hắc ám, tớ đoán lão có thể là kẻ thần bí kia, còn lão Fudge…”
Cô bé dừng một chút, rồi dùng biểu tình cảm khái nói, “Sau khi lão rớt đài, có nói ‘Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thật sự trở về’ nhưng chắc tại bởi trước đó lão tạo dư luận quá thành công nên gần như chẳng ai tin nữa, thậm chí còn có người cố ý chèn ép… Hôm qua Luna có mang cho tớ một quyển “Kẻ lý sự”, trong đó vậy mà lại có một bài phỏng vấn lão, nhưng mà bồ biết rồi đó, đa số mọi người đều nghĩ tờ báo này là báo lá cải…”

Harry nhớ tới nội dung tờ “Kẻ lý sự” mình từng xem trước kia, không thể không nói, thực ra cậu cũng nghĩ như vậy.

“Nói thế thì… thật ra Harry đã đoán đúng phân nửa.”, Ron đột nhiên xen vào, “Hiện tại Bộ phép thuật như vậy, đích xác bởi vì kẻ đứng sau là…. Người đó.”

Hermione gật gật đầu, “Nếu lão Fudge gặp khó khăn, người đầu tiên lão nghĩ tới tuyệt đối là thầy Dumbledore, cho nên Voldemort nhất định đã bị lão từ chối.”

Harry thở dài, nếu không có những lời này của Hermione, mượn thái độ trước đó của lão đối với cụ Dumbledore và mình, Harry thật sự đã nghĩ chỉ cần Voldemort đưa chút hối lộ hoặc uy hiếp, lão sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn luôn.

“Vậy còn Edwin…” Harry ngập ngừng, bởi vì cậu không biết mình có nói đúng tên hay không, thấy hai người kia không có ý sửa lại lời mình, cậu mới nói tiếp, “Hiện tại hiển nhiên là đi theo Voldemort bày mưu tính kế, mượn cơ hội chèn ép thầy Dumbledore với Hội Phượng Hoàng, đúng không?”

Hai người đối diện đồng thời gật đầu.

Sắc mặt Harry càng trở nên khó coi, cậu trầm mặc một hồi, khô khốc nói, “Tớ biết rồi.”

*****

Harry đã biết cái gì?

Harry đã biết tình huống hiện tại hết thảy đều do Voldemort khống chế.

Biết được chân tướng thì Harry có thể làm gì?

Harry không biết mình có thể làm cái gì, nhưng cậu càng ý thức được rõ hơn một việc.

———— Đó là cậu có thêm một lý do để căm ghét Voldemort.

Đáng buồn thay, cái loại căm ghét tưởng như mãnh liệt đó lại không hủy diệt nổi chữ “thích” cùng ỷ lại đã từ từ hình thành trong suốt nửa năm qua.

Chẳng qua điều đó cũng không ngăn được Harry bày ra vẻ mặt lạnh băng khi gặp lại Voldemort trong mộng.

Voldemort cảm thấy có chút tổn thương…

… Tất nhiên là không rồi!

Nếu hắn đã muốn làm việc gì thì tất nhiên đã suy xét đến hậu quả. Cho nên khi nhìn thấy Harry không còn vẻ mặt sư tử nhỏ xù lông ngày hôm qua, ngược lại là tức giận pha lẫn căm ghét, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn cười khẽ nói, “Là ta làm.”

Thừa nhận cực kì rõ ràng.

Rõ ràng đến mức Harry không biết cảm giác phẫn nộ trong lòng là chuẩn bị triệt để bạo phát ra hay là đã trực tiếp bị sự rõ ràng đó bóp nát từ trong trứng rồi.

“Vì sao?”

Câu hỏi vuột ra khỏi miệng Harry mới cảm thấy mình thật khờ.

Vì sao?

Không phải trong lòng cậu sớm đã có đáp án rồi sao?

Bản thân không phải đã sớm nhận thức được sự thật máu chảy đầm đìa này rồi sao?

Voldemort chưa từng thay đổi, hắn chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi. Hắn vẫn luôn đam mê quyền lực, vẫn luôn muốn thống trị thế giới phù thủy. Hắn vẫn luôn chán ghét thầy Dumbledore và Hội Phượng Hoàng…
… và vẫn luôn căm ghét kẻ mang tên Harry Potter.

Trong nháy mắt, Harry thậm chí đã nghĩ tới chuyện tự sát ở ngoài đời thực để khiến bọn họ vĩnh viễn bị nhốt trong trò chơi này không thể ra ngoài. Nhưng cậu lập tức nhìn thấy biểu tình của đối phương.

Gương mặt đẹp trai có thể hấp dẫn ánh mắt phần lớn mọi người giờ phút này đang nở một nụ cười tao nhã mê người.

Nhưng Harry đọc được bên trong nụ cười đó là nguy hiểm.

Kẻ kia, hắn tuyệt đối có thể làm cậu không có cách nào tự sát thành công.

Đối với câu hỏi của Harry, Voldemort đương nhiên không trả lời. Hắn cũng biết, Harry kì thực không cần hắn trả lời.

Ngay sau khi biết chuyện Umbridge đi tìm Rita Skeeter, Voldemort đã lập tức bố trí thêm vài chuyện tiếp sau.

Hắn thừa nhận, hắn thích Harry, nhưng điều đó cũng không thể ngăn được yêu thích của hắn đối với quyền lực.

Không có quyền lực, hắn chẳng là gì cả.

Thậm chí còn không thể bảo vệ người mình thích bên dưới đôi cánh của mình.

Nhìn Dumbledore xem, một bạch phù thủy cường đại đến cỡ nào, bị quyền lực huy động dư luận một chút thôi thì ngay cả danh dự lẫn địa vị bản thân đã không còn được bảo đảm. Dưới áp lực lớn như thế, ông ta chỉ có thể chờ đợi Chúa Tể Hắc Ám tự mình xuất hiện, đến thay ông ta làm sáng tỏ tất cả những việc này.

Về phần hận ý tạm thời của Harry, Voldemort cảm thấy không quan trọng.

Thứ nhất, hắn đã nắm được hảo cảm của Harry, cho dù mang theo một chút cảm xúc tiêu cực nhưng hắn rất nhanh sẽ sửa lại. Hắn đã có thể thay đổi đối phương một lần thì cũng có thể thay đổi lần thứ hai, sao có thể vì chút thích thú mới phát hiện ra mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Thứ hai, hắn cảm thấy chờ đến khi Harry chân chính hưởng thụ được lợi ích của quyền lực, đối phương tự nhiên sẽ hiểu được tại sao hắn làm vậy. Mà khi đó, mặc kệ Harry có thích hắn thật hay không, mọi việc đều không còn vấn đề gì.

Bởi vì hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh sẽ trợ giúp hắn hấp dẫn Harry không thể rời đi.

Tình cảm cùng vật chất song trọng công kích, Voldemort cảm thấy Cứu thể chủ không thể không bị đánh bại.

Cũng làm cho hắn đối với chút động tâm trong lòng càng thêm an tâm.

Voldemort suy tính hết thảy.

Lại không nghĩ tới hắn chưa hiểu hết được Harry.

Vì thế, khi tiếp nhận cú đấm trời giáng muôn phần cục súc lao tới, Voldemort hơn nửa ngày không hoàn hồn nổi.

================

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy chương này nhìn qua có chút nặng nề nhưng kì thực tình cảm tiến triển thực bự á!!!!!

Xin mọi người hãy tin tưởng đây là một bộ truyện vui vẻ! Hơn nữa loại hành vi này của V đại chính là tự tìm đường chết!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét