Một đấm này, Harry huy động sức lực toàn
thân, thậm chí sau khi đánh xong còn lảo đảo vài bước.
Cậu bình ổn lại thân hình, không thèm nhìn
Voldemort đang sững sờ mà nhìn vào tay mình.
Lực tác động quá lớn, cậu không biết
Voldemort lần này bị đánh đau đến mức nào nhưng cậu có thể cảm giác được tay
mình đang đau đến run lên. Mà còn có một thứ khác cũng đang vừa đau vừa tê dại,
giờ phút này đang ở trong lồng ngực cậu nhảy lên kịch liệt, phập phồng, chứa đầy
tức giận.
Nhìn vệt máu nhạt trên tay, là của Voldemort,
màu đỏ tươi ánh lên làm Harry thật không biết có nên cảm thán về độ chân thực của
trò chơi này hay không.
Vào lúc Harry rơi vào sững sờ thì Voldemort lại
từ trong sững sờ thoát ra.
Giây tiếp theo, thiên toàn địa chuyển.
Chờ Harry kịp phản ứng lại đã phát hiện mình
bị Voldemort đè lên trên giường lớn.
Còn tay của hắn đang bóp cổ cậu.
Cảm giác khó chịu làm cậu theo bản năng muốn
rên lên nhưng lý trí rất nhanh kìm hãm lại. Cái loại âm thanh yếu thế đó tuyệt
đối không được phép xuất hiện trong hoàn cảnh giằng co này.
Gần đây hình như rất hay bị thít cổ…
Mình dạo này có duyên với loại hình thức kiểu
này sao?
Harry nghĩ lung tung, cố đánh lạc hướng tâm
trí, ý đồ ngăn cản cảm giác khó thở đang không ngừng dâng lên.
Cậu nhớ tới mình cũng có một lần bị Voldemort
bóp cổ, hình như là hồi bọn họ mới bắt đầu bị kéo vào trong trò chơi. Sau đó, bởi
vì luật của hệ thống, bọn họ không còn dùng loại phương thức có khả năng lưỡng
bại câu thương này để đấu đá nhau nữa.
Không còn đấu đá, thậm chí dần dần còn quen với
việc ở chung cùng hắn…
… Thế cho nên, lần này lại bị bóp cổ, cậu vậy
mà lại rất rất phẫn nộ, thậm chí sinh ra một tia cảm giác hoảng hốt.
Cảm giác áp bách từ tư thế hai thân thể áp
sát truyền ra khiến Harry cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đều bị loại uy hiếp
đó thấm đẫm, cứng ngắc tại chỗ.
Voldemort tất nhiên cũng cảm giác được cơ thể
đối phương căng thẳng.
Một khắc sau, người bị đè bên dưới bắt đầu phản
kháng kịch liệt.
Voldemort không phí sức ngăn chặn cậu làm gì,
người bị bóp cổ vốn sức lực đã bị giảm xuống không ít. Cho dù Harry cố ý nhắm
vào chỗ yếu hại để tấn công thì đối với hắn mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn.
Voldemort híp mắt, nhìn đôi mắt xanh bên dưới
giống như đang có một ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa phẫn nộ ban đầu như một
đốm nhỏ, sau đó dần dần lan tràn đốt cháy khu rừng, mãnh liệt, không ngừng nghỉ.
Đôi mắt thiếu niên bởi vậy mà trở nên rất có
thần, lấp lánh xinh đẹp đến mức một kẻ rất ít khi trực tiếp mặt đối mặt quan
sát ánh mắt người khác như Voldemort cảm thấy muốn lấy nó xuống giấu đi.
Đương nhiên, hắn cũng biết nếu thật sự lấy xuống,
đôi con ngươi kia sẽ mất đi ánh sáng, chẳng khác gì một vật chết.
Sự phẫn nộ tới cực điểm khi bị đánh lại bởi vậy
mà nhường chỗ cho một tia sung sướng nho nhỏ.
Ánh mắt này làm Voldemort nhớ tới mẹ của Cậu
bé cứu thế, nữ phù thủy tóc đỏ với đôi mắt xanh biếc. Khi ấy, vào lúc hắn ý đồ
muốn giết đứa trẻ, trong mắt nữ phù thủy đó cũng là loại căm hận, phẫn nộ và
quyết liệt thuần túy như thế này.
Nhưng Voldemort cảm thấy ánh mắt Harry cũng
không thật sự giống mẹ của cậu.
Bởi vì hắn mới chỉ nhìn thấy cảm xúc tiêu cực
trong mắt Lily, còn trong đôi mắt này, hắn đã từng thấy nó khi nghịch ngợm, khi
ỷ lại, khi mâu thuẫn… đủ loại cảm xúc linh động.
Nếu như nói cảm giác của Voldemort đối với
Harry vốn mới chỉ được 3/10 điểm thì đôi mắt tức giận xen lẫn thống khổ này có
thể khiến hắn hào phóng cho cậu thêm 1 điểm. (Voldy bủn xỉn vl -_-)
Hơn nữa… Hắn đột nhiên rất muốn khiến đôi mắt
này hiện thêm càng nhiều cảm xúc mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Loại cảm giác mới mẻ này khiến quý ngài Chúa
Tể Hắc Ám cảm thấy thật kì diệu.
Hắn chưa từng cảm thấy muốn đi khai quật những
điểm khác của một người hấp dẫn hắn, hắn vốn luôn chỉ thích để đám thủ hạ của
mình đi dạy dỗ kẻ khác mà thôi.
Thực ra, lý do tại sao lại đi thích Cứu thế
chủ, chính Voldemort cũng không rõ ràng. Có lẽ hoàn cảnh trong giấc mơ này quá
mức thoải mái, làm hắn trong lúc lơ đãng tháo xuống 1 phần phòng bị, hoặc cũng
có lẽ vốn chỉ vì muốn lợi dụng đối phương mà làm ra một vài hành vi, cuối cùng
lại bởi trò chơi đùa giỡn người quá đáng này mà những hành vi đó lại biến thành
thói quen.
Khi hành vi và suy nghĩ không đồng nhất, con
người theo bản năng sẽ tìm ra một vài cái cớ cho hành vi đó, để chứng minh rằng
hành vi của mình không sai.
Mà Voldemort cũng đang quy loại cảm xúc hắn chưa
từng thấy này, vào một loại cảm xúc hắn cũng chưa từng cảm nhận qua: “Thích”.
Sau khi phân loại xong nguyên nhân hành vi của
mình, Chúa Tể Hắc Ám bắt đầu dựa theo tính cách và suy nghĩ của bản thân để thiết
lập các loại kết cục.
Ngươi hỏi nếu có một ngày hắn phát hiện kì thực
bản thân lúc trước đã phân loại sai thì sao á?
Thì Voldemort sẽ trả lại ngươi một câu: Chúa
Tể Hắc Ám vĩnh viễn không hối hận về hành vi của mình, bởi vì Chúa Tể Hắc Ám
luôn luôn đúng.
Voldemort nhìn chằm chằm Harry, Harry cũng
không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại hắn.
Cậu từ đôi mắt màu đỏ của hắn ngửi được mùi
máu tươi, cùng với một ít cảm xúc kì lạ. Cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn
đã rút đi không ít, từ từ chuyển thành loại trêu tức như mèo vờn chuột.
Loại ánh mắt này làm Harry theo bản năng muốn
quay đầu tránh đi nhưng cậu cảm thấy chính mình hiện tại không thể lùi bước.
Cùng lắm là chết thôi chứ gì?
Ở trong trò chơi này, cậu mà chết thì hắn
cũng sẽ bị chết theo, tính ra cậu cũng không bị lỗ.
Nhưng mà…
Hành vi của Voldemort vẫn luôn ngoài sức tưởng
tượng của Harry.
Khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp ướt át trên
môi, đại não cậu triệt để đình chỉ hoạt động.
Chờ, chờ chút!
Mới vừa rồi là cái gì?
Bị bóp cổ lâu quá nên sinh ảo giác hay gì?
Một khắc sau, Voldemort dùng hành động thực tế
nói cho cậu biết đó không phải là ảo giác.
Voldemort cúi người, lần thứ hai hôn lên đôi
môi vì thiếu máu mà tái nhợt của đối phương, liếm liếm làn da khô ráo, sau đó
còn thừa dịp cậu phải há miệng để cố hít thở, đầu lưỡi len vào trong khoang miệng
ấm áp, liếm lên vòm lợi, đoạt lấy nước bọt, lại linh hoạt chạm vào đầu lưỡi cứng
ngắc của đối phương, dây dưa.
Nụ hôn mang theo tức giận cùng ác ý của Voldemort
vừa giống bão táp khiến đối phương không thể phản kháng, lại vừa ôn nhu, tràn
ngập ý tứ tán tỉnh.
Và đương nhiên, Voldemort cố ý.
Sau khi nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Harry,
Voldemort đột nhiên muốn đào sâu một chút tâm tình của cậu đối với hắn. Đối chọi
quá gay gắt sẽ làm nụ hôn này mất tác dụng.
Nhìn đối phương còn chưa trút hết tức giận đã
biến thành bộ dáng ngây ngốc chớp chớp mắt, Voldemort không thể không nói, hắn
cảm thấy một loại sung sướng xuất hiện.
Chẳng qua, loại sung sướng ác ý này thật quá
khiến người oán trách nên kẻ gây ra mới bị trời trừng phạt.
Giây tiếp theo, Voldemort liền phải trả giá đắt
cho hành động của mình.
———— Harry trực tiếp cắn phập một cái vào lưỡi
hắn.
…
Bởi vì Voldemort tử vong, hai người lại bị hệ
thống ném vào luân hồi.
Lần này, câu “Game over” giống như mọi khi lại
làm cho Voldemort có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Sau khi hồi sinh, nhìn Harry bị hệ thống ném
lên đầu giường, trong nhất thời, phẫn nộ cùng trêu tức đều tiêu thất, cuối cùng
chỉ còn lại trầm mặc.
Harry hiện tại thực biết ơn cái giường lớn
này đủ rộng.
Trước đó cậu còn từng chê cái giường đủ cho
mình lăn vài vòng này quá khoa trương, giờ thì nhờ nó mà cậu cách xa được
Voldemort sắc mặt âm trầm một khoảng dài. Harry tin tưởng, Voldemort sẽ không
làm màu đến mức từ đầu giường bên kia lao tới đầu giường bên này để tiếp tục
bóp cổ mình.
Cái loại cảm giác vừa rồi làm tim cậu đập quá
nhanh.
Nếu đối phương đấu đá lung tung cưỡng hôn thì
có lẽ còn kích khởi cậu phản kháng, nhưng có trời mới biết Voldemort bị trúng
gió gì, lại đi hôn đến như vậy…
Harry xoa xoa huyệt thái dương.
Nếu không phải bắt được tia trêu tức chợt lóe
trong mắt Voldemort, cậu thật thiếu chút nữa đã bị nụ hôn kia lừa, cho rằng
Voldemort bị mình đấm một phát vào đầu mà biến ngốc đi thích mình.
May mắn, không bị lừa…
Harry không biết bây giờ nên biết ơn hành động
vì bị trêu tức mà nổi giận kia đã cứu mình hay là buồn rầu vì bản thân vậy mà lại
bị Voldemort đùa giỡn đến mức vừa tức giận vừa đau lòng như thế này nữa.
Nếu không phải lúc đó kịp phản ứng, cậu cơ hồ
cảm thấy cho dù có chết thêm vài lần nữa bản thân cũng sẽ sa vào sự ôn nhu giả
dối kia, cuối cùng vạn kiếp bất phục.
*****
Hai người luân hồi một lần, tinh thần cũng hồi
phục lại vài phần.
Ít nhất, Harry cảm thấy mình không còn tâm
tình đi bồi thêm cho Voldemort một cú đấm nữa.
Nhìn thoáng qua Voldemort không biết đang suy
nghĩ cái gì, Harry cưỡng ép chính mình tỉnh dậy.
Chớp mắt, loáng thoáng nghe thấy từ mấy giường
khác truyền đến tiếng ngáy.
Mặc kệ đôi mắt cay xè vì buồn ngủ, Harry vẫn
mở lớn mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn màu đỏ, ngây người. Đôi mắt bình thường tràn
đầy sức sống giờ phút này trong bóng đêm dường như cũng bị phủ một màn đen.
Tựa như tâm tình của cậu hiện tại.
Nỗi phiền táo mà cậu căn bản không biết phải
xử lý thế nào.
Nếu như nói Ron và Hermione vẫn luôn tình
nguyện làm thùng rác cho cậu xả tâm sự thì giờ phút này, đại khái đống “rác”
trong đầu cậu đang không cách nào phân loại ra được.
Lần trước bị tờ “Nhật báo tiên tri” chen vào
giữa nên cuối cùng Harry vẫn chưa nói cho hai người họ về chuyện trò chơi trong
mộng, cùng với…chuyện với Voldemort.
Cậu không thể không nói, bản thân cảm thấy
may mắn khi mình chưa mở miệng.
Bởi vì dù rất muốn kể cho bạn bè nghe chuyện
xảy ra với mình nhưng loại chuyện như vậy, đâu thể dễ dàng mở miệng.
Huống chi luật của trò chơi còn ngăn cản cậu
nói ra.
Nhưng Harry đã hạ quyết tâm, lần trước muốn kể
cho hai người họ mọi chuyện vốn chỉ là nhất thời xúc động, nhưng cậu không muốn
tính toán cho có lệ với bạn bè mình. Tuy lần trước không nói, nhưng nếu Ron và
Hermione hỏi lại lần nữa, Harry cũng sẽ nói cho bọn họ chút chuyện ngoài lề, tiện
thể có lẽ còn có thể nhờ bọn họ cho mình một vài góc nhìn và đề nghị khác.
Nhóm bạn bè của cậu mỗi người đều có một sở
trường riêng, cho nên mới có thể giúp đỡ cậu thoát khỏi nhiều khốn cảnh như vậy.
Nghĩ đến đây, Harry cười cười nhưng lập tức
nhíu mày.
… Cậu không biết phải nói như thế nào.
Chẳng lẽ đi trực tiếp nói cho hai người là nửa
năm qua mình luôn ở trong mộng cùng Voldemort chơi trò chơi à? Thậm chí còn
chơi đến mức sinh ra tình cảm với Chúa Tể Hắc Ám?
Ờ… Nhất định không được, không cần thử thì
Harry cũng đã có thể tưởng tượng ra cảnh Hermione tức giận ném mình vào bệnh xá
để bà Pomfrey xem xem mình đầu óc có bị làm sao không rồi.
Ý nghĩ này làm Harry phì cười.
Cảm xúc vui vẻ còn chưa kịp lan ra toàn thân,
tươi cười đã đọng lại trên môi.
Harry sờ sờ môi mình.
Sự đụng chạm chỉ có trong mơ nhưng chân thật
đến nỗi tới giờ vẫn như có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
Cùng với… lúc ấy đối phương bởi vì bị mình
cho một đấm, khiến nụ hôn này phảng phất mùi máu tươi.
Hình ảnh trong đầu khiến đại não thật vất vả
mới thoải mái một chút lại nổ tung.
Harry thở dài.
Sau đó úp mặt sâu vào gối, hận không thể úp đến
mức đánh văng đống suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
=====================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét