Phiên ngoại 1: Nếu. . .
(1) Nếu trò chơi có mắt 1
Đây là lần thứ hai Harry và Voldemort tiến vào địa lao.
Bọn họ thuần thục ấn xuống cái nút yêu cầu, lấy vật phẩm yêu cầu, sau đó trở lại trước hành lang.
Bởi vì đã đọc tờ giấy một lần nên lần này không cần đọc lại nữa, trực tiếp tiến vào phòng.
Hết thảy rất thuận lợi, hai người biết chỉ cần thẳng tắp đi tới là có thể đi qua hành lang.
Harry quyết định nhắm mắt để không nhìn thấy đống dao ảo ảnh đang bay đến nhưng không nghĩ tới, nhắm mắt xong thì cậu không đi đường thẳng được nữa, chờ tới lúc Voldemort phát hiện thì Harry đã chạy sang một ngã rẽ bên cạnh rồi.
“Chờ một chút.” Voldemort nói.
“Làm sao vậy?” Harry mở mắt nghi hoặc nhìn hắn.
“Lần này mi không đi thẳng, tại sao chúng ta lại không chết?”
“Hở…” Harry nhìn xuống chân mình, phát hiện quả thật là như thế. Sau đó, cậu còn ở trước ánh mắt phát hoảng của Voldemort chạy qua chạy lại hai bên đường, vẫn không có gì xảy ra.
“Có phải vì chúng ta không đọc tờ giấy kia không?” Chạy qua chạy lại chán, Harry chợt nghĩ ra.
Sau đó, cậu nhìn thấy Voldemort đột nhiên đen mặt.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Voldemort sao có thể nói nãy giờ hắn thậm chí đã tự hỏi hết một vòng nhân sinh, kết quả lại chỉ vì chưa nhìn một tờ giấy chứ?!?
*****
(2) Nếu trò chơi có mắt 2
Voldemort cùng Harry lần thứ 2 đứng trước cái hố ẩn trong căn phòng cuối hành lang tầng 1.
Nhìn bên dưới cái hố, hai người thương lượng xem ai nên đi xuống trước.
“Ngươi xuống trước đi, lần trước ta xuống trước rồi.” Harry nói.
“A? Ta nhớ rõ lần trước là người nào đó tự mình trượt chân ngã xuống mà?” Voldemort nhướn mày.
“Thì vẫn là ta xuống trước!” Harry cáu.
“Vậy mi có thể xuống trước thêm lần nữa, dù sao mi cũng có kinh nghiệm rồi.”
“Không, ta mặc kệ.” Cậu còn lâu mới ngu dại đi làm cái đệm thịt người lần nữa.
“Thật?” Voldemort híp mắt.
“Thật…” Harry có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo cậu thấy Voldemort chỉ đũa phép xuống hố, bên dưới đáy hố liền xuất hiện một cái giường lớn, tiếp đó tên kia vậy mà lại vươn tay đẩy cậu, đứng gần miệng hố hơn hắn, Harry cứ thế trợn to mắt bị Chúa Tể Hắc Ám đẩy xuống hố.
Voldemort nhảy theo.
Harry ngã trên giường.
Voldemort hạ cánh trên người cậu.
Harry một lần nữa biến thành đệm thịt.
“VOLDEMORT!!!!”
Sư tử nhỏ bất mãn nhe răng rống giận.
*****
(3) Nếu trò chơi có mắt 3
Vẫn là gian phòng trẻ em kia.
Sau một vòng Triple kill bi thảm, lần này, sau khi tiến vào phòng, Voldemort tự giác thu hồi đũa phép, đứng xa đứa bé kia nhất có thể.
Hẳn sẽ không có sai lầm gì đâu, quý ngài Voldemort nghĩ.
Hắn nhìn Harry ôm đứa nhỏ kia chậm rãi dỗ dành, sau đó tiểu quỷ trong lòng Harry đột nhiên quay qua nhìn hắn.
Đứa nhỏ mở to mắt nhìn chằm chằm Voldemort đang đứng bất động.
Voldemort cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, một giây sau, đứa nhỏ lại khóc rống lên.
“Thế này là sao????” Harry sốt ruột nói, vừa nhẹ nhàng vỗ về ru đứa nhỏ ngủ.
“Ta làm sao biết?” Voldemort cũng chẳng hiểu sao.
“Không phải ta đã bảo ngươi cách xa một chút rồi sao?”
Thấy đứa nhỏ khóc không ngừng, Harry cũng có chút khó chịu, cậu cố gắng đè thấp giọng, không để mình nói to dọa đứa nhỏ sợ.
“…. Ta nghĩ, ta đã đứng ở chỗ không thể xa hơn được nữa rồi.”
Harry nghe vậy mới liếc qua một cái, lập tức hiểu ra. Voldemort đang tựa bên cửa, lui nữa thì chỉ có thể ra hành lang. Vì luật của hệ thống, hắn đương nhiên không ra được.
Harry bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục dỗ đứa bé ngủ, sau đó cậu phát hiện bàn tay đứa nhỏ cứ giơ về phía Voldemort nắm nắm chụp chụp, hành động này làm cậu không khỏi có một ý nghĩ…
“Ngươi nói xem, có phải hay không nó thật ra đang muốn ngươi bế nó, để xem mặt ngươi…”
Harry cố ý chỉ nói một nửa, tiếp đó thành công nhìn thấy mặt Voldemort tối sầm.
“Đừng có đùa!” Voldemort nói, điều này sao có thể.
Một giây sau, tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ tiễn hai người Game over thêm lần nữa.
[Nội tâm đứa nhỏ: Một mĩ nhân cũng không thể buông tha! Mĩ nhân, mau đến ôm ta, ngươi không đến, ta khóc cho ngươi xem!]
*****
(4) Nếu trò chơi có mắt 4
*Tình huống giả định là VolHar đã thành một đôi.
Biết ngày mai vào Game sẽ phải tới phòng chứa rượu, Harry buồn rầu không thôi.
Cậu biết tửu lượng của mình kém tới mức nào, cũng biết lần trước mình say rượu đã mất mặt bao nhiêu.
Suy nghĩ trước sau, sư tử nhỏ Gryffindor đã làm ra một quyết định (thật) vĩ (cmn) đại.
Cậu đi mua một lô rượu, tính tự huấn luyện tửu lượng của bản thân.
Vì thế, vài tiếng sau, khi Voldemort về đến nhà liền thấy một Cứu thế chủ mắt say lờ đờ, mông lung nhìn hắn ngây ngô cười.
Voldemort: “. . . . .”
“Hi ~~~”
Cứu thế chủ say khướt tiếp đón Voldemort, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, kéo kéo áo hắn.
“. . .” Voldemort vươn tay ôm thắt lưng người nào đó sắp sửa té ngã, đem người nọ ôm vào trong ngực, mùi rượu ập thẳng vào mặt.
Người này đã uống bao nhiêu vậy?
Voldemort nhíu mày, nhìn một đống chai rượu ngã trái ngã phải trên bàn, sau đó nhếch mép.
Mềm nhũn dựa vào ngực Voldemort, Harry hồn nhiên không biết mình sắp lãnh hậu quả, còn không ngừng dụi dụi: “Hức. . . Ta không có. . . say nha. . .”
Con ma men nào cũng sẽ không chịu thừa nhận là mình say, Voldemort cũng không cần so đo.
Hắn cúi xuống, bế lấy sư tử nhỏ đang mơ màng về phòng ngủ.
Đồ ăn dâng tới miệng, sao có thể không ăn?
*****
(5) Nếu hệ thống không ngăn hai người đi ra 1
Từ sau khi đi ra khỏi đại môn cuối cùng, hai người không biết đã đi bao lâu.
Chung quanh đều là rừng cây rậm rạp, đến một bóng người chết cũng còn không thấy chứ đừng nói người sống.
“Ta có chút hối hận sao mình lại đi ra rồi.” Harry chụp lấy một con sâu đang bò trên người mình, nói.
“Vậy trở về đi?” Voldemort đề nghị.
Harry gật gật đầu.
Hai người quay ngược lại đường cũ.
Nhưng đi gần một ngày, bọn họ phát hiện mình không có quay trở lại con đường cũ.
Lạc đường rồi.
Vì thế, hai người cứ lang thang ở trong rừng, bọn họ phát hiện bọn họ còn không thể tỉnh lại trong hiện thực. Hai người đều ý thức được, lần này, bọn họ đại khái là thật sự không tỉnh lại nữa.
Vài ngày sau, rừng rậm trong mộng nhiều thêm hai u linh, mà trong hiện thực, Cứu thế chủ và Chúa Tể Hắc Ám cũng chết cùng một lúc. Sự kiện này để lại cho giới phù thủy nỗi băn khoăn thật lớn nhưng ai cũng không thể tìm ra.
Càng về sau, câu chuyện thậm chí còn biến thành một truyền thuyết.
Mấy trăm năm sau, một nữ phù thủy nhỏ từ trong một quyển lịch sử phủ đầy bụi đọc được câu chuyện này, cuối cùng cho nó một cái kết: “Chúa Tể Hắc Ám và Cứu thể chủ cùng rơi vào bể tình, cuối cùng không thể gánh nổi thế tục phức tạp đã cùng nhau tự tử.”
Bản thân tạo ra sự kiện lớn ngoài hiện thực nhưng hai nhân vật chính hoàn toàn không hay biết.
“Harry, bữa tối hôm nay thế nào?” Sớm đã quen với cuộc sống của hồn ma, Voldemort lấy ra một miếng thịt thối hỏi Harry bên cạnh.
“Không tồi.”
Harry liếc mắt một cái, tiếp tục bắt tay vào làm cơm tối.
Bọn họ mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống như thế, ở trong này không biết đã sinh hoạt bao lâu.
Câu chuyện nữ phù thủy nhỏ chế ra cuối cùng lại không sai, hai người này cuối cùng thật sự đều yêu đối phương.
*****
(6) Nếu hệ thống không ngăn hai người đi ra 2
Hai người đi ra ngoài không bao lâu liền phát hiện bọn họ không thể cứ như vậy chấm dứt trò chơi này.
Bất đắc dĩ, cả hai chỉ có thể quay lại.
Bọn họ về tới đại môn, lại phát hiện cánh cửa sắt bị khóa.
Hai người dùng bùa mở khóa, thậm chí dùng cả miếng sắt cạy khóa nhưng đều không được.
“Làm thế nào bây giờ?”
Hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì.
Lúc này trên trời đột nhiên hạ xuống một tờ giấy, Harry nhảy lên bắt được.
———— o( ̄ヘ ̄o#) Đi rồi lại quay lại?
———— Chỗ này của ta là nơi muốn đi thì đi, muốn đến thì đến sao?
“. . .” Hai người hắc tuyến (||| _ _) (_ _ |||)
Harry ngửa mặt lên trời nói, “Vậy bọn ta phải làm sao mới được quay lại?”
Trên trời lại hạ xuống một tờ giấy khác.
———— Gọi ta là Nữ vương đại nhân
———— Ta sẽ cho các ngươi vào *cười*
“. . . . .”
Harry đen mặt đè bàn tay đang muốn giơ lên trời phóng Avada Kedavra của Voldemort xuống.
*****
(7) Nếu VolHar xuyên vào trong Cô bé quàng khăn đỏ
“Harry, hôm nay con sẽ trở thành Cậu bé quàng khăn đỏ tiếp theo.” Mặc bộ quần áo hoa hòe hoa sói, trên râu mép buộc vài cái nơ con bướm, Dumbledore tủm tỉm cười nhìn Harry nói.
“Con nhất định sẽ không cô phụ sự kì vọng của ông đâu, ông Dumbledore!” Mặc một bộ quần áo đỏ au, viền quần màu trắng, Harry nắm tay thề.
“Tốt, tốt, tốt, vậy đi đưa đồ ăn cho ông Gellert đi!” Dumbledore giao một cái giỏ đầy đồ ăn cho Harry, đẩy cậu ra ngoài cửa.
Harry tạm biệt Dumbledore, đi vào rừng.
Ở trên đường cậu gặp chim nhỏ ngạo mạn Draco, bé sóc thông minh Hermione, chú khỉ Ron nhiệt tình và một con rắn lạnh như băng tên Snape.
Có bọn họ chỉ đường, Harry quàng khăn đỏ thực thuận lợi đi qua rất nhiều nguy hiểm, đi tới một khu nhà thật xa hoa.
“Hóa ra ông Gellert lại ở nơi sang trọng như này.”
Harry cảm khái ấn chuông cửa.
Sau đó cậu nhìn thấy một người rất cao quý đi ra.
Hắn có đôi mắt như đá ruby, mái tóc đen như ngọc, cùng với một đôi tai đầy lông xù.
Đầy. . . lông xù?????
Harry sợ tới mức lui về sau một bước.
“Ngài là ông Gellert sao?”
“Gellert? Ta là Voldemort.”
Ngài sói quơ quơ móng vuốt, dùng ma pháp viết tên mình trên không trung.
Hắn híp mắt đánh giá Harry ăn mặc đáng yêu trước mặt, hỏi: “Mi là Khăn đỏ?”
“Đúng vậy.”
Harry nói, còn cho Voldemort một nụ cười sáng lạn: “Xin lỗi vì đã quấy rầy, ta nhầm nhà.”
Nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Không nghĩ tới mới vừa bước một bước đã bị Voldemort phía sau kéo vào trong lòng, “Đi nhầm?”
Harry nghe thấy người đàn ông phía sau cười khẽ, “Mi không có đi nhầm, mi không biết Khăn đỏ chỉ dùng để làm tế phẩm cho lang tộc sao?”
Voldemort liếm lỗ tai Harry, cười nham hiểm.
[Hết phiên ngoại]
=================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét