Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019

Giải mê du hí - chương 44

Chương 44: Chúa Tể Hắc Ám trong Tủ biến mất


“Harry, tôi hy vọng hai người có thể giúp tôi một chuyện…”

*****
Harry tỉnh lại khỏi cảnh trong mơ.

Rút đũa phép dưới gối, quơ quơ trên không trung, gọi một bùa Thời gian, nhìn con số xuất hiện trên không trung, Harry nheo mắt miễn cưỡng nhìn ra con số mơ hồ.

Cận thị thật đáng ghét, Harry lầu bầu.

Lúc này là 3 giờ sáng.

Harry hủy bùa, cất đũa phép đi.

Ngày mai vẫn phải lên lớp, lại là môn Độc dược của Snape.

Lý trí bảo Harry đừng nghĩ cái gì nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ thẳng đến hừng đông đi, giờ có ngủ thế nào thì cũng không còn bị vào trong trò chơi “Ivy nguyền rủa”, cũng không phải hợp tác với Voldemort nữa.

Không phải đã nói hẹn gặp lại rồi sao, mình còn hoài niệm cái gì?

Harry ở trong lòng phỉ nhổ bản thân nhưng tay lại sờ lên trán.

Không lâu trước đó, ở trong mộng, ngay tại vị trí này, tử địch của cậu, đồng thời cũng là người cậu thích, đã hôn lên đây.

Không được nghĩ nữa!

Harry tự đánh vào đầu mình.

Đúng rồi…..

Lúc rời khỏi trò chơi, hình như cậu nghe thấy tiếng tiểu thư Ivy, mơ mơ hồ hồ nhưng Harry cảm thấy mình không nghe nhầm.

“Harry, tôi hy vọng hai người có thể giúp tôi một chuyện…”

Linh hồn bán trong suốt của cô gái tóc bạc mắt đen đã nói như thế. Chính là cô lại chưa nói cho họ biết muốn bọn họ giúp cái gì, giúp như thế nào.

Harry không khỏi nhíu mày, trực giác nói cho cậu biết, Voldemort có lẽ sẽ biết cái gì đó.

Nhưng Harry không muốn, cũng không còn cơ hội hỏi Voldemort chuyện này. Nhớ tới việc Voldemort là loại người không bao giờ làm việc không có lợi cho mình, Harry đã cảm thấy tiểu thư Ivy lần này phó thác sai người rồi.

Thực xin lỗi, tiểu thư Ivy.

Harry ở trong lòng yên lặng nói, lần này chỉ sợ không thể giúp cô rồi.

*****

Đây là một ngày mới tinh.

Có lẽ những lời này đối với học sinh khác trong trường chỉ là thuận miệng mà nói nhưng đối với Harry, đây là sự thật.

Để chuẩn bị một ngày tốt đẹp cho bản thân, Harry cố ý chọn cái áo choàng mình thích nhất, còn đem nó ủi phẳng phiu, không một nếp nhăn, giống như Slytherin vẫn làm. Thậm chí cậu còn đi chải tóc, mặc dù sau khi thử đủ cách vẫn không thể thay đổi nổi cục diện hỗn độn của nó.

Vào bữa sáng, Harry cũng không còn xuất hiện với vẻ mặt hay tinh thần hoảng hốt, tươi cười nói chuyện với bạn bè xung quanh.

Thật tốt, chính là như thế này.

Harry, mày làm tốt lắm!

Harry ở trong lòng tự cổ vũ mình.

Cậu cố ý làm cho bản thân thật bận rộn, thậm chí còn không có thời gian nhớ lại chuyện trong mơ….cùng với Voldemort. Nhưng chuỗi hoạt động nhìn như đâu ra đấy lại bị lớp Độc dược làm đảo lộn.

Nghiền đá mặt trăng thành bột….

Harry nhìn Snape viết trên bảng, đem đá mặt trăng bỏ vào trong cối, dùng chày chậm rãi nghiền nhỏ.

Bỏ cỏ vằn hổ vào vạc, khuấy theo chiều kim đồng hồ 3 vòng…

Cỏ vằn hổ…

Harry sững người, tay vô thức khuấy thêm một vòng. Bởi vì sai thao tác, cái vạc vốn im lặng bắt đầu lục bục lục bục nổi bọt.

Harry chú ý tới Snape đứng cách đó không xa đã phát hiện vạc của cậu có biến. Lão nhìn cậu cười nụ cười âm trầm luôn biểu thị cho ý “Cuối cùng mi cũng phạm sai lầm”, sau đó phóng như sao xẹt tới chỗ cậu.

Harry nhất thời luống cuống, ý đồ muốn khuấy ngược chiều kim đồng hồ một vòng để cứu lấy vạc độc dược này nhưng chế tác độc dược chứ có phải tua đầu đĩa đâu mà đòi tua ngược. Harry tuyệt vọng nhìn vạc độc dược triệt để báo hỏng của mình, ý nghĩ “Mỗi bước chế tác loại độc dược này đều giống y như trong mộng” đã hại cậu phạm sai lầm cũng bị ném lên chín tầng mây luôn.

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Snape, quyết định thật nhanh dùng một cái Scourgify.

Tuy rằng cậu đã tránh việc vạc nổ tung gây ra phiền phức lớn nhưng Snape nhìn cái vạc sạch sẽ vẫn có thể mỉa mai, “Ngài Potter, xin hỏi độc dược của cậu đâu?”

Lão nhìn lướt qua mặt bàn lộn xộn cùng với những nguyên liệu bị thiếu, tiếp tục nói, “Đá mặt trăng và cỏ vằn hổ là bị cậu Potter ăn luôn rồi sao? Sở thích của Cậu bé cứu thế đúng là không giống với người thường.”

“Lãng phí nguyên liệu, trừ Gryffindor 5 điểm.”

“…”

Harry yên lặng ở trong lòng đảo mắt xem thường. Giáo sư Snape, ông thử ăn đống nguyên liệu đó cho tôi xem, ông xác định ăn mấy thứ đấy vào sẽ không bị biến dị chứ?

Tất nhiên, cậu không dám nói ra những lời này.

Cuối cùng cậu chỉ nói là mình không cẩn thận thực hiện sai thao tác, lời này lại lần thứ hai chiếm được châm chọc mỉa mai của Snape, làm Gryffindor tiếp tục bị trừ 5 điểm nữa.

*****

Vì biến cố trong lớp Độc dược, tâm tình của Harry lập tức suy sụp.

Mà có vài người lại cố tình muốn chọc cậu thêm.

Harry nhìn Malfoy tóc bạch kim đột nhiên chặn trước mặt mình, hận không thể nhảy tới cắn nó thành con công đầu trọc luôn.

Nhưng Draco không có cảm nhận được oán niệm của Harry, như cũ kênh mặt, ánh mắt màu xám tràn đầy kiêu ngạo cùng khiêu khích.

“Potter, tao có việc tìm mày.”

“Chuyện gì?”

Harry lập tức cảnh giác.

“Đi theo tao thì biết.”

Draco nói, xoay người đi.

Dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng Harry vẫn đi theo nó, muốn nhìn xem thằng nhóc tóc bạch kim này định giở trò gì. Có trời mới biết Draco thật sự là không biết cái gì, chỉ là Chúa Tể Hắc Ám ra lệnh thì nó làm theo thôi.

Lord muốn trực tiếp xử lý thằng đầu sẹo sao?

Draco âm thầm suy đoán.

Tuy thằng đầu sẹo này rất đáng ghét nhưng thật sự dẫn nó đi tìm đường chết… Draco cảm thấy chính mình vẫn có chút không đành lòng. Nhưng nếu mình không dẫn Potter tới, người gặp phiền phức chính là mình.

Ôm ý nghĩ thà để nó chết còn hơn là mình chết, tâm lý gánh nặng của Draco nhất thời nhẹ bẫng.

Đừng có trách tao, Potter.

Cho dù chết cũng đừng có biến thành hồn ma về ám tao, tao vô tội.

Draco ở trong lòng yên lặng thắp nến cho Harry.

Đem Harry tới Phòng cần thiết, Draco nói “Mày ở chỗ này chờ một lát” liền đi ra ngoài.

Harry híp mắt, nhìn bóng Draco rời đi, không biết sao nhìn Draco như đang chạy chối chết vậy.

Cậu ở lại Phòng cần thiết đợi một lát, Draco vẫn không trở lại.

Ngay lúc cậu nghĩ Draco chỉ trêu đùa mình, định rời đi thì cậu đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cánh cửa tủ mở kẽo kẹt.

Harry rút phắt đũa phép, chỉ về phía thanh âm phát ra.

Giây tiếp theo, cậu trợn mắt, không thể tin nổi.

“Ngươi …”

“Harry, buổi trưa tốt lành.”

Nam nhân tóc đen mắt đỏ từ trong ngăn tủ bám bụi bước ra, làm sạch áo choàng của mình. Tiếp đó giống như chào đón bạn tốt mỉm cười, hoàn toàn không giống như kẻ đang bị đũa phép chỉ vào người.

“Ngươi sao lại ở đây?”

Mình bị ảo giác sao? Sao Voldemort lại xuất hiện ở trong Hogwarts?

Voldemort nhìn thấu nghi hoặc của Harry nhưng về phương diện này hắn cũng không tính toán gạt cậu, dù sao chỉ cần Harry đi kể cho Dumbledore, lão ong mật khẳng định dù có phải lật tung từng tấc đất cũng phải triệt để thanh tra ra bí mật này.

Hắn tốt bụng giải thích: “Đây là Tủ biến mất. Chỉ cần có một cái tủ khác giống như thế này là có thể di chuyển giữa hai địa điểm.”

Tủ biến mất là một biện pháp tốt để xâm nhập Hogwarts nhưng Voldemort cũng không thèm để ý tiết lộ cho Harry biết. Dù sao chỉ cần hắn muốn, hắn còn rất nhiều cách xâm nhập khác.

Nghe Voldemort giải thích, Harry lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Chờ một chút!

Harry đột nhiên ý thức được đây không phải cảnh trong mộng, cậu hiện tại hẳn là phải giơ đũa phép phóng chú ngữ vào Voldemort chứ không phải là ở trong này nói chuyện phiếm với hắn.

Nhưng Harry phát hiện môi mình đang run rẩy, đến một chú ngữ đơn giản nhất cũng không nói ra được.

“Không cần căng thẳng, ta hôm nay đến cũng không phải là để giết ngươi.”

Nghe Voldemort nói như vậy, Harry cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên, có cái gì đó sai sai. Cái gì gọi là “Ta không phải đến để giết ngươi”? Hắn tự tin là có thể giết mình đến thế sao?

Trong nhất thời, lửa giận vì bị khinh thường cháy vọt lên.

Harry lưỡi không thắt, tay không run phóng một lời nguyền về phía Voldemort.

Voldemort cười cười, thoải mái tránh một bước sang bên, đồng thời nhanh như chớp ném vào Harry một bùa Langlock (Khóa lưỡi) và một bùa Incarcerous (Bùa trói).

Một sợi dây thừng từ đầu đũa phép bắn ra, trói gô Harry lại.

Bởi vì lực lao tới của dây thừng, Harry bị quật ngã xuống đất, mà bùa khóa lưỡi khống chế làm cậu đến một tiếng kêu đau cũng không kêu ra được.

Ngã trên đất, vặn vẹo vài cái, Harry phẫn hận ở trong lòng mắng Voldemort, lại bất lực.

“Ta thật sự không muốn thi hành chú thuật với mi một chút nào đâu.” Voldemort cười đến thật giả tạo, Harry thề, có dùng đầu gối nhìn thì cậu cũng biết hắn giờ phút này đang cực kì vui sướng!

Cho dù tên kia có nói là hắn sẽ không giết mình nhưng lời Voldemort mà tin được thì mặt trời cũng mọc đằng tây.

Harry động động thân thể, phát hiện mình căn bản không có đường thoát nên trực tiếp đưa lưng về phía Voldemort, nhắm mắt làm ngơ. Đang nghĩ vậy, cậu lại đột nhiên thấy người mình nhẹ bẫng.

Harry phát hiện mình bị Voldemort dùng bùa bay đặt lên ghế sa lông từ khi nào rồi. Giật mình nghiêng đầu, kết quả mặt cậu vừa lúc chạm phải đầu ngón tay Voldemort chọc tới.

Voldemort chọt chọt, lại chọt chọt, cười đến đắc ý dào dạt.

Harry nhìn chằm chằm đầu ngón tay hắn một chốc, nghiến răng, há mồm cắn.

=================

Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Yên tâm! Tui sẽ không tàn nhẫn để V đại tàn tật đâu!
V đại: …

————————————

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét