Voldemort lần này đương nhiên không để bị cắn.
Nếu để bản thân trúng cùng một chiêu đến hai
lần thì Chúa Tể Hắc Ám hắn chết từ lâu rồi.
Đôi mắt xanh biếc trừng trừng nhìn ngón tay
mình cắn không tới.
Voldemort rụt tay lại chỉ nửa giây ngay trước
khi bị cắn. Giờ phút này, tên kia đang dùng ánh mắt “Ta biết ngay mà!” để
nhìn cậu, thật sự là đặc biệt, cực kì, cực cực kì làm người ta tức điên.
“Chẳng lẽ lại phải dùng thêm một Bùa đông cứng
(Petrificus Totalus) nữa…”
Voldemort nhìn như đang thì thào tự hỏi nhưng
thấy thế nào cũng giống như đang uy hiếp vậy. Vừa nghĩ tới hậu quả khó chịu của
bùa đông cứng, Harry lập tức buông tha cho ngón tay Voldemort, mím môi quay đầu,
muốn rời xa sự quấy rầy của hắn.
Nói gì đi chăng nữa thì Voldemort cũng không
phải loại người chỉ vì muốn đùa giỡn một chút mà chạy đến Hogwarts. Hôm nay hắn
bảo Draco gọi Harry chủ yếu là vì để xác nhận một chuyện.
Hắn vươn ngón tay, gạt mớ tóc mai lòa xòa của
Harry, đè lên vết sẹo hình tia chớp.
Động tác không thể đoán trước của Voldemort
làm Harry hoảng sợ, mà cơn đau theo đó kéo đến làm mặt cậu tái nhợt, thân thể
co quắp. Từ chỗ tiếp xúc với ngón tay Voldemort như có một vết thủng đang lan
ra, Harry cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Đau đớn làm Harry nhịn không được mở miệng,
muốn dùng thanh âm phát tiết thống khổ trên thân thể nhưng bùa Khóa lưỡi một lần
nữa khiến cậu không thể phát ra tiếng nào. Nói ra thì cũng may, bởi cậu tuyệt
không muốn tỏ vẻ yếu thế kêu gào trước mặt tử địch.
Voldemort nhìn chằm chằm gương mặt co rúm vì
đau của Harry một lát, sau khi nhận được kết quả mong muốn mới rút ngón tay lại.
Ngay trước khi thế giới trong mộng sụp đổ,
Harry nghe được ủy thác cuổi cùng của Ivy, Voldemort tất nhiên cũng nghe được.
Mà tiếp đó, ngay sau khi hắn tỉnh lại không
lâu, một vị khách không tưởng đã vượt qua tầng tầng lớp lớp bùa chú xua đuổi
cùng các loại phòng ngự của trang viên Malfoy, đi tới trước mặt hắn, giao cho hắn
một chuỗi vòng cổ màu lam với một lời nhắn.
Lời nhắn đó đã khẳng định tin tức mà
Voldemort sau khi tỉnh giậy đang rất muốn đi xác nhận.
———— Ivy chưa chết.
Khi Harry hỏi cô có thể chết hay không, Ivy
không có trả lời thẳng mà chỉ nâng lên cánh tay gần như trong suốt, xây nên một
loại ảo giác là cô sẽ chết. Nói là ảo giác cũng không chính xác lắm, bởi vì mảnh
linh hồn làm NPC trong trò chơi đích xác sẽ vì trò chơi sụp đổ mà tan biến.
Chẳng qua…
Đôi mắt đỏ híp lại, hắn cảm thấy có việc cần
xem xét.
Nhìn Harry trên ghế bởi vì đau đớn dần tan biến
mà có thể thở phào một hơi nhưng gương mặt vẫn trắng bệch, hắn khẳng định Harry
cho rằng Ivy đã chết.
Nhưng đó không phải là chuyện hắn muốn làm rõ
hôm nay.
Tin tức vị khách mang đến làm hắn phải chú ý,
cũng khiến hắn khó có khi mất kiên nhẫn mà chạy tới Hogwarts xác nhận, đó mới
là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Mà phản ứng của Harry đã chứng thực điều này.
Hắn quả nhiên có một mảnh Trường sinh linh
giá trong thân thể Harry.
Chẳng trách Harry không phải hậu duệ của
Slytherin lại là Xà khẩu. Cũng chẳng trách hắn trước dựa theo sách cổ thực thi
các bước tu bổ linh hồn lại không hề có hiệu quả. Vốn cho rằng đã thu thập được
hết Trường sinh linh giá, không nghĩ tới vẫn còn một con cá lọt lưới giấu trong
người đứa nhóc mình gặp mỗi đêm.
Tầm nhìn Voldemort chuyển từ vết sẹo hình tia
chớp về đôi mắt của Harry. Ánh mắt xanh biếc vì cơn đau vừa rồi mà phòng bị
càng sâu, còn bị phủ một lớp nước sáng long lanh.
Voldemort khua đũa phép, hóa giải bùa khóa lưỡi.
“Ngươi vừa mới làm cái gì?!”
Ánh sáng vừa biến mất, có thể động được lưỡi,
Cứu thể chủ liền chất vấn cái tên trước mặt.
“Xác nhận vài việc.” Voldemort hàm hồ nói.
“Là việc gì?”
“Harry, chúng ta là kẻ địch, ta sao phải nói
cho mi?” Voldemort nhếch môi, “Trừ khi…”
Hắn tiến đến bên tai Harry, liếm liếm vành
tai cậu, lời nói cùng động tác ám chỉ làm mặt Harry trong thoáng chốc đỏ bừng,
không biết là vì tức hay vì thẹn.
“Ngươi…”
Harry vừa định chửi Voldemort vô sỉ lại thấy
hắn đứng thẳng dậy.
“1 giờ sau dây thừng sẽ tự động cởi bỏ, ngày
mai gặp, Harry.”
Nói xong, Voldemort không đợi Harry trả lời
đã xoay người rời đi.
Cái gì mà ngày mai gặp??? Ai muốn gặp ngươi
ngày mai?!!
Harry ở trong lòng rủa xả, cho rằng cậu ngu
như vậy sao? Bị lừa một lần còn có thể lần thứ 2 đi theo thằng ranh Malfoy đến
Phòng cần thiết cho tử địch của mình đùa giỡn?
Không đúng, không phải mình còn có việc muốn
hỏi hắn sao? Nếu đã gặp ở đây thì không bằng giải quyết cho xong đi.
Chuyện cuối cùng tiểu thư Ivy muốn nhờ mình…
“Chờ một chút!”
“Hửm?” Nam nhân tóc đen mắt đỏ nhả ra một âm
tiết biếng nhác, quay đầu nhìn Harry, “Sao vậy? Đột nhiên cảm thấy đề nghị của
ta không tồi?”
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi…” Harry nói mới được một
nửa đã bị Voldemort ngăn lại, “Chúa Tể Hắc Ám so với Cậu bé cứu thế bận rộn hơn
rất nhiều, cho dù muốn giữ lại cũng phải xem xét tình huống của đối phương chứ
Harry. Cái này lão Dumbledore không dạy mi sao? A —— Cũng đúng, chính lão ong mật
cũng chưa làm như vậy bao giờ.”
“Đừng có nói bậy! Hiệu trưởng Dumbledore
không phải người như vậy!”
Lời phỉ báng của Voldemort làm Harry tức đến
mức cảm thấy có thể giật tung luôn dây thừng trên người ra. Tất nhiên, cảm giác
chỉ là cảm giác thôi.
Cuối cùng, cậu vẫn chỉ có thể vô lực nằm trên
ghế sa lông, nhìn Voldemort đi vào Tủ biến mất, biến mất trước mặt mình.
…
Một tiếng bảo dài không dài, bảo ngắn cũng
không ngắn lắm.
Nhưng đối với Harry đang tức muốn nổ phổi thì
quả thực một giây dài như cả năm.
Ngay khi bùa trói hết tác dụng, Harry lập tức
nhảy khỏi ghế nhưng cơ thể bị trói cố định một khoảng thời gian dài làm chân cậu
bủn rủn, thân thể tê rần, lại ngã trở về.
Cú ngã này làm cơn giận trong người cậu bay
phân nửa.
Ý tưởng “Đi qua Tủ biến mất, tìm Voldemort xử
lý” cũng chậm rãi nguội lạnh, thần sắc trên mặt dần khôi phục bình tĩnh.
Làm thế là không có lý trí.
Harry ở trong lòng nói với chính mình.
Cậu vỗ vỗ mặt, tự làm cho mình bình tĩnh trở
lại.
Còn lâu mới có chuyện Voldemort không bày trí
ngăn trở gì ở cái tủ bên kia, thậm chí Tủ biến mất bên kia có khi còn bị chuyển
đi nơi khác rồi. Mình cứ như vậy liều lĩnh đi qua thì chỉ có chịu chết thôi.
Hơn nữa cho dù không có những cái đó thì bản thân mình cũng không nắm chắc mười
phần có thể giết nổi Voldemort. Nói thẳng ra, khả năng mình có thể giết hắn còn
chưa đến 3/10.
Cuối cùng, buông tha ý nghĩ xúc động nhất thời,
Harry rời khỏi Phòng cần thiết.
Ra khỏi phòng, nhìn hành lang đã khôi phục
nguyên trạng, Harry ở trong lòng tự dặn mình thời gian này tuyệt đối, tuyệt đối
không được tới gần nơi này nửa bước.
Cái gì mà “mai gặp”? Ngươi đi gặp quỷ đi!!!
Hung hăng thầm mắng Voldemort một trận, cuối
cùng nhớ ra mình bị trễ lớp học buổi chiều rồi. Nghĩ tới biểu tình nghiêm túc của
giáo sư McGonagall, tâm tình mới thoải mái được một chút liền suy sụp thành tiếng
kêu rên vang vọng trên lầu 8.
*****
Buổi tối, sau khi bị giáo sư McGonagall giáo
huấn một trận, bồi thêm lệnh cấm túc vài ngày tới, Harry mang tâm tình ủ dột
cùng Hermione và Ron tới đại sảnh ăn tối.
Sự tình chồng chất chỉ trong một ngày làm cậu
mệt đến hết muốn ăn.
Nhận thịt cừu nướng Ron đưa, dùng dao nĩa chọc
chọc, đúng lúc này, Harry cảm nhận được một ánh mắt từ phía dãy bàn dài nhà
Slytherin.
Ngay lập tức biết là ai đang nhìn mình, Harry
quay lại trừng mắt nhìn.
Draco – Malfoy!!!
Cậu nghiến răng, hận không thể đem toàn bộ
khó chịu ngày hôm nay biến thành mũi tên bắn ra khỏi mắt, đem thằng nhãi kia chọc
thành con nhím.
Draco rất nhanh nhận ra ác ý trong mắt Harry,
nó vô thức rụt cổ, cúi đầu, tầm mắt tập trung lên bữa tối, giả bộ cái gì cũng
chưa thấy.
… Nhưng mà ngay cả như vậy, ánh mắt của Harry
vẫn làm Draco có ý nghĩ buông chén đĩa bỏ về kí túc xá Slytherin.
“Harry, bồ đang nhìn cái gì vậy?”
Chú ý tới tầm mắt của Harry, Hermione mở miệng
hỏi.
“A… Không có gì.”
Ánh mắt Harry quay trở lại đĩa thịt cừu nướng,
sau đó hắc tuyến nhìn đĩa thịt không biết từ lúc nào đã bị mình bằm nát.
“…”
Không có gì?
Hermione cũng nhìn thoáng qua cái đĩa không
biết là đĩa gì trước mặt Harry, nhất thời cạn lời.
Lúc này Ron cũng bu tới, quàng vai Harry,
nhìn cái đĩa của cậu, “Mèn ơi, bạn tốt, bồ có thù oán gì với thịt cừu nướng hả?”
“…”
Harry tự hỏi một chút, phát hiện mình không
nghĩ ra lời gì để bao biện cho vấn đề này, cuối cùng, lấy một quả táo, nhét vào
miệng Ron.
“Ngọt lắm.” Ron cắn một miếng, nói.
Sau đó cậu chàng tóc đỏ thật sự bị quả táo dời
đi lực chú ý, một lần nữa gia nhập công cuộc tranh đoạt đồ ăn trên bàn nhà
Gryffindor.
Harry nhìn Ron gia nhập đống hỗn loạn,
Hermione cũng quay qua nói chuyện với mấy bạn nữ khác, thở phào một hơi.
Ngày mai thầy Dumbledore sẽ về trường.
Chỉ cần đem chuyện hôm nay Voldemort vào trường
nói cho cụ biết, cụ nhất định sẽ tăng thêm phòng ngự, như vậy trước khi đại chiến
cuối cùng bắt đầu, hẳn sẽ không còn chuyện cổ quái nào khiến mình tâm tình bất
định nữa.
Harry nhấp một ngụm nước hoa quả, âm thầm
nghĩ.
Chỉ là hiện giờ Harry chưa biết, còn có chuyện
càng hộc máu hơn đang chờ cậu sau mười mấy tiếng nữa.
======================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét