Vì thiếu ngủ, Harry ngày hôm sau hai mắt díp
tịt, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mơ màng xuất hiện trong đại sảnh
Hogwarts.
Hermione nhắc nhở, cậu mới miễn cưỡng chỉnh
chỉnh lại quần áo.
Con người một khi tâm tình không tốt, căn bản
sẽ không quan tâm đến mấy thứ này.
Nhưng sợ bạn bè lo lắng cho mình, Harry vẫn cố
gắng vực dậy tinh thần. Cậu mắt nhắm mắt mở vớ bừa mấy món trên bàn ăn lót dạ.
Đôi mắt xanh biếc hôm nay không hề có tinh thần,
động tác cũng lờ đờ chậm chạp, nếu là mọi khi đã sớm bị người khác phát hiện.
Nhưng hôm nay đại sảnh rất lộn xộn, tất cả mọi
người túm tụm lại xì xào bàn tán, căn bản không có ai chú ý đến cậu.
Xảy ra chuyện gì sao?
Harry mê mang nhìn nhóm bạn bè của mình, cô bạn
thân nhìn ánh mắt rõ ràng là không hiểu gì của cậu, lập tức nói ra đáp án,
“Harry, còn nhớ bài báo trong “Nhật báo tiên tri” mình cho bồ xem lần trước
không?” Thấy Harry gật đầu, cô nói tiếp, “Vì chuyện đó, hiệu trưởng Dumbledore
bị gọi lên Bộ pháp thuật, mấy ngày tới, giáo sư Umbridge sẽ làm hiệu trưởng tạm
thời của chúng ta.”
“Hả?!? Trời đất quỷ thần ơi!!!” Harry kinh ngạc
hô to.
“Cho dù hiệu trưởng Dumbledore có không ở đây
thì cũng đâu đến lượt con cóc hồng đó làm hiệu trưởng chứ…” Harry liếc nhìn
chung quanh, nhỏ giọng nói.
Hermione nhún vai, một bộ biểu tình “Ai mà biết được”.
Harry phẫn hận bẻ miếng bánh trong tay làm hai,
hi vọng có thể phát tiết một chút tức giận.
Voldemort vẫn đang tiếp tục kế sách của hắn,
chuyện này hiển nhiên là nhắm vào cụ Dumbledore và Hội Phượng Hoàng, ý đồ khống
chế Hogwarts.
Umbridge có phải người của Voldemort hay
không, Harry không biết nhưng hiện tại Bộ trưởng Bộ pháp thuật là Edwin. Muốn bảo
vệ vị trí của mình, Umbridge không thể không nghe lời Edwin.
Harry nhíu mày, không biết vì sao, cậu dự cảm
có điều chẳng lành.
*****
Ban đêm, gặp lại trong mộng, hai người đều giống
như chuyện hôm qua chưa từng phát sinh, đơn giản gật đầu chào nhau, bắt đầu đi
vào tiến trình kế tiếp của trò chơi.
Harry dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn
Voldemort, vì nội tâm thất vọng mà bước chân nhanh hơn, sắc mặt lạnh như băng.
… Chính là, không thể lạnh quá mức.
Dù sao bọn họ bây giờ vẫn coi là quan hệ hợp
tác.
Harry buồn rầu nghĩ.
Sau khi lục soát xung quanh không tìm được
thêm cái chìa khóa nào, Harry chợt nhớ ra trong túi trữ đồ còn một miếng sắt
trước dùng để cạy mở phòng tắm tầng 2.
Cậu lấy miếng sắt ra, thử cạy cánh cửa cạnh
phòng ngủ nhưng lại bị hệ thống ngăn trở. Ngay vào lúc Harry cho rằng phải phá
cửa đi vào thì Voldemort bảo cậu thử cạy cánh cửa bên đối diện.
Harry thật muốn vả vào mặt Voldemort mấy câu
kiểu : “Hai cái cửa này khác nhau chỗ nào? Muốn cạy thì ngươi đi mà cạy!” Nhưng
cuối cùng vẫn là cậu, nghiến răng nhịn xuống, đi qua cạy cánh cửa phòng đối diện.
Thật là vô lý!!!
Mấy chục giây qua đi, Harry nhìn cánh cửa bị
cạy mở, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào. May mà vừa nãy cậu không phun mấy
câu kia ra, không thì…. Cậu có thể tưởng tượng ra ánh mắt cười nhạo của
Voldemort.
Harry ở trong lòng đảo mắt, nghĩ thầm, đi kèm
theo đó có khi còn thêm cả mấy câu mỉa mai đặc biệt chọc tức chết người khác.
Miếng sắt sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của
mình liền tan biến thành cát bụi, Harry phủi phủi tay, tùy ý chùi chùi lên áo
choàng.
Vừa đẩy cửa ra, Harry đã cảm nhận một bùa Scourgify! hạ xuống người mình. Cậu nhếch
môi, không nói gì.
Căn phòng này nhìn qua thật giống căn hầm của
lão Snape.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu
Harry khi nhìn vào.
Bởi vì trong cái tủ nhiều ngăn sắp xếp chỉnh
tề rất nhiều loại độc dược và tài liệu, cách đó không xa là bàn chế độc dược,
cùng với vài cái vạc sạch sẽ.
Mùi độc dược hỗn loạn khó ngửi đậm đặc như
mùi mực in tỏa ra làm Harry chỉ muốn trốn ra ngoài.
Voldemort chắc cũng không chịu nổi cái mùi
này, hắn quơ quơ đũa phép, khiến cho mùi vị tán đi không ít.
“Này là muốn chúng ta điều chế độc dược sao?”
Harry đi đến cạnh bàn học, rút ra một tấm da
dê, bên trên là công thức pha chế độc dược viết bằng nét chữ xinh đẹp.
Nhìn cái tên tài liệu quen thuộc, Harry cảm
thấy đầu đau đau.
Đáng chết, cậu nhớ tới những buổi học bị
Snape tra tấn, cùng với đống bài tập rối tinh rối mù vĩnh viễn không thể cải
thiện thành tích.
Thành tích độc dược của Harry không tốt, mà
nói trắng ra là cực kì tệ luôn.
Về điểm này, Harry vẫn luôn cảm thấy nguyên
nhân là bởi cậu có một vị giáo sư Độc dược vô cùng chán ghét mình, mặc kệ việc ấn
tượng của cậu đối với lão hiện giờ đã có chút đổi mới thì cái định kiến “Chán
ghét” ấy vẫn còn nguyên si.
Chính là hiện tại, nhìn đống công thức phức tạp
trước mắt, Harry thật sự hy vọng người đang hợp tác với mình là vị giáo sư Độc
dược kia, ít nhất, với khả năng thiên bẩm của Snape, cậu có thể vượt qua cửa
này mà chỉ cần đứng nhìn.
Harry không biết thành tích môn Độc dược hồi
còn đi học của Voldemort thế nào, càng không biết hắn từng là học sinh giáo sư
Horace Slughorn đắc ý nhất. Chúa Tể Hắc Ám vẫn luôn xuất hiện cùng với ma thuật
hắc ám, cho nên Harry hoàn toàn quên sự thật là Voldemort cũng giỏi những môn học
khác.
Hoặc là nói, cậu đang hận không thể biến
Voldemort thành kẻ kém cỏi để thỏa mãn chút tâm tư bức xúc hiện giờ.
Tiếc rằng chuyện không như cậu mong muốn, khả
năng điều chế độc dược của Voldemort cũng không tồi.
Ít nhất là so với Harry.
Harry không biết có nên vui mừng hay không,
nói đơn giản, bọn họ ít ra sẽ không bị vạc nổ chết chỉ vì chế tác sai cách.
Xoẹt ——
Harry ở trong lòng làm một động tác cắt cổ,
sau đó không tình nguyện làm theo lời Voldemort, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để
nấu độc dược.
Kĩ năng xử lý nguyên liệu của Harry tương đối
thành thạo, Voldemort có chút ngạc nhiên về điều này. Hắn đã phái người theo
dõi Cứu thế chủ, đương nhiên là biết rõ thành tích học tập của cậu, hơn nữa,
theo lời Draco, trình độ độc dược của Harry ở trong lớp cùng lắm cũng chỉ được
mức trung bình.
“Thành tích trong lớp Độc dược của ngươi có vẻ
cũng không tồi.” Voldemort nói.
Động tác trên tay Harry khựng lại một chút,
thiếu chút nữa là tự cắt vào tay mình.
Cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Voldemort biết
nguyên nhân cậu thuần thục như vậy là vì thường xuyên bị Snape phạt cấm túc bắt
xử lý nguyên liệu độc dược.
Thật sự là rất kinh khủng…
Hai người phối hợp, công đoạn chuẩn bị hoàn
thành rất nhanh chóng.
Voldemort dù sao cũng không chuyên về mảng này.
Cho dù hồi đi học thành tích không tồi, thậm chí còn luyện được vài kĩ xảo điều
chế riêng nhưng từ lâu đã không còn dùng đến.
Nhìn Cứu thế chủ sau khi xử lý xong nguyên liệu
liền trốn vào một góc xa, Voldemort chỉ có thể tự mình đọc công thức, lần lượt
bỏ từng nguyên liệu vào vạc.
Sau nửa tiếng, quá trình điều chế bắt đầu đi
vào giai đoạn ổn định.
Dựa vào công thức trên tấm da dê, loại độc dược
này đun mất hai ngày, may mà trong lúc đó không cần phải bổ sung thêm nguyên liệu
gì vào, không thì hai người họ gặp rắc rối rồi.
Không còn cần chú ý nhiều đến cái vạc nữa,
hai người bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác trong phòng.
Cuối cùng ở trong ngăn kéo bàn học tìm ra phần
nhật kí thứ 8.
———— Ta
quyết định cho các ngươi một tia hy vọng, để cho các ngươi chậm rãi hiểu ra hiện
thực. Con kiến cứ cho là mình tìm được đường sinh tồn nhưng không biết phải giãy
dụa như thể nào, chỉ cần sai một bước là tan xương nát thịt
Nhìn đoạn nhật kí, Harry cảm thấy đầu ong ong,
cậu quay đầu nhìn Voldemort, cảm thấy Chúa Tể Hắc Ám cùng với chủ nhân quyển nhật
kí này hẳn sẽ có không ít chuyện để nói với nhau.
Voldemort bị ánh mắt chăm chú kì dị của Harry
nhìn đến mức hơi rợn tóc gáy, hắn giả cười hỏi, “Rất thú vị, đúng không?” Đối
phương cho rằng ả đang trêu chọc hai người họ, còn chưa biết là ai chết trước
ai mà. Kẻ đi trêu chọc cuối cùng lại bị trêu ngược lại, không phải là việc rất
thú vị sao?
Harry tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều được như
vậy, cậu chỉ cho rằng Voldemort đang đồng tình với ý tưởng của chủ nhân nhật kí
thôi, vì thế cục cằn trả lại một câu, “Không biết”.
Voldemort nhíu mày.
Trong gian phòng không còn manh mối hữu dụng
nào khác.
Hai người kiểm tra hết một vòng xong, liền ngồi
xuống ghế dựa nghỉ ngơi. Hai chỗ ngồi bố trí đối diện nhau, Harry hơi nghiêng
người, một bộ không muốn phản ứng với Voldemort. Voldemort nhìn động tác vô thức
của đối phương, tầm mắt lại ở trên người cậu quét qua quét lại, nghĩ thầm tên
nhóc này hiện tại đối với mình thật sự rất kháng cự.
Không biết như thế nào, Voldemort đột nhiên
nhớ tới lúc ở trong mật thất tại căn phòng cuối hành lang lầu một, cái lúc mà Harry
giang hai tay bảo mình giết nó.
Ngực bụng là chỗ hiểm nhất của con người, lúc
ấy Harry có thể giang tay không phòng vệ như vậy, hiển nhiên là trong đầu tên
nhóc này đã có đầy đủ tin tưởng dành cho hắn.
Mà hiện tại, động tác phòng bị trong vô thức
của đối phương làm Voldemort đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
===========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của
mình:
Tiểu H: Xin ban cho ta một
giáo sư Snape đến thay ta hoàn thành món độc dược này đi!
V đại: Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét