Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Giải mê du hí - chương 42

Chương 42: Ivy thật 

“Xin chào, tôi là Ivy.” 

Thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, nhìn qua thật vô hại. 

Mái tóc mềm mại màu bạc xõa tung dài tới thắt lưng cùng đôi con ngươi đen bóng như ngọc. Không to thô lố như con người giả mà vừa vặn, ánh mắt lấp lánh như phủ một tầng nước lại giống như có thể nhìn thấu hết thảy.
Làn da hồng hào mịn màng, đôi môi đỏ nhạt tự nhiên. 

Khuôn mặt vừa vặn, dáng người cũng vừa vặn. 

Tóm lại là một thiếu nữ hết thảy đều rất vừa vặn, hoàn mĩ giống như dùng thước đo đạc kĩ càng rồi từng chút từng chút tạo hình thành một con búp bê hoàn hảo vậy. 

… Nói ra thì… Hình tượng này cùng với những gì điên cuồng cô biểu hiện ra trên nhật kí thật đúng là hai thái cực hoàn toàn đối lập. 

“Trò chơi đã kết thúc, các người sẽ không bao giờ phải tiến vào giấc mộng này mỗi đêm nữa.” 

Thiếu nữ tự xưng “Ivy” nói, thấy hai người đều phòng bị nhìn mình, cô trấn an mỉm cười, “Sao vậy? Không tin tôi sao? Hai người xem, tôi còn chuẩn bị một ít trà bánh, muốn cùng hai người tán gẫu một chút về trò chơi này.” 

Thiếu nữ lộ ra biểu tình buồn bã làm Harry có chút không đành lòng. Chẳng qua cho dù cậu có tâm nhiệt tình nhưng còn chưa đến mức bị mấy lí do vớ vẩn này lừa. 

Harry cầm đũa phép, thăm dò, “Tiểu thư Ivy tựa hồ biểu hiện bên ngoài và biểu hiện trên nhật kí không giống nhau?” 

“A, cậu nói nhật kí sao? Mấy cái đó đương nhiên đều là lừa gạt để làm tăng thêm chút huyền bí cho trò chơi thôi,” tiểu thư Ivy giải thích, “Hai người sao không vào đây một lát, để lâu trà sẽ nguội mất.” 

“Tiến vào ngồi một chút đi.” Thiếu nữ tóc bạc lần thứ hai nói. 

Harry có hơi khó xử. 

Cho dù hiện tại cậu cực kì hoài nghi người này nhưng đối phương luôn bày ra thái độ ôn hòa làm cậu cũng dần mất đi địch ý. Nói tóm lại, Harry của chúng ta là loại người ưa nhẹ không ưa nặng. 

Cậu nhìn về phía Voldemort, hy vọng hắn có thể hợp tác đề xuất chút chủ ý cho trường hợp này. Ai dè tên kia lại cười cười nói, “Được thôi.” 

Được cái gì mà được?! 

Đây không phải rõ ràng là bẫy sao?!? 

Harry không thể tin nhìn Voldemort, hắn lại như cũ, vẻ mặt phong độ như thân sĩ nói, “Harry, nếu chủ nhân của nơi này đã mời, chúng ta sao có thể từ chối thịnh tình của người ta chứ, đúng không?” 

… Đây đâu phải là vấn đề thịnh tình không thể chối từ chứ?! 

Còn có… Ai cho phép ngươi gọi tên ta! 

Bị tình huống hiện tại tra tấn đến mức suýt chút nữa trở mặt xù lông, Harry nhìn Voldemort không chần chừ bước chân vào phòng, do dự trong chốc lát, vẫn đi theo. 

Ngay sau khi bước chân vào phòng, Harry nhìn thấy trong mắt thiếu nữ đột nhiên lóe sáng. 

Ở trong lòng kêu to một tiếng không ổn, đang muốn lùi về sau thì cánh cửa sau lưng đã đóng sập lại. Harry cầm tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa cứng. 

Bọn họ bị nhốt ở bên trong. 

Quay đầu nhìn Voldemort, hắn trông vẫn thực nhàn nhã, trấn tĩnh, giống như hoàn toàn chưa phát hiện ra bọn họ bị khóa lại rồi. 

Bên kia, thiếu nữ tóc bạc nghiêng đầu, dùng biểu tình ngây thơ hỏi, “Ngài Harry, có vấn đề gì sao?” 

“Không, không có.” 

Harry nói, theo bản năng đi về phía Voldemort. 

Thấy nét mặt căng thẳng của Harry, thiếu nữ nhìn cậu mỉm cười, dùng tư thế tao nhã ngồi xuống ghế, ngón tay tinh tế mượt mà xách ấm trà còn tỏa khói, theo thứ tự rót ra ba chén trà trong suốt. 

“Mời dùng.” 

“Cám ơn.” 

Voldemort khách khí nói nhưng không động đến cái chén trên bàn. 

“Ngài Voldemort tựa hồ không có tin tôi như lời nói bên ngoài.” Ivy nói. 

Nghe được ý Ivy muốn làm khó dễ, nụ cười trên môi Voldemort không hề biến đổi, “Vừa mới gặp lần đầu đã tin người, đó không phải tác phong của Slytherin.” 

Ivy lại cười, đuôi mắt cong cong, “Cũng đúng.” 

Harry: “…” 

Hai kẻ này đang muốn diễn trò gì vậy??? 

Gryffindor luôn là chiến binh dũng cảm, phương thức biểu đạt tình cảm cũng luôn thể hiện rõ ràng. Nếu Voldemort không ở đây, Harry đại khái sẽ hoàn toàn không nói chuyện như bạn bè thế này với cô gái trước mặt mà sớm đã cầm chặt đũa phép, bắt đối phương khai ra âm mưu của mình rồi. 

Hiện tại, hai vị này lại dùng phương thức của Slytherin để giao tiếp, làm Harry ngồi bên cạnh nghe có chút nóng ruột. 

“Tiểu thư Ivy thiết kế trò chơi này cũng không tồi.” Voldemort nói, ánh mắt quét qua một cánh cửa nhỏ khác ngoài cánh cửa hai người vừa đi vào rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt. 

“Cám ơn.” Ivy đáp, cô đã chú ý tới ánh mắt của Voldemort, “Thực để ý cánh cửa kia sao? Đừng lo, sẽ không xuất hiện thứ gì kì quái đâu. Không được ta cho phép, nó không thể mở ra.” 

“Vậy thì tốt.” 

Voldemort nói, ý cười nơi khóe miệng lại sâu sắc thêm vài phần. 

Hắn vừa dứt lời, cánh cửa “Không được ta cho phép, nó không thể mở ra” kia đã rầm một cái mở ra, xuất hiện là con hình nhân mỗi lần gặp đều khiến Harry dựng tóc gáy. 

….. Tự vả nhanh thật…. 

Harry yên lặng cảm thán hộ tiểu thư tóc bạc, bàn tay cầm đũa phép chặt hơn một chút. 

Lần này, con người giả hoàn toàn không chú ý tới Harry và Voldemort, nó đi thẳng về phía tiểu thư Ivy. 

Harry chú ý tới mặt nó giờ không còn chút ý cười, âm trầm đến đáng sợ. 

“Xem ra tiểu thư Ivy chưa suy xét chu toàn rồi.” 

Voldemort nói, liếc qua Harry đang căng thẳng, lặng lẽ vỗ vỗ vai cậu, thân thể đang cứng đờ của Harry lập tức hơi thả lỏng. 

Đối với sự xuất hiện của người giả, Voldemort và Harry đều không có biểu hiện bất ngờ. 

Từ lúc nghe nó nói “Cứu ta”, hai người đã suy đoán có khả năng nó sẽ xuất hiện lại. 

Hiện tại xem ra, bọn họ đã đoán đúng. 

Từ lúc hình nhân xuất hiện, lực chú ý của Ivy đã hoàn toàn bị kéo tới nơi đó, trên mặt vẫn duy trì tươi cười dịu dàng. Con người giả đi càng nhanh, ý đồ muốn bổ nhào vào người Ivy nhưng bị cô né được. 

“Giúp, giúp tôi với, con người giả này bị điên rồi!” 

Ivy nhìn hai người kêu cứu, lộ ra biểu tình yếu đuối nhưng hai người họ đến một ngón tay cũng không thèm động đậy. 

“Mau tới giúp ta, thứ này sẽ cản trở trò chơi, các ngươi sẽ vì nó mà bị nhốt lại đây, không thể tỉnh lại nữa!” 

Nghe đến đây, Harry chần chừ một chút nhưng bị Voldemort ngăn cản. 

“Không cần xen vào.” Hắn nhẹ giọng nói. 

Cho dù Voldemort nói không lớn tiếng nhưng Ivy vẫn chú ý tới. Cô tiểu thư rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì hình tượng dịu dàng, vẻ mặt ghét bỏ một cước đá văng người giả đang lần thứ hai lao tới mình. 

“Cút xa một chút!” 

“Đem . . . Độc dược . . . tạt lên ả, trên người…” 

Té trên mặt đất, con người giả trông càng thêm thê thảm, gần như thở không nổi nói ra một câu, Harry thấy Voldemort gật đầu, lập tức lôi lọ độc dược trong túi trữ đồ ra. 

“Cái gì? Độc dược?!!” 

Ivy kinh hoảng, quay đầu nhìn Harry, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì sợ hãi. Ả muốn chạy trốn nhưng tốc độ của ả có nhanh hơn nữa cũng địch không lại tốc độ phản ứng của Harry. 

Gần như mới chỉ di chuyển được bước đầu tiên, Ivy đã bị Harry tưới độc dược từ đầu đến chân. 

“AAA! ! ! ! !” 

Trong nháy mắt thân thể tiếp xúc với độc dược, Ivy liền đau đớn té xuống đất không ngừng lăn lộn, mái tóc màu bạc rối tung, nhìn thoáng qua cũng không khác con người giả kia là mấy. 

Tiếng kêu của Ivy rất thê lương, từ từ, tiếng thét biến thành mắng chửi, rồi sau đó yếu dần, cuối cùng trở thành nhỏ bé yếu ớt. Trên mặt Ivy nước mắt giàn dụa, đôi môi tái nhợt. 

“Cứu, cứu ta… tiểu thư Ivy…” 

Thiếu nữ tóc bạc nhìn con người giả nói nhưng người giả chỉ nhìn ả lắc đầu. 

Rõ ràng là đôi mắt đáng sợ, bên trong lại tràn đầy bi thương. 

Harry trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt biến hóa xảy ra. 

Cụm từ “Tiểu thư Ivy” thốt ra từ miệng cô gái tóc bạc còn làm đôi mắt xanh biếc mở to hơn. 

Hình nhân giả này là Ivy?!? 

Harry rất muốn hỏi nhưng không khí giờ phút này làm cậu không thể mở miệng. 

Ánh mắt cô gái tóc bạc dần dần ảm đạm, cuối cùng im lặng. Ả không hề nhúc nhích, giống như chết rồi. 

Harry nhìn chăm chú một lát, đột nhiên hỏi Voldemort, “Đó là búp bê???” 

“Đúng vậy.” Voldemort đáp. 

Không sai, cô gái tóc bạc kì thật là một con búp bê, giờ phút này đã mất đi linh hồn, thân thể cứng ngắc, thậm chí trên các đốt ngón tay xuất hiện các khớp nối mắt thường có thể thấy được. 

“Chuyện gì đây?” 

Harry cảm giác đầu mình lộn xộn, đại Boss của game cứ như vậy bị giải quyết rồi, tiếp theo phải làm cái gì giờ, ai đến giải thích cho cậu biết đi. 

“Có thể…. Đem, cái đó. . . vòng cổ. . . cho ta.. . . không . . . “ 

Hình nhân giả đột nhiên nói. 

Voldemort lấy chuỗi vòng cổ màu lam ra khỏi túi áo choàng nhưng chưa có đưa ngay cho người giả. 

Hắn đi đến bên cạnh người giả, dùng góc độ nhìn từ trên cao xuống, nhìn người giả đang ngã trên đất. 

“Bọn ta cứu ngươi? Tiểu thư Ivy thật?” 

“. . . Đúng vậy. . .” 

“Nếu giờ ta đưa vòng cổ cho ngươi, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?” 

“…” 

“Vậy xin hỏi, chúng ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?” 

Người giả trầm mặc một hồi rồi mở miệng. 

“. . . Các ngươi… không thể không . . . giúp ta. . .” 

Những lời này nó nói đứt quãng, nhưng nội dung không vô lực giống như ngữ điệu. Thân thể rách rưới vừa bị Ivy giả đá văng cựa quậy, tựa hồ muốn đứng lên. 

“. . . Nếu. . . Các ngươi không. . . giúp ta.. .. các ngươi. . . sẽ…. thật sự bị… nhốt ở trong. . . giấc mộng này. . .” 

“Bởi vì. . . đây là. . . . lời nguyền rủa. . . của Ivy…..” 

================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét