Chương 40: Draco u buồn
Draco gần đây thực u buồn.
Sự u buồn này đến từ chủ nhân vĩ đại của nó, Lord Voldemort.
Chúa Tể Hắc Ám hạ lệnh, hy vọng nó mặt ngoài thì giúp đỡ Umbridge nhưng sau lưng thì không ngăn cản các học sinh khác làm ra mấy loại chuyện ‘Tỷ như mấy trò đùa dai’. Thậm chí, Draco còn cảm giác trong giọng nói của Ngài còn có ý tứ bảo nó ngẫu nhiên trợ giúp lũ học sinh kia.
Nhất định là mình bị ảo giác rồi!
Draco thật tâm hy vọng mình chỉ là nhất thời nghĩ quá nhiều thôi.
Mà trừ bỏ nhiệm vụ này, Draco còn phải mỗi ngày đi theo dõi đối thủ một mất một còn Harry Potter. Lần trước cha nói tình báo nó giao cho Chúa Tể Hắc Ám có sai lầm, nó càng nghĩ càng thấy mình chỉ nói thật, sao lại sai được? Có cho nó thêm mấy trăm lá gan nữa nó cũng không dám nói dối cái vị đang ở trong trang viên nhà mình đâu.
Nhưng mà Lord bảo nó sai thì nhất định là có chỗ sai thật.
Vì thế Draco không thể không theo dõi Potter chặt hơn.
Potter tóc tai bù xù, Potter quần áo xộc xệch, Potter hôm nay tựa hồ tâm tình không tốt, ăn ít hơn một nửa so với bình thường, Potter…
Ê, bộ nó đang viết nhật kí quan sát động vật hay gì?
Draco ở trong lòng phỉ nhổ chính mình.
Chính là trải qua một màn theo dõi cực kì chặt chẽ và kĩ càng, Draco rốt cuộc phát hiện Cứu thế chủ có chỗ sai sai.
———— Potter không thích Cho Chang.
Lúc Potter gặp được Cho Chang trên hành lang, không còn lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng làm Draco muốn mỉa mai nữa, thay vào đó là lời chào hỏi xã giao khéo léo. Cảnh này hình như còn làm Cho Chang, vốn có chút hảo cảm với Harry, lại càng bị hấp dẫn.
Con nhỏ Ravenclaw này nhất định là bị trái Bludge đánh vào đầu mới có thể đi thích thằng đầu sẹo kia.
Draco ở trong lòng độc mồm độc miệng xỉ vả, sau đó lại nhớ tới nhiệm vụ của mình.
Chúa Tể Hắc Ám chắc là không phải nói chuyện này, nó cảm thấy Ngài không đời nào lại đi quan tâm đến thiên tình sử của Harry Potter.
Vậy nó rốt cuộc đã sai chỗ nào? Draco đau khổ suy tư.
Vào lúc Draco buồn rầu, tổ 3 người bên kia đang triển khai thảo luận.
“Harry, bồ có phát hiện Malfoy gần đây luôn theo dõi bồ không?” Hermione nói.
“… Có.”
Harry liếc liếc mắt nhìn chỏm tóc màu bạch kim cùng góc áo choàng đắt tiền lộ ra chỗ góc tường, khóe miệng co rút.
Tuy rằng trước kia Malfoy có đôi khi ngẫu nhiên đụng mặt cũng sẽ đi theo tra hỏi cậu vài chuyện nhưng chưa từng thường xuyên như thế này. Thậm chí đôi khi còn bám đuôi theo sau, nhìn qua hình như còn không muốn cho cậu phát hiện ra.
Malfoy đang làm cái quỷ gì vậy? Harry đoán không ra.
Nhưng cậu cảm thấy mình hẳn là nên cùng tên kia nói chuyện.
Vì thế, được Hermione và Ron che cho, Harry làm bộ như ngẫu nhiên đi gần tới chỗ Malfoy đang núp, sau đó vụt nhảy qua, bắt được Malfoy đang muốn chạy trốn.
“Chà ~ thiếu gia Malfoy đang muốn cướp bát cơm của Rita Skeeter sao?” Harry trào phúng, đem oán khí bởi vì Voldemort mà tích cóp từng tí một toàn bộ ném về phía tên tay sai nhỏ bé của Chúa Tể Hắc Ám.
“Tao cần phải theo dõi mày sao Potter?” Thấy không tránh được, Draco vội vàng bày ra giọng điệu vênh váo tự đắc. Giáo dục quý tộc dạy nó cho dù chật vật mấy cũng phải chống đỡ đến cùng.
“Tao có nói là mày theo dõi tao à?” Harry cố ý giả bộ ngạc nhiên sau đó quay đầu nhìn nhìn 2 người bạn của mình. Hermione cùng Ron cũng rất phối hợp lắc đầu.
“…. Mày!” Draco sao có thể cãi lại Harry đã đấu võ mồm với Voldemort suốt nửa năm. Thấy mình không cẩn thận lỡ miệng, nó vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Potter, hiện tại Dumbledore không ở đây, giáo sư Umbridge mới là hiệu trưởng, mày tốt nhất là nên tôn trọng tao một chút, tao có quyền trừ điểm của mày bất cứ lúc nào đấy.”
“Là đại diện hiệu trưởng,” Harry sửa lại, “Mày không cần đánh trống lảng.”
Draco mở miệng muốn nói gì đó, đột nhiên một tia lửa xẹt qua.
Cả bốn đứa đều bị giật mình, Harry và Draco còn trực tiếp rút đũa phép chỉ về phía tia lửa phát ra.
Sau đó…
Harry chớp chớp mắt, tay cầm đũa phép hạ xuống.
Là cặp sinh đôi nhà Weasley làm.
Bọn họ đang đốt pháo trong hành lang, mà thứ đám khói lửa đang truy kích lại chính là đại diện hiệu trưởng mới nhậm chức Umbridge. Cặp sinh đôi vừa ở phía sau nói dối không chớp mắt (tỷ như gào lên: Chúng ta không khống chế được loại pháo nổ này rồi, nó xảy ra trục trặc!), vừa điều khiển đám khói lửa lao thẳng về phía mụ cóc hồng.
“Đại diện hiệu trưởng Umbridge————”
“Xin cẩn thận!”
Hai người kẻ xướng người họa, tiếp đó, bọn Harry liền thấy Umbridge rơi tõm xuống cái bẫy cặp song sinh đã bày ra trước đó, một bãi đầm lầy nhân tạo thật lớn. Bên trong còn có ba con cá sấu đang há to miệng sung sướng chờ bữa trưa.
(Có ai còn nhớ Pháo Nổ Đùng Vèo Cháy Kịch Liệt và Đầm Lầy Xách Tay, tác phẩm của anh em sinh đôi nhà Weasley dùng để phá trường và lớp học của Umbridge trong Harry Potter phần 5 không? =)))))
Này…
Draco trợn to mắt, theo bản năng rút đũa phép muốn cứu người gần đây đã giúp nó có thể làm mưa làm gió trong trường nhưng trong đầu lại chợt hiện ra lời phân phó của Chúa Tể Hắc Ám.
Vào lúc Draco đang do dự không biết phải làm thế nào thì đối thủ một mất một còn của nó giơ đũa phép ngăn cản nó quấy nhiễu, trong lòng Draco buông lỏng, mừng rỡ thuận theo giả bộ như mình bị ngăn lại, thậm chí còn hơi cảm thấy may mắn khi chuyện đột nhiên xảy ra này đã cắt ngang ý đồ muốn tra hỏi thêm của Potter.
Đối mặt với lời kêu cứu của Umbridge, Draco nửa thật nửa giả nói, “Thật xin lỗi, hiệu trưởng Umbridge, tên đầu sẹo đáng giận này ngăn cản em, em thật sự không có cách nào!”
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Umbridge chìm dần xuống đầm lầy.
Đó cũng không phải chỉ là một cái đầm lầy thuần túy, bên trong còn bị cặp song sinh bỏ thêm không ít phụ gia.
Chỉ thấy, trên da Umbridge dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lấm tấm nổi lên một đống mụn nước màu đỏ, cả khuôn mặt đều hoàn toàn biến dạng.
Harry lắc đầu, trận này mụ cóc hồng thật sự thê thảm.
Một lát sau, các vị giáo sư mới lững thững đi đến, ghét bỏ cứu Umbridge đã sắp tắc thở ra khỏi đầm lầy, cũng trách cứ một đám học sinh bu xung quanh, một giáo sư còn phải ở lại thẩm tra hết đám học trò, nhưng hình như không ai cảm thấy nản việc này cả.
Vài vị giáo sư đưa Umbridge tới bệnh thất nhưng bà Pomfrey tỏ vẻ bệnh tình quá mức phức tạp, bà không trị được, hy vọng bọn họ có thể đem đại diện hiệu trưởng Umbridge đến bệnh viện Thánh St Mungo tiến hành trị liệu có hệ thống.
Vì thế, vị đại diện hiệu trưởng mới nhậm chức được một ngày đã bị mọi người đồng tâm hiệp lực tiễn đến bệnh viện, có khi vài tháng nữa còn chưa ra nổi.
Biết được chuyện này, Harry vừa vui vừa lo lắng cho cặp sinh đôi nhà Weasley. Cậu tìm Fred và George nói chuyện nhưng George chẳng hề để ý nói cho cậu biết bọn họ cũng không muốn tiếp tục đi học nữa, hai anh em đã dùng số tiền trước đó Harry tài trợ thử mở một tiệm giỡn ở số 93 Hẻm Xéo, thậm chí còn sắp sửa đi vào hoạt động rồi.
(Sau khi 2 anh em nhà Weasley mất toàn bộ tiền để dành trong 1 vụ cá cược hồi Cúp Quidditch thế giới, Harry đã tặng 2 người 1000 galeon, giải thưởng của cuộc thi Tam pháp thuật để họ có tiền thực hiện ước mơ mở 1 Tiệm Giỡn)
Bọn họ cảm ơn Harry, còn nói Harry sẽ là khách hàng danh dự, cậu có thể đến tiệm lấy bất cứ thứ gì, miễn phí.
Harry chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lập tức chúc mừng bọn họ.
Nếu hai người đã suy tính chu toàn thì cậu chẳng có lý do gì để quấy nhiễu họ cả.
Ngày thứ ba, quả nhiên Bộ pháp thuật hạ mệnh lệnh cưỡng chế, yêu cầu đuổi học Fred và George.
“Trừng phạt này so với anh tưởng tượng còn nhẹ hơn nhiều.” Fred nói.
“Không sai, kết quả chính là: Đuổi học ~” George tiếp lời.
“ … Các anh tốt nhất là nên nghĩ xem phải làm thế nào để đối mặt với cơn giận của má đi!” Ron bổ cho một câu.
“Ư ~”
“Em trai!” x2
“Thân mến ——”
“Của chúng ta ——-“
“Em học xấu!”
Hai người ôm tim, một bộ biểu tình đau lòng, Ron tức giận đến mức đảo mắt xem thường.
Đồng thời, Bộ pháp thuật cũng thông báo sẽ tìm người tiếp nhận vị trí giảng dạy bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám thay thế Umbridge, thầy Dumbledore vài ngày sau cũng sẽ trở về.
Cách nói của Bộ phép thuật giống như thầy Dumbledore chỉ đơn giản là đi dự một hội nghị, nhưng người tin chuyện đó được bao nhiêu? Kì thật cũng không nhiều.
Còn trong game, Harry và Voldemort đã điều chế độc dược thành công, thuốc được rót vào bình thủy tinh, đậy kín.
Tiếp đó, hai người quay trở lại hành lang.
Lần này, bọn họ gặp lại con “tiểu thư giả”.
Harry theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lần này Voldemort kéo cậu lại.’
“…Sao vậy?” Harry ngạc nhiên.
“Ta cảm thấy nó không có ý muốn tấn công chúng ta.”
Voldemort quan sát con người giả một chút, hắn cảm thấy hình nhân này so với mấy lần gặp trước có chút khác biệt, giống như đã có linh hồn.
Con hình nhân đích xác không có tấn công hai người nhưng nó chậm rãi từng bước một đi tới, lớp da loang lổ trên mặt cứ phút chốc lại rụng lả tả xuống đất.
Harry liều mạng ngăn cản mình chạy trốn, khống chế chân không di chuyển nhưng cơ thể theo bản năng căng lên, chỉ cần một dấu hiệu nguy hiểm sẽ ngay lập tức bật lùi lại phía sau.
Con hình nhân đi tới trước mặt bọn họ, lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Harry không biết sao lại đột nhiên cảm giác nó đang muốn tỏ vẻ thân thiện với mình, mặc dù phối hợp với khuôn mặt kia thì nụ cười nào cũng biến thành vô cùng khủng bố.
“Ngươi… có chuyện gì không?” Harry thật cẩn thận hỏi.
Sau đó cậu nhìn thấy hình nhân giang hai tay, lộ ra cái hốc màu đen thiếu mất một viên pin trên ngực.
===================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét