Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020

Giải mê du hí - chương 58

Chương 58. Không phải ta giết

“Lại là ngươi làm có phải không?!!”

Trong nháy mắt nghe thấy là giọng của Voldemort, Harry quay ngoắt lại, trừng mắt tức giận nhìn hắn một cái rồi liền không để ý tới nữa, muốn chạy tới trấn an Bạch kì mã.

Harry chỉ hận trong tay mình không có đũa phép, không thể lập tức thi triển Bùa chữa lành.

Cho dù Bùa chữa lành không có tác dụng trong trường hợp này, đây chính là Lời nguyền chết chóc.
Nhìn Bạch kì mã đang giãy dụa kêu thảm, ánh mắt ôn nhuận biến thành hung bạo lại đong đầy nước mắt, Harry chỉ cảm thấy tim mình như bị ai ngắt nhéo.

Mới mấy phút trước, Bạch kì mã xinh đẹp này còn cho cậu trái cây, vị chua chua ngọt ngọt vẫn còn đang lưu lại trong miệng cậu. Vậy mà bộ lông mềm mại cậu vừa vuốt ve giờ phút này lại bị giãy dụa đến rối tung.

Harry thử tiếp cận Bạch kì mã nhưng lại lần thứ hai bị con vật đã đau đớn tới không thể nhận ra ai với ai đá bay ra ngoài.

Đau quá!

Harry ôm chỗ bị đá trúng, thân thể cậu vốn chưa hồi phục sức lực, bị đá một phát này liền không đứng dậy nổi. Cậu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thân thể Bạch kì mã không ngừng run rẩy, sau đó hướng một bóng người phóng đi.

Chẳng qua người kia …

Hình như không phải là Voldemort?

Harry có chút hoài nghi xoa xoa mắt.

Lúc này, có người đi tới bên cạnh cậu, thi triển một Bùa chữa lành lên vết thương của cậu, “Không phải ta giết.”

“Không phải ngươi?” Trong lời nói của Harry tràn đầy nghi ngờ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Voldemort, “Ta còn chưa có quên bộ dạng của ngươi khi hút máu Bạch kì mã lúc còn kí sinh trên người Quirrel mấy năm trước đâu.”

“Nhưng lần này không phải là ta.” Voldemort lặp lại.

Harry bĩu môi, cậu cuối cùng vẫn tin lời Voldemort, bởi vì sự hận thù của Bạch kì mã quả thực không hướng tới hắn.

Cậu quay ra, nhìn kĩ bóng người đã bị Bạch kì mã chạy tới dùng sừng húc cho thương tích đầy mình. Khoảng cách có chút xa, Harry nheo mắt lại, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc là ai, tiếp đó, ánh mắt cậu đột nhiên trừng lớn, đồng tử co rụt lại ————

Thân ảnh thấp bé, đầu hói, tóc hoa râm, chính là kẻ trước kia đã bán đứng cha mẹ cậu, còn hãm hại chú Sirius – Peter Pettigrew!!!

“Lão với ngươi thì có khác gì nhau? Ngươi cho rằng ta không biết lão là Tử Thần Thực Tử sao!?!”

Trong nháy mắt nhận ra kẻ kia là ai, Harry cảm thấy như thể chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục vậy. Cái gì mà “không phải ta giết”? Mượn đao giết người thì có gì khác sao???

“Ngươi giết hay lão giết thì có gì khác nhau sao?!” Harry đem lời trong lòng hét vào mặt Voldemort.

“Có khác nhau,” Sắc mặt Voldemort vẫn bình tĩnh như trước, bởi vì kẻ sẽ bị lời nguyền máu Bạch kì mã ếm lên không phải là hắn, chẳng qua, loại lời nói tìm đường chết này nhất định không thể nói ra.
“Ta không biết sao gã lại xuất hiện ở đây, cũng không biết gã vì sao lại muốn giết Bạch kì mã.”

“Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi?”

Harry cười lạnh nói.

Đây là lần đầu tiên Voldemort thấy trên mặt Harry xuất hiện kiểu cười mỉa mai này, chẳng hiểu sao tim hắn lại hẫng một cái. Chúa Tể Hắc Ám cảm thấy kiểu cười của nhân vật phản diện này một chút cũng không thích hợp với Cậu bé cứu thế, vẫn là nụ cười chữa lành nhân tâm khi nhìn Bạch kì mã vừa rồi thích hợp với cậu hơn.

Đây không phải lần đầu tiên Voldemort có loại cảm khái này nhưng lại là lần cảm giác mãnh liệt nhất.

Hắn đột nhiên hy vọng, hy vọng Harry có thể tín nhiệm hắn nhiều hơn một chút.

Giống như khi còn ở trong mộng vậy, Harry lúc khẩn trương sẽ vô thức túm ống tay áo hắn.

Nhưng… dù có như thế, vở diễn trước mắt vẫn phải diễn cho xong.

Hơn nữa còn phải diễn đến mức hoàn toàn giá họa cho Pettigrew mới được. Voldemort đột nhiên có suy nghĩ như vậy, bởi vì hắn cứ cảm thấy nếu lần này để Harry phát hiện tất cả chỉ là mưu kế của hắn, khả năng thực sự sẽ phát sinh chuyện không thể vãn hồi.

Trong lòng suy tính một vòng, sắc mặt Voldemort càng thêm bình tĩnh.

Dưới cái nhìn chăm chú của Harry, hắn lập tức phóng vài Bùa chữa lành lên Bạch kì mã, tuy hắn biết thừa là chẳng có tác dụng gì nhưng đây là vấn đề về thái độ.

Voldemort lại ném vài bùa chú ngăn trở tới Pettigrew giờ phút này đang vừa chật vật né tránh tấn công của Bạch kì mã, vừa run run rẩy rẩy tiếp tục dùng ma chú thương tổn nó. Trên người Bạch kì mã đã bị Pettigrew làm cho tràn ngập vết thương, dù Bùa chữa lành giúp những vết thương đó khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được nhưng vết thương mới vẫn không ngừng thay thế rồi tăng lên.

Tất cả đều có thể nhìn ra ánh mắt Bạch kì mã ngày càng ảm đạm, lộ ra tử khí.

Còn Pettigrew cũng không khá hơn là bao, gần như đã hấp hối.

Harry nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, “Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”

“Đương nhiên có thể, ta đã nói rồi, ta hiện tại là Giáo sư của ngươi, chỉ cần ngươi có khó khăn, ta sẽ tận hết khả năng giúp đỡ.” Voldemort nói.

“Cứu Pettigrew.”

“Cứu gã? Gã chính là kẻ đã bán đứng cha mẹ ngươi.” Voldemort biết rõ Harry hận Pettigrew đến mức nào.

“Đúng vậy.”

“Vậy mà ngươi còn muốn ta cứu gã?”

“Gã sẽ phải ôm áy náy đối với cha mẹ ta mà chết chứ không phải chết ở chỗ này. Huống hồ giết Bạch kì mã sẽ bị nguyền rủa, gã cho dù có sống sót ra khỏi đây cũng không thể tiếp tục sống tốt được.” Harry không còn muốn quan tâm xem Pettigrew có phải đã tiếp nhận chỉ thị của Voldemort hay không, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua nghĩ đến Pettigrew đã bán đứng cha mẹ mình nhưng tốt xấu gì họ cũng từng là bạn…

Nếu cha James với mẹ Lily mà gặp tình huống này, đại khái họ cũng sẽ làm như vậy đi…

Harry đến cuối cùng vẫn mềm lòng.

Chờ đến khi Voldemort động thủ cứu Pettigrew thì cũng là lúc cuộc chiến đã đến hồi kết thúc. Bạch kì mã đã không còn sức lực tấn công Peter mà Peter cũng đã xụi lơ trên mặt đất, cơ hồ không động đậy nổi.

Harry đứng dậy, đến bên cạnh Bạch kì mã, liếc cũng không liếc Peter một cái.

Bạch kì mã đã đứng không vững, thân thể không ngừng run rẩy, lại vẫn không chịu khuỵu gối quỳ xuống đất. Dù chỉ một giây trước khi chết, nó vẫn muốn duy trì khí tiết thần bí và cao ngạo của chủng tộc mình.

Harry vuốt vuốt bộ lông của nó, tận lực giúp bộ lông rối bời gọn gàng lại. Độ ấm dưới bàn tay so với lúc Bạch kì mã cho cậu trái cây đã thấp hơn rất nhiều. Harry ôm lấy đầu nó, hôn lên đuôi mắt nó.
Khí tức cuồng loạn của Bạch kì mã chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt tràn ngập huyết quang lại dần dần khôi phục ôn nhu, nó dụi dụi đầu vào lòng Harry, nhỏ giọng nức nở.

Harry lẳng lặng ôm nó, muốn cùng nó vượt qua chút thời gian an tĩnh cuối cùng.

Chính là, có kẻ cố tình không muốn cho cậu toại nguyện.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám đi tới sau Cứu thế chủ, Pettigrew liền lao tới hôn vạt áo choàng của Voldemort, lẩm bẩm liên tục, “Cám ơn chủ nhân đã cứu ta, cám ơn chủ nhân…”

Cả người gã đều là máu với bụi đất, làm Voldemort nhíu mày ghét bỏ đá văng gã sang một bên. Hắn hiện tại tuyệt không muốn có chút quan hệ nào với con chuột này.

Vậy mà Pettigrew vẫn tiếp tục lảm nhảm, “Chủ nhân…”

“Câm miệng!!!”

Ôm Bạch kì mã ngồi bên kia, Harry đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn hai người, hai từ vừa rồi gần như là nghiến răng phun ra.

Voldemort theo bản năng ngậm chặt miệng, còn thuận tay dùng chú ngữ không tiếng động cho Pettigrew một bùa Langlock. Tiếp đó còn mỉm cười giảng hòa nhìn Harry.

Pettigrew: “…”

Đây là tình huống gì???

Peter Pettigrew cảm thấy nhân sinh quan của mình có gì đó không đúng.

Hiển nhiên, không có ai trong hai người ở đây có thể đến giải thích cho gã biết cái tình huống “Giữa Cậu bé cứu thế và Chúa Tể Hắc Ám có chuyện không thể nói” này. Harry tiếp tục ôm Bạch kì mã, dùng hơi ấm của mình cho nó chút ấm áp cuối cùng, còn Voldemort…

Hắn đang tự hỏi chuyện này phải giải quyết thế nào.

Sở dĩ Voldemort gọi Pettigrew tới đây là để lời nguyền máu của Bạch kì mã không rơi lên người hắn, đồng thời cảm thấy mối thù giữa Pettigrew và Harry có thể kéo dời lực chú ý của cậu, đến lúc đó hắn chỉ cần nói ra lời thoái thác đã chuẩn bị tốt từ trước, đại khái có thể thành công lừa gạt cậu.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị một lời nói dối hoàn mỹ, từ lý do vì sao hắn bỏ lại Harry một mình trong Rừng Cấm, vì sao Bạch kì mã đột nhiên xuất hiện, lại vì sao Peter vừa lúc có mặt, rồi vì sao gã lại giết Bạch kì mã, mỗi một việc hắn đều tự hỏi những câu Harry có thể hỏi đến, rồi nghĩ xem phải ứng đối như thế nào.

Có thể nói, ngoại trừ việc suy xét lý do tại sao mình phải nghĩ tất cả biện pháp không cho Harry biết kẻ muốn giết Bạch kì mã là mình ra thì Voldemort đã suy xét tới mọi thứ.

Chính là không nghĩ tới… Harry căn bản không tính muốn nghe lời giải thích của hắn.

Voldemort cảm giác đầu có chút đau.

Hắn nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Harry khi nhìn Bạch kì mã, khi nhìn tới hắn lại lập tức biến thành sắc như dao, bắt đầu hoài nghi có phải suy tính của mình đã đi sai hướng rồi không?

Mỗi lần hắn đùa giỡn cậu, trong ánh mắt bối rối của Harry đều để lộ ra cậu thích hắn, chính là Voldemort phát hiện, ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười của Harry, hình như đang có lực hấp dẫn lớn hơn đối với mình.

Nghĩ như vậy, đến ánh mắt của Bạch kì mã sắp chết lướt qua cũng làm Voldemort cảm thấy có một tia mỉa mai trong đó.

Không có tiếng ồn làm người ta phiền táo, Harry gần như chìm trong bầu không khí im lặng này.

Mà lúc này, cậu phát hiện Bạch kì mã trong lòng đột nhiên giật giật, muốn tránh khỏi tay cậu.

Làm sao vậy?

Harry buông lỏng tay, nghi hoặc nhìn nó.

Bạch kì mã cúi đầu liếm liếm tay Harry, ý bảo cậu ngửa tay ra trước mặt nó.

Harry làm theo.

Tiếp đó, cậu nhìn thấy từ khóe mắt Bạch kì mã chảy ra một giọt nước. Đó là nước mắt Bạch kì mã. Chưa từng có ai gặp được nước mắt Bạch kì mã, cũng chưa từng có một quyển sách nào ghi nhận lại nước mắt Bạch kì mã là như thế nào.

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay Harry, gần như ngay lập tức biến thành một viên trong suốt như thủy tinh. Từng viên, từng viên tinh thể rắn rơi xuống ngày càng nhiều, cuối cùng chồng lên nhau, hợp thành một khối tinh thạch sáng lấp lánh.

Voldemort tất nhiên cũng thấy một màn này.

Và hắn nhận ra mình đã nghĩ sai thật…

“Trái tim thuần khiết” mà Ivy ám chỉ không phải là trái tim thật, mà là nước mắt Bạch kì mã.

=====================

Tác giả tám nhảm:

V đại: *nhìn chăm chú* …
Bạch kì mã: “… Hức… Ta sắp chết rồi!!! Mi đừng có dùng ánh mắt oán phụ đó nhìn ta!! Ta cũng không có cướp vợ của mi!”
V đại: …

- - -

Khụ, Diện Đoàn Hồ ta có điều muốn nói. Kỳ thực lúc viết chương này tui luôn phân vân Harry liệu có muốn cứu Pettigrew không =.= Tui cảm thấy là sẽ cứu nhưng lại cảm giác làm thế có phải quá mềm lòng rồi hay không? Cuối cùng tui đi hỏi cô bạn cùng phòng “Chỉ chơi nguyên tác không chơi với đồng nhân”, sau đó cổ bảo tui, “Chắc chắn sẽ cứu, Harry vốn là như thế!”

Cho nên cuối cùng vẫn cứu…

1 nhận xét:

  1. Cậu dịch truyện hay lắm chủ nhà ơi. Cố lên nhé. Mãi yêu ❤❤

    Trả lờiXóa