Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2020

Giải mê du hí - chương 59

Chương 59: Chủ nào tớ nấy…?

Đây đã là ngày thứ 3 Voldemort dùng thân phận giáo sư giả đi vào Hogwarts.

Cụ Dumbledore vẫn chưa trở về, mà Snape đúng là nghe lời Voldemort chưa truyền tin về thân phận thật sự của hắn, về phần lão có lén lút truyền đi đâu không thì không ai biết.

Mặc kệ nói như thế nào, giờ phút này Hogwarts đang bị vây trong một bầu không khí yên bình giả dối, chậm rì rì bắt đầu ngày thứ hai đầu tuần.
Voldemort tiên sinh đang ngồi trong phòng làm việc, một tay chống cằm híp mắt tự hỏi, tay kia lúc có lúc không, lại như đang theo một tiết tấu nào đó, gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn.

Mục đích hắn đến Hogwarts về cơ bản đều đã đạt thành.

Năm đồ vật Ivy nhắc đến, hắn đã thu được bốn.

Linh hồn đầy đủ, hắn đã thu hồi Trường Sinh Linh Giá trong cơ thể Harry, chỉ cần chờ một thời gian cho ma chú bổ khuyết có hiệu lực là có thể lấp luôn chỗ trống của mảnh linh hồn trong quyển nhật kí. Nước mắt Alisa và trái tim thuần khiết thì đều ở trong tay Harry. Tuy Harry không biết tác dụng của chúng nhưng hai vật phẩm đó đều mang theo câu chuyện riêng, Harry sẽ chỉ cất giữ chúng chứ không tiêu hủy.

Về phần yêu hận tình thù…

Khóe miệng Voldemort hơi co rút, một phần do hắn cố ý, một phần do hắn vô tình, hình như đã thực nhẹ nhàng mà có được rồi.

Nghĩ tới người kia sau khi từ Rừng Cấm trở về thì liền coi mình như không khí, bất luận hắn có trêu chọc như thế nào cũng chỉ mặt không đổi sắc nhìn hắn, Voldemort cảm thấy thật khó giải quyết. Hơn nữa, cái loại tình huống bị ngó lơ này khiến hắn phát giác ra một chuyện. Không biết có phải do mảnh Trường Sinh Linh Giá mới thu về hay không mà yêu thích của hắn đối với Harry lại nhiều hơn không ít.

Còn thứ cuối cùng, “Mèo báo ân”, Voldemort một chút manh mối cũng không có. Trong lời nhắn của Ivy không nói tới phải làm thế nào để lấy được thứ ấy, nhưng hắn phỏng đoán khẳng định là có liên quan tới con mèo đến truyền tin.

Báo ân?

Voldemort thậm chí còn không hiểu được cái gọi là “ân tình” ấy phải tìm ở đâu ra, cho nên hắn chỉ có thể tận hết khả năng thỏa mãn hết thảy nhu cầu của con mèo, thậm chí lúc vuốt mèo móc vào áo choàng của hắn loạn cào loạn cắn, hắn cũng cắn môi nhịn. Vì chuyện này mà khi ở nhà Malfoy, biểu tình khiếp sợ của Lucius khi lần đầu tiên nhìn thấy con mèo vắt vẻo trên tay hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ. Biểu tình phức tạp lúc ấy của Lucius thậm chí còn khiến Voldemort muốn quẳng cho lão một cái Avada Kedavra!

Nghĩ đến đây, quý ngài Voldemort nhất thời cảm thấy tâm tình sa sút. Hắn nhìn một vòng trong phòng, lại phát hiện con mèo kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nó đi đâu rồi?

Chuyện này, đại khái Cứu thế chủ Harry có thể trả lời hắn.

Bởi vì lúc này, cậu đang ở trong phòng ngủ không một bóng người, cùng con mèo ngốc kia mắt to trừng mắt nhỏ.

Harry có chút đau đầu nhìn con mèo, mèo ta thập phần vô tội quơ quơ móng vuốt trên không trung, nhẹ nhàng “meo” một tiếng, một chút cũng không giống con mèo vừa rồi còn nhào vào Hedwig, chân quơ loạn xạ, làm Hedwig không ngừng kêu to sợ hãi.

Cậu cảm thấy may mắn khi mình về sớm, nhìn qua ánh mắt ai oán của Hedwig, Harry lập tức buông con mèo, ôm chầm lấy bé cú tuyết, tay nắm lấy một ít thức ăn cho cú mà Hedwig thích, nhìn bé cú mổ mổ an ủi.

Giữa chừng, con mèo tên “Bánh bao” phát huy đầy đủ tính hiếu kì của họ nhà mèo, bám áo choàng của Harry một đường nhảy lên, liếm hai cái cướp thức ăn của Hedwig, sau đó mặt mèo nhăn tít lại, phun ra, đáng thương nhìn Harry.

Harry quả thực bị nó chọc cười, vươn tay gõ gõ đầu nó.

Mèo ta quơ quơ móng vuốt phản kháng nhưng cũng không giống như thường ngày lao tới cào mặt cậu đến nở hoa.

Giống như thể… con mèo này đã học chủ nhân tạm thời của nó, tính tình thu liễm không ít.

Cư nhiên lại nhớ đến tên hỗn đản đó…

Tay Harry khựng lại, trong lòng gợn sóng nhưng không còn kích động. Cậu đích xác vẫn còn thích Voldemort, chỉ là cảm giác còn mệt mỏi hơn trước kia. Cậu hiện tại chỉ muốn trốn Voldemort thật xa, đem tâm tư của mình dìm xuống tới đáy sâu nhất.

Cứ như vậy đi, mặc kệ Voldemort muốn làm gì thì làm.

Dù sao…cuối cùng chỉ cần xử lý hắn là được… không phải sao?

Harry sờ sờ đầu Bánh bao.

Bánh bao cọ cọ lòng bàn tay Harry, meo meo lấy lòng.

*****

Cho Hedwig ăn xong, lại giúp bé con xinh đẹp vuốt lại bộ lông, Harry ở trước mặt con mèo rút giấy viết cho chú Sirius một bức thư, sau đó buộc lên chân Hedwig, thả nó bay ra ngoài.

Chờ đến khi Hedwig bay xa, Harry quay qua con mèo, nhìn nó cười cười.

“Mi có thể đi nói cho Voldemort, ta viết thư cho chú Sirius, bên trong có lẽ viết chuyện liên quan đến thân phận thật của hắn.” Harry nói dối, thực ra cậu chỉ gửi thư cho chú Sirius báo bình an, thuận tiện nói việc gương hai chiều bị người ta đập nát.

Trong thư cậu cũng không nhắc tới tên của Simon, bởi vì đêm qua, Simon đã vài ngày không gặp đem gương mặt tiều tụy đến xin lỗi cậu, còn bồi thường một số tiền lớn. Simon lúc ấy nói rất chân thành, còn xin lỗi hết lượt việc trước kia châm chọc Harry.

Harry lúc ấy thấy rất khó hiểu, sau đó Ron mới trộm nói cho cậu biết. Nghe nói người nhà Simon đều đã biết việc này, hơn nữa còn có người gây áp lực lên gia đình cậu ta, cho nên người nhà thậm chí kéo nhau đồng loạt gửi cho Simon một loạt Thư Sấm.

Ron sinh động như thật miêu tả cho Harry tình cảnh lúc đó, còn vui sướng khi người gặp họa nói cho Harry biết, Simon lúc đi cấm túc, không biết căn phòng bị làm sao, lau chùi kiểu gì cũng không sạch, cậu ta còn ồn áo tố có người phá rối, cuối cùng bị Filch giao việc khác tra tấn một trận, còn phạt cậu ta cấm túc thêm một tuần nữa.

Cho nên Harry cảm thấy nếu Simon đã chịu trừng phạt, vậy cậu cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa làm gì. Còn mấy câu cậu nói với con mèo, thực chất chỉ là lời giận dỗi.

Cậu biết con mèo này nghe hiểu được tiếng người, cũng đọc hiểu được thư cậu viết.

Chuyện này tuyệt không kì quái.

Dù sao việc con mèo này có thể từ trong mộng xuất hiện ngoài đời thực vốn là đã chuyện kì quái nhất rồi.

Bởi vậy, Harry cũng không sợ sẽ gây phiền toái cho chú Sirius. Về thân phận thực sự của Voldemort, Harry lựa chọn tin tưởng Snape sẽ truyền tin này cho Hội Phượng Hoàng. Nếu để Hedwig truyền tin, khả năng bị triệt hạ trên đường là rất cao, hơn nữa, từ sau sự kiện ở Rừng Cấm, Harry đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt rằng Snape đứng về phía Hội Phượng Hoàng.

Quả nhiên, Harry nói xong, liền thấy con mèo xám trắng dùng hai chân trước ôm đầu, vẻ mặt “Meo… ta thật vô tội… oa… Harry ngươi không cần như vậy, nyan meo…”, biểu tình siêu ngốc.

Cậu bị nó làm cho bật cười, nắn nắn bàn chân mềm mại, Bánh bao trộm liếc nhìn Harry một cái, lại hướng cậu “meo” một tiếng.

Harry đã từng hoài nghi con mèo này có phải Hóa thú sư không, không phải là không có khả năng, Voldemort tìm một Hóa thú sư không đăng kí, màu lông thì dùng ma pháp thay đổi một chút, là có thể biến ra một con mèo giống y như con mèo trong mộng.

Cậu thậm chí đã từng nghĩ mọi lời nói của Voldemort trước đây đều là giả, hắn chỉ vin vào lời nhắn của tiểu thư Ivy để bày ra một bẫy rập chờ cậu, để đạt tới một mục đích mà cậu không biết.

Chẳng qua… Cậu lúc ấy vẫn tin tưởng Voldemort.

Có lẽ… là bởi lúc ở trong trò chơi, hắn vẫn luôn đồng hành cùng cậu.

Thói quen thực sự là một thứ rất đáng sợ.

Harry hạ mắt, xách Bánh bao ôm vào trong ngực, đi ra khỏi phòng ngủ.

Cậu đi ra phòng sinh hoạt chung, tìm được Hermione đang theo lệ thường chui vào góc làm bài tập, bên cạnh là Ron, đang u sầu khổ não nhìn tấm da dê thật dài, Harry liếc nhìn qua, phát hiện là bài tập thuyết minh về loại độc dược mới học của Snape.

“Hermione, Ron, buổi sáng tốt lành,” Harry lên tiếng chào bọn họ.

“A, buổi sáng tốt lành, Harry,” Hermione trả lời, cô bé nhìn thoáng qua con mèo trong lòng Harry, có chút ngạc nhiên, “Đây không phải con mèo của giáo sư Taylor sao?”

“Ừ, đúng là nó,” Harry cười khổ, nhìn Ron ngẩng mặt lên khỏi đống bài tập, gật gật đầu chào mình.

Cậu quét mắt một vòng qua phòng sinh hoạt chung, ở góc phòng cách xa ba người vẫn còn vài học sinh, phần lớn đều đang chú tâm đọc sách, không chú ý tới bọn họ.

Nhưng để đề phòng, Harry vẫn nhỏ giọng hạ một bùa im lặng, còn cố ý đè thấp thanh âm, “Hermione, mình biết bồ biết thần chú Phản thú hóa, có thể dùng một chút lên con mèo này không?” Hermione từ sau sự kiện Pettigrew liền nghiêm túc học tập loại chú ngữ phức tạp này, hiện tại hẳn là đã thuần thục rồi.

Thời điểm nói những lời này, cậu vẫn ôm chặt lấy Bánh bao nhưng con mèo cũng không có vẻ gì là muốn giãy dụa đào thoát.

“Bồ nghi ngờ…” Hermione nhìn vào mắt Harry, thấy cậu gật gật đầu, lại chuyển tầm mắt qua con mèo trong lòng. Hermione nhìn chung quanh, ra dấu, ba người liền tìm một phòng ngủ trống chưa có người ở.

Chờ đến khi đóng kĩ cửa, Hermione mới giơ đũa phép, hạ chú Phản thú hóa xuống người con mèo.

Chìm trong ánh sáng do đũa phép phát ra, con mèo dùng hai chân trước ôm mắt, một bộ “Ánh sáng phép thuật của mấy người chói mù mắt ta rồi”. Tiếp đó lười biếng xoay người dúi mặt vào ngực Harry.

Sau đó, không có biến hóa gì phát sinh.

“Nó chỉ là một con mèo thôi, Harry, bồ suy nghĩ nhiều rồi.”

Nghe được Hermione nói vậy, Harry không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vuốt vuốt lông Bánh bao, tiếp đó lại nghe thấy Hermione nói:

“Harry… Mình biết bồ với giáo sư Taylor quan hệ không tốt, nhưng bồ cũng không thể nghi ngờ thầy ấy mang vào trường một Hóa thú sư chứ.”

“Xin lỗi nhé, khả năng là tại thần kinh mình nhạy cảm quá rồi.” Harry nói, trong lòng lại hừ một tiếng, cậu nhớ tới Pettigrew mới gặp hôm qua, không phải lão cũng là do Voldemort mang vào hay sao?

Hermione nhíu mày nhìn cậu, cô phù thủy nhỏ tựa hồ bởi vì thái độ của Harry với giáo sư mới tới mà có chút bất mãn nho nhỏ.

Tại phương diện này, Hermione luôn nghiêm túc như vậy.

Chẳng qua, Harry thật sự muốn nói cho cô bạn biết, đừng nói là hoài nghi Voldemort mang vào trường một Hóa thú sư, hiện tại bất luận Voldemort có nói gì cậu căn bản cũng không thể tin lấy một câu.

=====================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét