Chương 76: Mỹ nhân kế
Cũng không khó để đoán ra điều này, bởi vì chính Harry hiện tại cũng đang ngáp không ngừng, hận không thể lăn ra đánh một giấc. Để nâng cao tinh thần, cậu nhấm nháp mấy con cá khô nhỏ, vị mằn mặt kích thích thần kinh đã có chút mê man.
Về phần cá ở đâu ra…
Có nói ra cũng không sao, dù
gì việc bọn họ đang làm bây giờ so với việc “lấy” mấy con cá khô thì còn thiếu
đạo đức hơn.
Đúng vậy, hành vi hiện tại của
bọn họ có thể coi như là xâm phạm nhà riêng.
Điểm khác nhau duy nhất chính
là… bọn họ có chìa khóa!
Voldermort và Harry tự ếm lên
mình một loại bùa chú có thể giúp họ không thu hút sự chú ý rồi đi dạo trong
làng một vòng để tìm hiểu địa hình. Tuy rằng biết nơi này đại khái có đồ bọn họ
cần nhưng cụ thể ở nơi nào thì vẫn chưa biết.
Giữa chừng thì Voldermort tình
cờ phát hiện trên cửa một căn nhà đóng kín có khắc hình vẽ tương tự hình khắc
trên một cái chìa khóa hai người tìm được lúc trước. Hai người thử một chút, cửa
vậy mà mở được.
Hai người cẩn thận để Nagini
vào dò xét một vòng, xác định không có ai bên trong thì mới đi vào theo.
Trong phòng phủ một lớp bụi,
có vẻ đã lâu không có người ở. Hiện giờ khứu giác linh mẫn gấp đôi, Harry lập tức
bị bụi bay lên làm cho ho khan, đến con cá trong miệng cũng rơi mất.
Harry vừa ho vừa giơ đũa phép
muốn làm một bùa Scourgify (Bùa tẩy rửa)
Nhưng Voldermort còn nhanh hơn cậu một bước.
“Cám ơn.” Harry nói.
“Không có gì.” Voldermort nhìn thoáng qua Harry, bắt đầu tìm kiếm manh mối
trong phòng.
Cái chìa không phải là cho không, đây là một trò chơi đã được thiết lập
trước, cho dù NPC có điểm biến đổi thì cũng có những thứ không đổi, tỷ như những
câu đố đã được cài đặt.
Quả nhiên, không bao lâu sau hai người tìm được một hộp gỗ hiện ánh sáng
xanh lục trong một gian phòng. Trên nắp hộp khắc hình một con mèo đang thả câu
mà chỗ lưỡi câu là một hình tròn để trống. Voldermort suy nghĩ trong chốc lát,
lấy ra viên thủy tinh lấy được lúc trước lắp vào.
Kích thước vừa khít, chỉ nghe cạch một cái, khóa hộp mở ra.
Voldermort không vội vã mở ra mà nhìn thoáng qua Harry.
“Sao vậy?”
Harry nghi hoặc chớp chớp mắt. Trong miệng cậu không biết từ khi nào lại
ngậm một con cá, đôi môi bị vị mặn kích thích đến đỏ tươi ướt át còn dính một
ít vụn cá, mà cái đuôi cá nhỏ kia vì Harry nói chuyện cũng động động theo.
“Không có gì.” Voldermort nói. Hắn chỉ là cảm thấy ngạc nhiên khi Harry
phản ứng bình thản hơn nhiều khi nhìn thấy viên thủy tinh này. Chẳng qua nhìn
cái đuôi cá khô cứ đưa qua đưa lại kia, hắn liền hiểu ra nguyên nhân.
Có vui mới quên tình cũ? Không, không, câu này tựa hồ không phải để dùng
như vậy.
Bọn họ mở hộp ra, bên trong là một chai thuốc màu hồng nhạt, còn có một
quyển sổ như thể là tư liệu tình báo. Trên đó có ghi chép tỉ mỉ về tư liệu cá
nhân của dân làng, về tính cách, sở thích..v..vv…
Đặc biệt khiến Harry và Voldermort chú ý là tư liệu về trưởng thôn.
Reeves, trưởng làng Meo Meo, bình thường làm người nghiêm cẩn, kín miệng…
không thể hành hình bức cung…nhưng gặp phải người tóc đen mắt xanh cùng tộc thì
một chút mạnh mẽ cũng không còn… Người vợ đã mất của hắn cũng tóc đen mắt xanh…
Reeeves có một sở thích, cứ 11h45’ mỗi ngày sẽ uống một chút rượu… Buổi chiều từ
3h30’ đến 4h30’ là lúc sự cảnh giác của hắn yếu nhất… Trong tay hắn có nắm giữ
bí mật có thể giúp người mèo thoát khỏi nguyền rủa…
“Ngươi cảm thấy lời nguyền rủa này là gì?”
Đọc được thông tin này, Harry mở miệng hỏi, trong lòng cậu thực ra đã có
đáp án, chỉ là chưa được chắc chắn.
Voldermort đáp, “Ta nghĩ, hẳn là đúng như suy nghĩ của ngươi…”
“Hy vọng là thế.” Harry hít sâu một hơi.
Nagini: ???
Ai tới giải thích cho bổn tiểu thư một chút, hai vị này đang giả vờ bí hiểm
cái gì đi QAQ
Một khi có manh mối, Harry đương nhiên sẽ không buông tha.
Cậu cầm chai thuốc màu hồng nhạt kia nhìn một chút, trên thân bình có nhãn
ghi tên thuốc cùng với phương pháp và hiệu quả sử dụng.
Thuốc biến hình —— thay đổi vẻ ngoài của người sử dụng.
“Để ta đi,” Voldermort ý muốn lấy nước thuốc trong tay Harry lại bị
Harry ngăn lại. Cậu nói, “Nó chỉ có thể làm thay đổi màu da, màu mắt và màu
tóc, ngươi không có đặc thù của dân làng này, có uống cũng vô dụng.” Cậu chỉ chỉ
hàng chữ nhỏ dưới cuối nhãn chai.
“Vậy ý của ngươi là?”
“Ta đi.”
Đáp án giống trong dự kiến.
Voldermort ngoài cười nhưng trong không cười mà nhíu mày.
*****
4h chiều, một mỹ nhân tóc đen dài, gương mặt hiền hòa xuất hiện trước cửa
nhà trưởng làng Reeves. Ánh mắt xanh ngọc bích long lanh như hồ nước, đôi môi hồng
nhạt như cánh hoa đào đầu xuân.
Sau khi dùng thuốc khiến cho bộ dạng mình càng thêm trung tính hóa,
Harry lấy lại bình tĩnh, gõ cửa nhà trưởng làng. Cũng không lâu lắm, một người
mèo toàn thân mùi rượu xuất hiện trước mặt cậu. Mà ánh mắt nghi hoặc cảnh giác
khi nhìn thấy bộ dạng của Harry lập tức biến thành sửng sốt.
“Liz?!”
Harry gật gật đầu, dịu dàng cười, cho Reeves một cái ôm.
“Là em, Reeves, em không chết.”
Harry nói xong, chỉ cảm thấy từ lối rẽ nhỏ sau lưng có một ánh mắt bắn tới
như muốn đâm thủng lưng mình.
(Chẹp! Vại dấm đổ rồi…)
Cậu bị ánh mắt của người nào đó nhìn chăm chú đến nhịn không được khẽ
run, Reeves lập tức thân thiết nói, “Liz, em không sao chứ?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy hơi lạnh, chúng ta vào nhà thôi.”
Reeves gật đầu, thuận tay đóng cửa lại.
Harry thừa dịp Reeves không chú ý, lặng lẽ mở chốt cửa, để Voldermort có
thể lẩn vào.
Trong lối rẽ nhỏ cách đó không xa, Voldermort thấy hành động của Harry
thì nheo mắt.
[Tom, ngươi không sao chứ?]
Không biết từ khi nào đã bò lên quấn tròn trên cổ tay Voldermort, Nagini
hỏi. Nó nhìn sắc mặt của Voldermort, cảm thấy tâm tình hắn hiện giờ đặc biệt
khó chịu.
[Không có gì.]
Voldermort cười lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ nếu Alisa có sống lại, bọn họ nhất định sẽ phải
nói-chuyện-rõ-ràng về vấn đề của trò chơi này.
Voldermort và Nagini rất nhanh lẩn vào trong nhà Reeves.
Lúc này, Harry đang ngồi cạnh bàn, Reeves run rẩy nắm tay cậu, đứt quãng
kể ra nỗi nhớ nhung của mình, nước mắt ấm áp rơi xuống tay Harry khiến cậu có
chút không đành lòng.
Harry đã nhìn thấy bộ dáng của Reeves trong tư liệu.
Kỳ thực Reeves cũng chưa nhiều tuổi, mới chỉ 29. Anh ta có bộ lông màu
trắng bạc và đôi mắt vàng nhạt. Chính là trong ảnh chụp, ánh mắt Reeves sắc lạnh
như băng, toàn thân tỏa ra khí tức người lạ chớ gần. So với hiện tại… hoàn toàn
một chút cũng không giống…
“Liz…”
Reeves đã ngừng kể lể, tay hắn sờ lên mặt Harry, trong đôi mắt vàng nhạt
tràn ngập dịu dàng. Ngón tay lau đi nước mắt Harry cố tình rặn ra, mềm nhẹ giống
như đối với bảo vật trân quý nhất.
Harry khống chế chính mình không né tránh, cố hết sức thả lỏng cơ mặt. Cậu
biết bộ dáng của mình hiện tại rất giống Liz. Bọn họ đã dựa theo ảnh chụp của
Liz trong tư liệu để biến hóa vẻ ngoài của cậu, còn cố ý dùng ma pháp cải biến
giọng nói.
Trong tình huống Reeves đã uống rượu thì tạm thời sẽ không nhận ra.
… Hoặc là nói, chính Reeves cũng hy vọng mình không nhận ra, cứ thế triệt
để sa vào tưởng niệm của chính mình.
Ánh mắt của Reeves làm Harry không nhịn được hơi tránh đi. Dư quang nơi
khóe mắt lia đến Voldermort đã lẩn vào trốn sau tủ bát. Đôi mắt màu xanh bắt gặp
đồng tử màu đỏ rượu vang, cảm xúc lắng đọng trong mắt Voldermort làm trong lòng
Harry nhảy dựng.
Cậu lập tức thu hồi tầm mắt, tập trung về phía Reeves.
So với ánh mắt của Voldermort, Harry cảm thấy ánh mắt của Reeves cũng
không đến nỗi khiến người ta không dám tiếp xúc nữa.
Nói chuyện cùng Reeves thêm một lúc, Harry thừa dịp lừa hắn uống thêm
không ít rượu, chờ đến khi Reeves bắt đầu thần trí không rõ, cậu cảm thấy đến
lúc bắt đầu chủ đề chính rồi.
“Reeves, phương pháp nguyền rủa anh vẫn bảo vệ bao năm qua là thật sao?”
“Là thật…” Tư duy của Reeves đã bắt đầu trở nên trì độn, “Chẳng qua Liz…
em…hức… hỏi cái này làm chi?... Anh, anh không phải đã từng nói với em sao….
Tuy rằng có thể giải trừ… hức…lời nguyền… nhưng trong làng cũng sẽ không còn. .
. hức. . . chốn dung thân cho chúng ta…. Sao?”
“Chúng ta rời khỏi đây không được sao?”
Đôi mắt vàng nhạt có chút mê ly nhìn Harry, kiên định lắc đầu, “Không được!...
Liz, em có biết, chúng ta phải bảo vệ…” Nửa câu sau thật sự quá mơ hồ, Harry
hoàn toàn không nghe rõ hắn nói cái gì.
Harry có chút bất đắc dĩ.
Cậu hình như chuốc Reeves quá chén rồi, xem ra kế hoạch hôm nay sẽ đổ bể.
Harry nhìn nhìn Reeves đang chôn đầu ở hõm vai mình dụi dụi, lỗ tai lông
xù màu trắng bạc không ngừng cọ qua cổ mình, thở dài. Cậu xoa xoa đầu Reeves, tự
hỏi phải làm gì mới được.
“Reeves,” Cậu gọi, nhẹ nhàng đẩy đẩy Reeves, muốn thử lần cuối cùng,
“Nói cho em biết lời nguyền kia làm cách nào mới giải trừ được đi, được không?”
“…”
Reeves giật giật, hơi ngẩng đầu lên, thần sắc tựa hồ tỉnh hơn một chút.
“Nói cho em biết…”
Harry dụ dỗ.
Lúc này, Reeves đột nhiên hôn nhẹ lên xương quai xanh của cậu.
Thân thể Harry cứng đờ.
Cậu giật giật thân thể, ý đồ đẩy Reeves ra nhưng cánh tay Reeves ôm thắt
lưng cậu rất chặt làm Harry căn bản không thể dồn lực.
Sự tình phát triển làm Harry bỗng cảm thấy không ổn.
Tay cậu khó khăn duỗi vào trong áo choàng tìm đũa phép. Ngay vào lúc cầm
được đũa phép tính phóng bùa chú thì cả người Reeves đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống.
Harry muốn vươn tay đỡ anh ta thì lại bị một người giữ chặt kéo dậy khỏi
ghế.
Reeves ngã cái rầm xuống đất, chỉ nghe tiếng thôi đã thấy đau nhưng
Harry giờ phút này không còn rảnh bận tâm chuyện đó. Cậu cảm giác bản thân rơi
vào trong ôm ấp quen thuộc, cánh tay trái đối phương quấn chặt lấy hông, lực đạo
lớn đến mức khiến cậu phát đau.
Nhưng đau đớn đó vẫn không phải nguyên nhân khiến cậu cứng đờ bất động ———
Voldermort hôn hôn lỗ tai Harry, thanh âm nỉ non lại lạnh như băng,
“Harry, chúng ta đều quên mất một việc.”
Hơi thở ấm áp phun lên tai mèo mẫn cảm, vành tai Harry không nhịn được
giật giật. Voldermort thấy thế lại hôn hôn lên vành tai, “Nếu thủ vệ gác cửa có
thể trúng bùa gây mê, vậy thì đối với vị trưởng làng không thể dùng hình bức
cung này mà nói, Lời nguyền độc đoán hẳn là cũng sẽ có hiệu quả.”
===================
Tác giả lảm nhảm: Bạn học Reeves thân mến, tui xin thay bạn thắp
một nén hương TAT
Làm người duy nhị trong trò chơi có thể khiến V đại đổ dấm… Bạn
còn lợi hại hơn Uriah nhiều nhắm _(:3" ∠)_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét