Thứ Hai, 20 tháng 12, 2021

Giải mê du hí - chương 77

Chương 77: Đùa chút thôi

“Lời nguyền độc đoán?! Ngươi nói…” Đùa à?

Nửa câu sau còn chưa có nói ra, lỗ tai lại bị người phía sau cắn nhẹ một cái, cảm giác tê dại nháy mắt từ lỗ tai truyền xuống dưới, giống như lan đến tận đầu lưỡi, nửa câu còn lại bị nghẹn lại trong cổ họng.

“… Ngươi buông ra!”

“Sao ta phải buông?”

Voldermort nói đến vô cùng đúng lý hợp tình, đũa phép trên tay phải chỉ hướng Reeves, dùng một bùa trói không tiếng động, trói chặt hắn lại.

“Chúng ta… đã giao hẹn phải giữ khoảng cách.” Cái đuôi có chút bất an mà đung đưa, Harry chịu đựng hơi thở ấm nóng phả lên lỗ tai, giơ tay đẩy Voldermort.

“Nếu ——— ta muốn đổi ý thì sao?”

Voldermort cười khẽ.

Nhưng Harry lại bị lời này làm cho tim hẫng một cái.

Trong đầu cậu nhất thời nghẹn lời trống rỗng, lúc này, Voldermort đột nhiên lại thả lỏng tay. Hắn tránh sang một bên vuốt vuốt nếp nhăn trên áo choàng, cười như không cười nhìn Harry.

“Đùa chút thôi.”

Voldermort nói thật vân đạm phong khinh nhưng Harry cảm thấy giọng điệu của hắn không có một chút ý tứ đùa giỡn nào. Cậu hồ nghi liếc nhìn Voldermort nhưng cũng không tính tiếp tục vấn đề xấu hổ này.

Harry sờ sờ lỗ tai mình, trên vành tai tựa hồ còn lưu lại hơi ấm làm động tác của cậu khựng lại, lập tức hạ tay xuống, đi tới ngồi xổm xuống cạnh Reeves.

“Ta không đồng ý dùng Lời nguyền độc đoán,” Harry tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh, “Như vậy đối với anh ta gây thương tổn quá lớn.” Vốn việc bọn họ lợi dụng việc Reeves mất vợ để lừa gạt tình cảm đã là không đúng rồi.

“Ồ, tuyệt vời! Vậy ngươi tính chuốc say hắn hay là trực tiếp lên giường làm chút “Giao lưu” để hắn ý loạn tình mê nói cho ngươi phương pháp giải trừ lời nguyền?” Nghe Harry nói, Voldermort liền cười lạnh mỉa mai.

Nhớ tới cách Harry đối xử với tên này, lại nghĩ tới việc con mèo ngu ngốc này vừa tính làm với Harry, Voldermort đã liền hận không thể rút xương toàn thân gã một ngàn lần, để gã sống không được chết không xong rồi. Bây giờ còn muốn hắn đối xử ôn hòa với gã á? Mơ đi!!!

‘…”

Từ sau khi biết tình cảm của Voldermort , Harry tất nhiên biết nguyên nhân tâm tình hắn không tốt. Nhưng ngay cả khi như vậy, đối mặt với lời nói của Voldermort, cậu vẫn muốn rống lên một câu “Ngươi tưởng ta muốn lắm sao?”, nhưng cậu nhịn xuống.

“Ta không muốn cãi nhau với ngươi,” Harry nói, “Ta nghĩ đến một phương pháp tốt hơn. Dùng Chiết tâm trí thuật! Thế nào?”

Đây đích thực là một phương pháp tốt.

Người nơi này đều không biết đến Bế quan bí thuật, nếu thật có thể dùng, vậy trên nhiều phương diện đều tiện hơn nhiều lắm. Chính là… Voldermort vẫn còn nhớ rõ mình từng không thể dùng Chiết tâm trí thuật với Harry khi ở trò chơi trong mộng, hắn có chút hoài nghi NPC của nơi này liệu có phải cũng có loại bảo hộ đó hay không.

“Có thể thử xem.”

Cuối cùng, tầm mắt của hắn đảo một vòng trên mặt Harry, gật đầu.

*****

Thực tế chứng minh, Chiết tâm trí thuật có hiệu quả.

Tuy rằng không biết liệu có phải vì Alisa chết nên sinh ra lỗ hổng hay không.

Lúc hai người thu hoạch được tin tức từ đầu Reeves đã là khoảng 5 rưỡi chiều. Tuy rằng Harry cảm thấy cách thức ép buộc Reeves tỉnh lại có hơi vô nhân đạo nhưng không còn cách nào khác, bọn họ phải tranh thủ thời gian, còn ở lại đây phút nào là nguy hiểm phút đó.

Cũng may Harry không có kiên trì với ý tưởng đợi Reeves tự tỉnh rồi mới hỏi tiếp. Bởi vì ngay sau khi hai người rời khỏi nhà Reeves chưa tới một phút, cảnh vệ bị gây mê ở cổng làng đã vội vã chạy tới tìm Reeves, báo hắn dán giấy truy nã.

Hai người bởi vậy mà tránh thoát một kiếp.

Nhưng hai người bọn họ chưa thể rời khỏi làng bởi vì bí mật giải trừ lời nguyền hóa ra chính là một phần công thức pha chế thuốc. Về phần lời nguyền là gì thì tất nhiên chính là khiến người ta mọc tai và đuôi mèo.

Nói cách khác, dân làng này từ rất lâu về trước đều là người thường nhưng để bảo vệ nữ thần mặt trăng, họ cam nguyện nhận nguyền rủa để có thể rời khỏi nhà vào ban đêm, bảo vệ nữ thần mặt trăng vào đêm nàng xuất hiện.

Về phần nữ thần mặt trăng là cái trò gì, Harry và Voldermort đều không thèm để ý. Bọn họ chỉ quan tâm cách giải lời nguyền cho Harry.

Sau khi dùng Chiết tâm trí thuật lên Reeves, bọn họ biết được mình phải đi tìm một nữ pháp sư sống trên cây. Căn cứ theo ký ức của Reeves, bị nữ phù thủy này nắm giữ phương pháp biến người thường thành người mèo, cũng chỉ có bà ấy biết cách chế tạo thuốc giải.

Còn Reeves, thứ gã biết tới lui cũng chỉ là phần mục lục mà thôi.

Đương nhiên, sau khi biết Reeves “vô dụng”, Voldermort đã cảm khái rất lớn. Cũng đương nhiên, hắn sau đó bị Harry hung hăng đạp một cước.

*****

Làng Meo Meo dựa lưng vào một ngọn núi.

Đường núi gập ghềnh, giữa sườn núi có một cây cổ thụ, chạc cây um tùm, tại tán cây tươi tốt nhất có một căn nhà nhỏ ẩn bên trong. Vị nữ phù thủy thần bí kia hẳn là sống ở đó.

“Nếu ta đoán không sai, chính là bà ấy biến ta thành như thế này.”

Harry nhìn ngôi nhà trên cây nói. Cái đuôi quơ quơ khiến Voldermort có ảo giác cậu sẽ lập tức giống như một con mèo nhảy phắt lên cây gõ cửa khởi binh vấn tội.

Voldermort ho nhẹ một tiếng, “Chúng ta nên đi lên bằng cách nào?”

“Không biết,” Harry đáp, “Chẳng qua ta nghĩ chung quanh cái cây này hẳn phải có loại thang nào đó cho chúng ta đi lên.”

Hai người một rắn dạo quanh cây cổ thụ tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy một miếng vỏ cây hơi lỏng. Dùng bùa biến hình biến ra một con dao nhỏ, cạy mở miếng vỏ cây, bên trong xuất hiện một trang bị màu bạc, ở giữa trang bị khuyết một chỗ hình ngôi sao.

Hai người lắp miếng sắt hình ngôi sao đã nhặt được lúc trước vào.

Vài giây sau, chỉ thấy tiếng ầm ầm vang lên, từ thinh không hiện ra một cái thang không chút an toàn uốn lượn từ căn nhà trên cây nối xuống đất.

Hai bên thang không có tay vịn, bậc thang cũng là tổ hợp đơn giản của ván gỗ và dây nhỏ, lung lay sắp đổ, làm người ta căn bản không muốn bước lên.

Harry đi tới dùng ngón tay chọc chọc, ngoài ý muốn phát hiện thang lầu này vậy mà rất vững chắc.

“Đi?”

“Ừ.”

Hai người một trước một sau trèo lên, Nagini lại rút về túi áo Voldermort. Dùng lời của nó mà nói, là một con rắn, nó sợ độ cao.

*****

“Có người ở đây không?”

Harry đi trước, tới bậc thang cuối cùng, cậu lễ phép vươn tay gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Đang lúc hai người cho rằng nữ phủ thủy đi vắng thì từ bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm trong trẻo, “Không có ai.”

“… Vậy xin hỏi ngài là?” Harry hỏi.

“Nữ phủ thủy không ở nhà.”

Harry: “…”

Cái loại hỏi đáp này thật làm người ta muốn phun máu mà!

“Thưa tiểu thư, chúng ta muốn hỏi ngài vài vấn đề,” Voldermort hiển nhiên cũng bị mấy lời này làm mắc nghẹn nhưng hắn không biểu hiện rõ ràng như Harry, “Xin hỏi ngài lúc nào rảnh?”

“Rảnh sao?” Người ở bên trong hỏi lại một câu, “Ta tùy thời đều rảnh.”

Harry vui vẻ, đang muốn nói ‘Thật tốt quá’ thì lại nghe thanh âm kia lạnh lùng nói tiếp, “Nhưng tùy thời cũng không rảnh.”

“…”

Đối với nữ phù thủy cứng không được, mềm không xong này, đến người giỏi ăn nói như Voldermort cũng nhất thời cạn lời. Hắn và Harry liếc nhau, nhìn thấy Harry dùng ánh mắt hỏi hắn nên làm gì bây giờ.

Làm gì sao?

Voldermort nhìn cậu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Không khí cứ như vậy cứng đờ lại.

Bên trong lại đột nhiên truyền tới thanh âm.

“Như vậy đi. Các ngươi giúp ta thu thập ba miếng xương, ta để các ngươi đi vào.”

“,,, Xin hỏi ngài muốn xương gì?”

“Xương gì cũng được, xương đầu cá, xương người… Ồ, xương con rắn các ngươi mang theo kia cũng không tồi.”

Nghe người bên trong nói xong, Harry yên lặng nhìn thoáng qua Nagini.

Nagini: …

Nó nằm không cũng trúng đạn QAQ

[Tom! Cứu mạng!]

Nhìn thấy Harry ngó mình chăm chăm, Nagini phun đầu lưỡi uy hiếp nhưng nó lập tức ý thức được hình dáng bản thân hiện tại thực sự quá nhỏ, không hề có tính uy hiếp, vì thế liền nhanh chóng tìm viện binh.

Voldermort gõ gõ đầu ngón tay lên đầu nó.

[Yên tâm, hắn sẽ không giết ngươi.]

Đối với kêu cứu như thể sắp bị giết tới nơi của Nagini, Voldermort hiển nhiên cũng không để trong lòng.

*****

Có mục tiêu tất nhiên sẽ tiện hơn rất nhiều.

Hơn nữa hiện tại trong tay bọn họ đã có xương đầu cá lấy từ chỗ con sóc.

“Nếu lúc ấy trực tiếp giết luôn con sóc kia là chúng ta đã có 2 loại xương rồi.” Voldermort trêu chọc nói.

Harry liếc xéo hắn, “Ồ, nếu thế thì lúc đó nó sẽ không chỉ đơn giản là cho ngươi ba vết cào lên mặt đâu, mà là sẽ lột hẳn da mặt ngươi xuống.”

Voldermort: “…”

Bên ngoài đương nhiên là có thể tìm thấy xương cốt.

Nhưng dễ dàng nhất chính là trở lại chợ trong làng Meo Meo, nơi đó khẳng định có rất nhiều xương của những loại động vật đã bị giết.

Hiện tại đã là buổi tối, thị giác của mèo tốt hơn con người nhiều lắm.

Cho nên việc để Voldermort quay trở lại là không khả thi. Nhiệm vụ liền rơi xuống đầu Harry.

Nhưng cho dù Harry có đặc thù của người mèo nhưng đặc điểm tóc đen mắt xanh quá rõ ràng cũng khiến cậu không được an toàn tuyệt đối.

Voldermort nghĩ nghĩ, dùng bùa biến hình thay đổi một cái kính khác cho Harry. Tròng kính không phải hoàn toàn trong suốt mà hơi nâu, có thể che đậy màu mắt thật của Harry.

Harry từ lúc gia nhập chiến tranh đã dùng ma dược để trị chứng cận thị của mình bởi vì kính mắt trong chiến đấu quá phiền toái.

Lúc này lại đeo kính, ngược lại lại không quen với cảm giác gọng kính đè lên mũi.

Harry đẩy đẩy gọng kính, cảm giác thế giới trước mắt tối xuống không ít.

“Ta đi đây.”

Harry nhìn hết thảy đã sắp xếp xong liền tính toán đi vào làng.

Nhưng Voldermort đột nhiên ngăn cản.

“Sao vậy?”

“Đem Nagini theo.”

Voldermort lấy con rắn trong túi ra, bỏ vào tay Harry. Nagini có chút không tình nguyện lắc đầu cọ cọ đầu ngón tay Voldermort còn chưa kịp thu hồi. Voldermort chạm chạm vào đầu nó như đáp lại.

[Nagini, bảo vệ hắn.]

Cũng nghe hiểu xà ngữ, Harry giật mình, trong lòng như bị cái gì chọc trúng trở nên mềm mại hơn một chút.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét