Chương 79: Ngôi nhà kẹo
Phòng ở của nữ phù thủy không lớn, hơn nữa còn có chút bừa bộn.
Một đống ma dược linh tinh cùng với tài liệu chất đầy trên bàn, ngăn tủ
bên cạnh cũng đầy tràn. Giữa phòng có một cái gương lớn, bên trên có khắc một
ít bùa chú. Bên phải phòng bày một cái bát tô, bên trong là chất lỏng màu tím
đang sôi lục bục.
Harry chỉ liếc một cái liền dời tầm mắt đi, hình thái cùng sắc thái quỷ dị kia làm cậu nhớ lại cái nồi chất lỏng kinh dị trong phòng bếp hồi ở trò chơi trong mộng cùng với cái đũa phép bất hạnh đáng thương của mình.
Chủ nhân căn phòng đang ngồi trên một cái ghế gỗ, mặc trang phục địa
phương. Cô có mái tóc màu nâu, đôi mắt trong vắt, bộ dáng tri thức khiến Harry
nhất thời nhớ tới Hermione, vì thế hảo cảm đối với cô cũng tăng thêm vài phần.
Sau khi bọn họ đi vào, nữ phù thủy tháo kính mắt xuống, đặt lên mặt bàn
bừa bộn, đôi mắt nâu nhìn về phía hai người.
“Ta đại khái biết nguyên nhân các ngươi tới tìm ta,” Giọng điệu cực đạm
mạc, “Nhưng vì sao ta phải giúp cậu ta? Ta đã phải mất rất nhiều công sức mới
có thể khiến cậu ta biến thành tộc nhân của chúng ta.”
Cô dừng một chút, khóe miệng treo một nụ cười châm chọc, “Chẳng lẽ các
ngươi còn tính toán dụ dỗ ta giống như dụ dỗ tên ngu Reeves kia, hửm? Là ngươi…
hay là ngươi?” Ánh mắt nâu xoi mói đánh giá một vòng Harry và Voldermort, cuối
cùng khinh thường “Chậc” một tiếng.
Nghe được lời của nữ phù thủy, Harry ngơ mất mấy giây 囧
Mấy phần hảo cảm lúc đầu coi như bị hủy diệt
sạch sẽ.
Cậu do dự tìm từ, “Thưa tiểu thư, tôi có thể
mạo muội hỏi một chút lý do ngài muốn biến tôi thành tộc nhân của các ngài
không?”
“Đương nhiên là bởi vì có người cho ta lợi
ích,” Nữ phù thủy khinh bỉ liếc nhìn Harry, tựa như đang chỉ trích câu hỏi của
cậu quá ngu độn, “Nếu không thì ngươi cho rằng sao ta phải cố hết sức làm chuyện
thừa thãi như vậy? Vì thương hại tên Reeves đáng thương mà đi tìm vật thay thế
cho hắn sao?”
“…”
Harry thực hoài nghi Reeves có phải từng đắc
tội vị nữ phù thủy này hay không.
“Vậy chúng ta có thể hỏi là ai cho ngài lợi
ích không?” Voldermort đột nhiên hỏi, hắn rất muốn biết kẻ đứng sau hạ độc thủ
là ai.
“Cái này…” Nữ phù thủy mỉm cười, “Các ngươi rất
nhanh sẽ tìm thấy hắn.”
“Về phần lý do hắn làm vậy, ta nghĩ lúc gặp hắn
các ngươi sẽ biết.”
Nữ phù thủy nói xong lại đeo kính, cầm một quyển sách thật dày tiếp tục
đọc, không thèm quan tâm đến bọn họ nữa.
Harry cùng Voldermort bất đắc dĩ nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Mà lúc này, vẫn luôn trầm mặc dùng móng vuốt kéo ra một cái gậy gỗ khuấy
nồi nước, Bánh bao đột nhiên lên tiếng, [Ta
đã từng nói với các ngươi, ta sẽ đi trước để tìm thêm nguyên liệu cần thiết.]
“Đúng rồi, nguyên liệu…” Harry móc trong túi ra bản ghi chép và danh sách
nguyên liệu, “Vảy nhân ngư, lông chim phượng hoàng và nấm nhảy.”
[Không sai,] Bánh bao lại khuấy theo chiều kim đồng hồ một
vòng, [Nấm nhảy chỉ sinh trưởng ở trong
ngôi nhà kẹo, lông phượng hoàng thì ở đây có…] Nó chỉ chỉ “con gà trọc
lông” mà mới rồi Harry còn tưởng là bữa tối của nữ phù thủy, [Về phần nhân ngư thì ở đây không có, ta
nghĩ các ngươi cũng đã thấy thông báo trên biển chỉ đường chỗ lối rẽ vào làng.]
“Ta có thể đưa các ngươi tới ngôi nhà kẹo,” Nữ phù thủy đột nhiên mở miệng,
“Nhớ rõ, giúp ta lấy ra một rương kẹo, nếu không lấy thì các ngươi cũng không cần
quay lại đây nữa.”
Không thể cự tuyệt lời nữ phủ thủy, chẳng qua Harry và Voldermort đều
tính thu thập những vật dễ lấy trước, thí dụ như lông chim phượng hoàng.
Chỉ là…
Harry chỉ chỉ con phượng hoàng trơ trụi, “Chúng ta phải làm gì để nó mọc
lông? Thuốc mọc lông sao?”
Vừa dứt lời liền thấy nữ phù thủy ngẩng đầu lên liếc cậu, độ cong trào
phúng nơi khóe môi lại nâng lên, “Ồ, không phải đâu. Chẳng lẽ ngươi định đứng
đó kêu Meo meo cho nó sợ bục lông ra à?”
Harry: “…”
Cậu căn bản không hề nghĩ như vậy!
Cuối cùng vẫn là Bánh bao tốt bụng nể mặt Voldermort đem một chai thuốc
mọc lông cho bọn họ, điều kiện là Voldermort phải ôm gãi cằm cho nó. Voldermort
đương nhiên sẽ không từ chối, hắn bế Bánh bao lên, không chỉ gãi cằm mà còn sờ
sờ đầu, vuốt vuốt lông cho nó.
Bánh bao thích ý ‘Meo’ một tiếng, hé mắt nhìn Harry đang nhìn mình không
nói gì, nó cọ cọ đầu vào tay Voldermort, nói: [Sao thế? Ngươi cũng muốn được gãi cằm à?]
[Một chút cũng không muốn!] Harry rất nhanh ‘meo meo’ phản bác.
[Phải không?]
Ánh mắt Bánh bao tỏ vẻ nghi ngờ.
[Đương nhiên!]
Voldermort tuy nghe không hiểu tiếng mèo nhưng nhìn thấy Harry kích động
như vậy liền hỏi, “Nó nói cái gì thế?”
“Không nói gì cả!”
Harry một mực phủ nhận.
*****
Hai người dùng thuốc mọc lông cho con phượng hoàng kia rồi lại nhanh
chóng cạo sạch lông nó.
Đối mặt với ánh mắt ai oán của phượng hoàng, Harry yên lặng dời tầm mắt.
Sau đó, nữ phù thủy hắt một bát thuốc màu tím sôi ùng ục lên gương, mặt
gương thủy tinh đột nhiên gợn sóng như nước, xoay tròn, lại xoay tròn, cuối
cùng hình thành một lốc xoáy thật lớn.
Lúc này nữ phù thủy ý bảo bọn họ có thể đi qua.
Hai người bước vào trong lốc xoáy, giây tiếp theo liền thấy trời đất
quay cuồng. Harry cảm thấy xài thứ này còn khó chịu hơn bột Floo gấp trăm lần.
Một phút sau, bọn họ đã đứng trước một ngôi nhà.
Là một ngôi nhà tràn ngập mùi cổ tích.
—— Không, chính xác hơn là một ngôi nhà tràn ngập mùi điểm tâm ngọt.
Tường nhà là bánh bông lan nướng, bên ngoài trét một lớp bơ màu cà phê,
góc tường còn có đồ trang trí màu hồng nhạt. Nóc nhà dựng bằng bánh quy khoai
môn, bên trên phủ một lớp mỏng vụn hạnh nhân. ‘Cục đá’ trước cửa là viên kẹo sữa
hình cầu, dùng chocolate để cố định. Hoa viên ven đường cắm rất nhiều kẹo que
các loại, hấp dẫn bướm bay dập dờn. Hàng rào bao lấy toàn bộ ngôi nhà là bánh
quy chocolate.
“Đây là ngôi nhà kẹo?!”
Harry có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng danh xứng với thực trước mặt, loại
hình ảnh này vốn chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích thôi.
Voldermort gật gật đầu, hắn không thích loại mùi hương ngọt ngấy này.
Nagini ngược lại rất vui vẻ, vị tiểu cô nương này đã nhảy khỏi túi áo
Voldermort từ bao giờ, lăn lộn trong hoa viên đầy đồ ngọt. Sau một lát, tiểu cô
nương Nagini — lúc này vẫn là phiên bản nhỏ — quấn quanh một cây kẹo, vươn đầu
lưỡi dài nhỏ liếm liếm.
[Nơi này đẹp quá ~ Ta không còn muốn chạy trốn
nữa.]
Voldermort nhìn hành vi mất mặt như thể tám trăm năm chưa được ăn đồ ngọt
của Nagini, cảm thấy mình thật muốn chối bỏ có quen biết với nó.
“Voldermort, ngươi xem cái kia kìa.”
Harry không để ý đến Nagini, cậu quét mắt một vòng trong sân, sau đó ở
góc tường nhìn thấy một loạt cây nấm hình thù kì quái.
“Nấm nhảy.”
Voldermort hiểu ý Harry.
Hai người đi vào sân, tới cạnh góc tường, Harry ngồi xổm xuống cúi người,
muốn nhổ một cây.
Đúng lúc này, trên mấy cây nấm đột nhiên hiện lên ngũ quan như người, bọn
chúng làm mặt quỷ trêu Harry rồi sôi nổi bỏ chạy bốn phía.
Harry: “…”
Vào lúc Harry sửng sốt không nói nên lời, Voldermort đã quăng vài bùa
hóa đá về phía mấy cái nấm nhưng những chú ngữ đó lại bị một tấm chắn vô hình
chặn lại.
“Chết tiệt,” Voldermort mắng, hắn nhanh chóng dùng bùa phình to làm
Nagini quay lại kích thước cũ, dùng xà ngữ ra lệnh cho nó đi truy bắt mấy cái nấm.
Về phần bản thân hắn… Ừm… đứng ở chỗ này nhìn vẫn tốt hơn.
Harry sau khi hồi thần lại bị bộ dạng khoanh tay đứng nhìn của
Voldermort làm cho nghẹn họng, nhưng cậu cũng biết Chúa tể hắc ám còn lâu mới
đi chạy khắp sân đuổi bắt mấy cây nấm. Cho nên cậu đành phải bất đắc dĩ mà thở
dài, xắn tay áo lên, đuổi theo cái nấm gần mình nhất.
Những cây nấm này vóc dáng thì nhỏ, động tác cũng rất linh hoạt.
Harry đuổi bắt một hồi liền phát hiện phương pháp này rất không hiệu quả.
Những cái nấm đó chả bị ảnh hưởng gì trong khi cậu cả người dính đầy
chocolate với mùi bánh quy, nhìn qua giống như miếng điểm tâm ngọt biết đi.
Harry hắc tuyến đầy mặt đi đến cạnh Voldermort.
“Giúp ta.”
“Cái gì?”
Harry tới gần, mùi hương ngọt ngấy cũng đến theo, Voldermort lại ngoài ý
muốn cảm thấy mùi hương này thật dễ chịu. Nhưng dù có thế thì hắn vẫn khoanh
tay, một bộ ‘Nếu ngươi muốn ta cùng đi đuổi
bắt mấy cái nấm kia thì đừng nói nữa’.
Harry ở trong lòng đảo mắt xem thường, “Ta tiếp tục đuổi theo mấy cây nấm
kia, ngươi theo dõi phương hướng truy bắt của ta, thiết lập chướng ngại vật
trên đường chạy trốn của chúng nó, chậm rãi thu nhỏ phạm vi lại như vậy, đến cuối
cùng chúng sẽ bị gom lại một chỗ.”
“Có thể.” Voldermort gật gật đầu, có chút tán thưởng nhìn Harry.
Harry lại tránh ánh mắt của hắn.
Cậu lập tức xoay mình chạy theo mấy cái nấm, che giấu nhịp tim gia tốc
chỉ vì cái nhìn vừa rồi của Voldermort.
*****
Trải qua sắp xếp như vậy, sau một phen đuổi bắt, Harry cuối cùng cũng
túm được một cái nấm đang không ngừng giãy dụa. Cậu giơ nắm đấm gõ cái nấm ngất
xỉu rồi ném vào trong túi áo đã được gia cố lại bằng ma pháp.
“Tốt lắm,” cậu gật gật đầu với Voldermort, “Chỉ cần mang thêm một rương
kẹo về là được.”
Cậu nhìn quanh vườn hoa, đang muốn nói chúng ta có thể nhổ kẹo que ở đây
mang đi thì đột nhiên phát hiện sau màn truy bắt vừa rồi, vườn hoa đã hỗn độn
như bị bão quét qua.
Mà mấy cây kẹo nguyên vẹn duy nhất còn lại thì đã bị Nagini xơi mất.
Vào lúc Harry ngẩng đầu cũng là lúc Nagini nuốt xuống cây kẹo cuối cùng.
Harry: …
“Không sao,” Voldermort tất nhiên cũng đã nhìn thấy hành vi phạm tội của
Nagini, khóe miệng hắn hơi run run, trấn an nói, “Ta nghĩ chúng ta có thể vào
nhà thử xem, thứ nữ phù thủy muốn hẳn là ở trong đó.”
“Nhưng chúng ta vào bằng cách nào? Ăn vách tường à?”
Voldermort: …
Voldermort nhìn thoáng qua Nagini khi nghe những lời này của Harry thì
đôi mắt phút chốc sáng quắc, nhịn không được hắc tuyến đầy đầu, “Không, Harry,
có nhớ cây kẹo que chúng ta phát hiện được trong bụi hoa không? Ta đoán nó có lẽ
là chìa khóa mở cửa.”
“À, ngươi nói cái này?”
Harry lục ra cây kẹo trong túi, nhét vào ổ khóa, xoay trái xoay phải, cửa
quả nhiên cạch một cái mở ra.
Hai người cùng Nagini đi vào trong.
Mà ngay sau khi bọn họ bước vào, cánh cửa phía sau liền đóng lại, một luồng
ánh sáng mạnh màu trắng đánh về phía bọn họ.
================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét