Chương 80: Cô thỏ viết kịch
“Kính thưa quý vị và các bạn ~ Phần trình diễn sau đây dành cho các bạn
là tác phẩm mới nhất của nhà viết kịch nổi tiếng Miss Daisy ——— “Công chúa Bạch Tuyết”!”
Theo ánh sáng chói mắt kia, một giọng nói chói tai vang lên, sau đó là
tiếng hoan hô náo nhiệt. Tiếng hét, tiếng huýt sáo liên tiếp đinh tai nhức óc
khiến lông đuôi Harry cũng dựng đứng hết cả.
Ánh sáng mạnh ngăn cản thị giác, thanh âm thật lớn phong tỏa thính giác khiến Harry trong lúc nhất thời luống cuống không biết nên che mắt hay là bịt tai lại trước. Đúng lúc này, một bàn tay quen thuộc áp lên mắt Harry, giải thoát mắt cậu khỏi ánh sáng chói lóa, cậu nghe được chủ nhân của bàn tay này vì biến hóa đột ngột mà ngữ điệu có chút không vui: “Nhắm mắt.”
Harry theo bản năng nhắm mắt lại.
Dựa vào không khí lưu động chung quanh, cậu cảm giác người phía sau hình
như giơ đũa phép.
Bùm, bùm!!
Tiếng thứ gì đó liên tục vỡ nát, tiếng hoan hô đột nhiên ngừng lại, tiếp
theo là tiếng thủy tinh vỡ và tiếng tia lửa điện xoẹt xoẹt. Trừ mấy tiếng động
này ra thì trong phòng không hề có tiếng người, cảnh tượng hỗn loạn như trong
tưởng tượng của Harry không hề diễn ra.
Ngay vào lúc Harry đang khó hiểu thì Voldermort buông tay, trước khi rút
tay về còn nhéo nhéo vành tai lông xù một chút, lúc này hắn mới mở miệng, “Ai?
Đi ra!”
Không ai trả lời.
*****
Nửa phút sau, Harry mới bắt đầu thích ứng với ánh sáng ở nơi này.
Bóng đèn cao áp đã bị Voldermort dùng bùa chú đập nát thành mảnh vụn, bốn
bộ loa ở bốn góc phòng cũng chung hoàn cảnh, chỉ còn mấy đoạn dây điện xẹt xẹt
tia lửa, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Có vẻ tiếng hoan hô vừa rồi chính là từ mấy cái loa này phát ra.
“Là giả?” Harry hỏi.
Voldermort gật gật đầu.
Hắn nhìn quanh một vòng, trong căn phòng này trừ hai người họ ra thì
không còn ai khác. Đối diện bọn họ là một cánh cửa làm từ bánh quy phủ đường,
tay nắm cửa nhìn qua như một khối pudding mềm nhũn, nhìn một cái là đã không muốn
động tay vào.
Trừ cái này ra, trong phòng còn có một cái bàn làm từ bánh bông lan phô
mai, xung quanh là bốn chồng bánh quy có nhân làm thành bốn cái ghế, trên bàn
còn đặt một chậu hoa màu lam nhạt với hoa màu xanh lục, Nagini trườn qua liếm một
nhát rồi nói cho Voldermort biết đó là kem ly vị bạc hà.
Đối diện cái bàn là một giá sách làm từ bánh quy nam việt quất, trên giá
bày một đống sách các loại hoàn toàn lạc quẻ với cả căn phòng. Mấy quyển sách
đó không phải đồ ngọt mà là sách thật.
Voldermort đi về phía chồng sách, rút ra quyển dễ thấy nhất, lật vài tờ.
Vài giây sau, ngón tay hắn dừng lại ở trang 18, đầu ngón tay chạm vào một
bức vẽ, đúng là bức vẽ đài phun nước mà lúc trước Uriah đưa cho Harry, bên cạnh
là 4 chữ to “Đài phun Nhân ngư”.
Voldermort nhìn trong chốc lát, cảm giác trong đầu có một ý tưởng chợt
lóe lên rồi biến mất. Đợi hắn cẩn thận nghĩ lại thì lại nghĩ không ra.
Hắn tạm thời gác ý nghĩ này qua một bên.
Lại lật thêm mấy trang, trong sách đều là mấy ghi chép linh tinh,
Voldermort đọc một lát, cảm thấy không hứng thú liền tính thả sách về chỗ cũ.
Đúng lúc này, một vật màu đen từ trong sách rơi ra.
Voldermort dùng bùa nhẹ bẫng (Wingardium Leviosa) đưa vật đó tới tay, phát hiện hóa ra là một
cái nốt nhạc, dùng đũa phép gõ gõ, là ánh sáng xanh.
Voldermort lại kiểm tra giá sách một lượt, đang định quay đầu tiếp tục
kiểm tra giá sách bên cạnh một cái bể cá thật lớn thì đột nhiên phát hiện
Nagini và Harry đều đang bám vào bể cá.
Một người một rắn miệng đều ngậm một cái bánh quy hình cá dính đầy nước
đường.
Voldermort: …
Thấy Voldermort nhìn qua, Harry liền vươn đầu lưỡi hồng nhạt nhanh chóng
nuốt bánh quy cá vào bụng, lại liếm liếm nước đường còn dính bên môi, xóa sạch
chứng cứ phạm tội.
Sau đó, bé mèo Harry còn dùng vẻ mặt đứng đắn nói với Nagini vẫn còn
đang ăn như hổ đói rằng:
[Đừng ăn, Nagini, đó có thể là đạo cụ.]
[Dạ, thưa cậu Harry.]
Nagini liếc mắt nhìn Voldermort, cũng nhanh chóng tiêu diệt chứng cứ, rất
nề nếp đáp lời Harry.
…
[Xem ra các ngươi gần đây ở chung cũng không
tệ.]
Voldermort cạn lời nhìn hai tên kia kẻ xướng người họa, lại nhìn thoáng
qua bể cá đã trống trơn chỉ còn mỗi nước đường, ý vị thâm trường mà nói.
“Khụ khụ,” nghe hắn nói, Harry hắng giọng che giấu xấu hổ.
Cậu cũng không biết vì sao những đồ vật hình cá lại có lực hấp dẫn lớn đối
với mình tới như vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy thôi là sẽ lại theo bản năng nhào
tới.
“Ta với Nagini cũng phát hiện ra vài thứ.” Cậu vươn tay, giao ra một cái
chìa khóa, chứng minh mình mới vừa rồi không phải chỉ có lo “Cá”. Đương nhiên,
nếu như có thể thuận tiện bỏ qua đề tài đáng xấu hổ này thì cũng tốt.
Lực chú ý của Voldermort quả nhiên bị dời đi.
Hắn tiếp lấy cái chìa khóa trong tay Harry.
“Tìm thấy ở đâu?” Voldermort thuận miệng hỏi một câu, lại thấy trong mắt
Harry hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Sao vậy?”
[Ấy, Tom, ngươi đừng hỏi, Harry cắn phải nó
lúc nhai một con cá đấy, cậu ta ngại không muốn cho ngươi biết.]
Nagini không chút lưu tình bán đứng đồng đội.
“Khụ khụ khụ khụ khụ….”
Harry lại phải giả ho một trận.
*****
Hai người một rắn lại tìm quanh phòng một lượt. Loại phòng kín này đối với
Voldermort và Harry quen thuộc hơn rừng rậm nhiều lắm.
Mấy phút sau, bọn họ lại tìm thấy thêm một nốt nhạc nữa dưới bình hoa,
Voldermort là người giữ.
“Nơi này không có kẹo mà chúng ta cần.”
“Hẳn là ở bên trong phòng,” Voldermort nói xong lấy ra chìa khóa mà
Harry tìm thấy, dùng ngón tay sờ sờ một chút, bỗng nhiên mỉm cười, “Harry,
ngươi không có nuốt luôn nó, thực là may.”
“Voldermort!”
Bị đùa giỡn, Harry hận không thể ném cho Voldermort một bùa Langlock. (Bùa khóa lưỡi)
Voldermort dùng chìa khóa mở cửa.
Mới qua cửa, bọn họ liền nhìn thấy một con thỏ hình người thật lớn đứng
cách đó không xa.
Con mắt bên trái của con thỏ có một vết đen thật lớn như là bị ai đấm một
cái, má bên phải thì dán một cái băng cá nhân bự chảng, nhìn qua thật vô cùng
nhếch nhác. Nhìn nó giống như một người đang diễn kịch, mặc áo giáp màu đen, thấy
bọn họ tiến vào thì lập tức hai cái tay lông xù vỗ vỗ, phát ra tiếng vỗ tay rầu
rĩ.
“Tuy các người phá hủy hết thiết bị của ta nhưng lại có thể thuận lợi bước
vào căn phòng làm việc bí mật này, chúc mừng, chúc mừng.”
Từ trong con rối thỏ truyền ra giọng nói chói tai mà bọn họ đã nghe thấy
qua loa lúc mới vào.
“Nếu bọn ta đã vào được đây, có nên cho bọn ta một rương kẹo làm phần
thưởng không?” Voldermort nhân cơ hội đề xuất.
“Wow, khó mà làm được, kẹo ngọt là phần thưởng dành cho những đứa nhỏ
ngoan ngoãn hoàn thành kịch bản cho ta,” Con thỏ vụng về lắc đầu, hướng bọn họ
xua tay, “Nhưng nếu các ngươi chịu diễn vở kịch của ta, ta liền giao kẹo cho
các ngươi. Đây chính là thứ kẹo đã hớp hồn nữ phù thủy ở thôn Meo Meo đó, chất
lượng được đảm bảo nha.”
“Đúng là vị nữ phù thủy kia bảo chúng ta tới đây,” Harry vội vàng nói,
“Bà ấy muốn một rương, có thể cho chúng ta hẳn một rương sao?”
“Là nữ phù thủy yêu cầu sao? A, vậy đương nhiên…. Không không không,”
Nhìn như có vẻ sẽ đáp ứng ngay, con thỏ đột nhiên lại đảo mắt, nhìn về phía
Harry, khóe miệng lộ ra nụ cười kiểu như ‘thiếu chút nữa bị lừa’, “Các ngươi vừa
nghe ta nói nên mới bảo biết nữ phù thủy đúng không? Muốn dùng danh nghĩa của
bà ấy lừa lấy kẹo của ta?”
Harry: “…”
Ai muốn lừa lấy kẹo của mi hả???
Đối diện với một con thỏ mang ảo tưởng người bị hại, Harry thật muốn lật
bàn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Voldermort vỗ vỗ vai Harry trấn an, nói với con thỏ, “Nếu ngươi quen biết
nữ phù thủy thì không bằng liên hệ với bà ấy để xác nhận bọn ta nói thật hay
nói dối đi.”
“A, đúng rồi nhỉ.”
Con thỏ tự hỏi một chút, lấy ra một củ cà rốt, dùng sức vỗ vỗ, “Nữ phù
thủy tiểu thư! Nữ phù thủy tiểu thư!”
“Cái gì?” Một giọng nói thanh lãnh truyền ra từ củ cà rốt.
“Ở đây có hai người nói là được ngài cử đến lấy một rương kẹo, ngài biết
bọn họ sao?”
“Lấy kẹo?” Nữ phù thủy thản nhiên mở miệng, “Không biết!”
“Ồ, quả nhiên là đến lừa lấy kẹo của ta sao? Ngại quá, nữ phù thủy tiểu
thư, quấy rầy đến ngài rồi,” Con thỏ vội vàng xin lỗi nữ phù thủy ở bên kia củ
cà rốt.
“Không sao,” Nữ phù thủy đáp, “Thay ta nhắc bọn họ sau khi lấy đủ đồ
xong thì về chỗ ta.”
“Được, nữ phù thủy tiểu thư!”
Con thỏ gật gật đầu với củ cà rốt, nhe răng cắn một miếng, xem như cúp
điện thoại.
“Ngài ấy nói không biết các ngươi,” Con thỏ rộp rộp cắn củ cà rốt mà nó
vừa dùng làm công cụ liên lạc, “Cơ mà ngài ấy dặn các ngươi sau khi lấy đủ đồ
thì quay lại chỗ ngài ấy.”
Voldermort và Harry: “…”
Con thỏ ngu si này chẳng lẽ không phát hiện câu trước với câu sau của nữ
phù thủy có mâu thuẫn sao???
“À,” thấy Harry và Voldermort cùng yên lặng, con thỏ lại cho là bọn họ
vì bị nó vạch trần lời nói dối mà không còn gì để nói, rất vui vẻ mà xoay vòng
tại chỗ, “Tốt lắm, tốt lắm, nếu các ngươi đã muốn lấy kẹo của ta thì liền phối
hợp diễn kịch với ta đi!”
[Ngươi muốn diễn không?]
Voldermort dùng xà ngữ trộm hỏi Harry.
[Một chút cũng không muốn.]
Harry lập tức đáp.
[Tốt.]
Voldermort gật đầu, đưa tay lên chính là một đạo thần chú bắn về phía
con thỏ kia.
Không nghĩ tới đạo chú ngữ bắn lên áo giáp của con thỏ lại bị hắt văng
ra, bắn lên tường.
“Ôi! Các ngươi muốn dùng phép thuật kì quái để khống chế ta?” Con thỏ
dùng thanh âm chói tai kinh hô, “Bộ giáp này của ta có thể chống lại mấy thứ kì
quái, phải biết đến giờ đã có rất nhiều kẻ muốn giết ta!”
Voldermort: …
Hắn cảm thấy mình hình như đã đoán ra nguyên nhân tính mạng con thỏ ngu
này bị nhiều người nhớ thương.
Chẳng qua ———
Xem ra bọn họ không thể không nghe theo lời con thỏ này mà đi diễn kịch
rồi.
Công chúa Bạch Tuyết?
Hình như Voldermort từng nghe qua về câu chuyện cổ tích lưu hành trong
thế giới Muggle này, chỉ không biết con thỏ kia đã cải biên nó như thế nào.
Ngay vào lúc hắn nghĩ như vậy, con thỏ kia đã bắt đầu phân vai.
“Ừm, công chúa Bạch Tuyết, a, để cậu nhỏ mắt xanh kia diễn, gương thần… ừm,
để con rắn kia diễn đi… Còn có, còn có…”
“A, đúng rồi, hoàng tử, không không không, “Công chúa Bạch Tuyết” không cần hoàng tử gì hết.”
===========================
Spoil tí teo: Kịch bản Công chúa Bạch Tuyết của con thỏ này cua khét đến mức làm tui suýt gãy cổ =)))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét