Chương 81: Hoàng hậu yandere
Sắp xếp hết xong, con thỏ quơ quơ cái tay bông xù, ngồi xuống một bên,
miệng vẫn cắn cà rốt rồm rộp.
Harry và Nagini từ sau khi biết vai diễn của từng người liền không ngừng
trộm nhìn Voldermort. Mặt Voldermort như thể chỉ muốn lập tức vặt hết lông con
thỏ đần kia rồi ném vào nồi nấu canh thôi.
[Nagini, ngươi nói xem…]
Harry khe khẽ nói nhỏ với Nagini.
Từ sau khi cùng nhau ăn vụng bánh quy cá trong bể nước đường, hai đứa nhỏ
sinh ra “Tình hữu nghị cách mạng” trong nháy mắt đã thân nhau hơn hẳn. Hiện giờ,
một người một rắn đang nhỏ giọng thảo luận xem Voldermort có chịu diễn theo ý
con thỏ không.
Dù sao, nếu bị truyền ra ngoài thì đây chính là chương lịch sử đen tối
nhất đời Chúa tể hắc ám.
Đúng lúc này, Voldermort bỗng nhiên nhìn hai đứa nhỏ cười cười, giơ tay
ý bảo có thể bắt đầu.
Nagini với Harry liếc nhau, một người một rắn đều từ trong mắt đối
phương nhìn ra dự cảm bất thường.
*****
Dựa theo kịch bản của con thỏ kia, câu chuyện xảy ra vào một ngày tuyết
lớn rơi như lông ngỗng.
Để làm ra hiệu ứng chân thật, con thỏ cầm một cái máy thổi lớn, lại cầm
một đống lông chim thổi lên sân khấu tự chế, kết quả bởi vì sức gió quá mạnh,
lông chim liền dính cả lên mặt Voldermort đang đứng bên trên.
Voldermort không thể nhịn được nữa mà tự ếm mấy bùa chú lên quanh thân
mình.
Con thỏ đang muốn kháng nghị ‘Như
vậy sẽ không giống thật’ thì lại bị một câu lạnh lùng của Voldermort dội trở
về: “Hoàng hậu là phù thủy.”
“Ừ nhỉ?” Con thỏ vỗ vỗ cái đầu to bự của chính mình như bừng tỉnh đại ngộ.
Câu chuyện tiếp tục —-
Cứ như vậy, một tháng sau khi mẹ ruột của công chúa Bạch Tuyết mất, quốc
vương tra nam liền cưới công chúa xinh đẹp nước láng giềng làm tân hoàng hậu.
Mà giờ khắc này, vị hoàng hậu cao quý lãnh diễm đang đen mặt rảo bước
trong đình viện, mặc cho gió bắc thổi vù vù, bông tuyết tán loạn thì khi đến
bên người “Nàng”, đều ngoan ngoãn bật ra hướng khác.
Vị hoàng hậu cao quý đoan trang theo phong cách phương tây này lại có một
bí mật không thể cho ai biết —- “Nàng” là người rất nhỏ nhen, ghét nhất là có
ai xinh đẹp hơn “Nàng”. Mà “Nàng” có một chiếc gương thần trên thông thiên văn,
dưới tường địa lý, cho nên hoàng hậu thường xuyên đứng trước gương hỏi “Người đẹp
nhất thế gian là ai?”
“Gương thần, người đẹp nhất thế gian là ai?” Voldermort phiên bản hoàng
hậu ánh mắt lạnh như băng hỏi.
Nagini bị loại ánh mắt có khả năng sẽ lôi mình ra nấu canh này nhìn, thiếu
chút nữa liền phun ra “Ôi, Tom, đương
nhiên là ngươi!”. Nó run rẩy mở miệng: [Đương
nhiên là công chúa Bạch Tuyết, dù nàng vẫn còn là một đứa trẻ nhưng mười mấy
năm sau, nàng sẽ trở thành cô gái xinh đẹp nhất thế giới này.]
“A? Vậy sao? Vậy ngay bây giờ ta sẽ đi giết nó.” Hoàng hậu Voldermort
ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nagini, Harry và cô thỏ: “… … … …”
“Dừng dừng dừng!!!”
Cô thỏ nhảy dựng ra khỏi ghế: “Sao ngươi có thể giết công chúa Bạch Tuyết
chứ? Giết rồi không phải vở diễn cũng kết thúc luôn sao?”
“Đúng lúc quá rồi còn gì?” Voldermort nói, “Ngươi có thể đưa kẹo cho bọn
ta luôn.”
“Không được, không được!” Con thỏ vội đến mức dậm chân, “Ngươi phải diễn
hết nội dung kế tiếp của vở kịch cho ta!”
Để phòng ngừa Voldermort lại diễn ngoài kịch bản, con thỏ trực tiếp cho
kịch bản nhảy đến 18 năm sau, vào một ngày xuân trăm hoa rực rỡ, hoàng hậu
Voldermort lần đầu tiên gặp công chúa Bạch Tuyết ở hoa viên. Công chúa có mái
tóc dài đen nhánh, đôi mắt xanh biếc sáng trong, chỉ là nụ cười của “nàng” có vẻ
hơi miễn cưỡng, hiển nhiên, đó là bởi vì bộ váy chết tiệt trên người cậu lúc
này.
“Mẫu hậu,” Harry đọc lời thoại mà khóe miệng run rẩy, nhưng khi liếc
nhìn trang phục trên người Voldermort thì liền giương thành độ cung rõ ràng, “Bộ
đồ này thực thích hợp với Người.”
Voldermort nhìn Harry chăm chú, nhìn đến khi Harry sợ hãi đánh mắt qua
chỗ khác mới cười lạnh đọc tiếp lời thoại, “A, cho dù ngươi có khen tặng ta thì
ta cũng sẽ không cho phép ngươi trở thành người đẹp nhất thế gian đâu.”
“Nhưng ta đã là người đẹp nhất thế gian rồi,” Harry đọc lời thoại làm cậu
muốn phun tào.
“Ồ, đứa nhỏ ngốc, cho dù so về vẻ ngoài thì ngươi cũng vĩnh viễn không
có cơ hội thắng ta chứ đừng nói là những cái khác.” Hoàng hậu Voldermort nói.
Harry: “…” Lời thoại này sao lại kì quái như vậy?
Trận đấu (mồm) đầu tiên của hoàng hậu và công chúa liền chấm dứt tại chiến
thắng nho nhỏ của hoàng hậu. ‘Cảnh cáo’ công chúa Bạch Tuyết một trận xong,
hoàng hậu cười đắc ý quay trở lại phòng ngủ, bắt đầu nói chuyện với gương thần.
Lần này, gương thần Nagini vẫn như trước run run rẩy rẩy đưa ra câu trả
lời ‘Người đẹp nhất là công chúa Bạch Tuyết’,
còn cho hoàng hậu nhìn một chồng lớn ảnh của những người theo đuổi công chúa.
Hoàng hậu ghen tị lập tức xé nát những bức ảnh đó.
“Ta không thể để cho nàng hấp dẫn nhiều người theo đuổi như vậy, vẻ
ngoài của nàng ta quá vướng bận rồi.”
Vì thế, hoàng hậu dùng một củ cà rốt ngàn năm mới có thể trưởng thành để
điều chế ra một lọ thuốc độc. Nghe nói đó là loại độc hủy dung thượng đẳng. Một
ngụm làn da thô ráp, hai ngụm khóe mắt nhăn nheo, ba ngụm hàm răng rụng hết.
Hoàng hậu giao cho người hầu Nagini mang cốc nước cà rốt vàng óng tới chỗ công
chúa Bạch Tuyết Harry nhưng nó lại bị cô từ chối.
“Không, ta rất ghét cà rốt,” công chúa Bạch Tuyết nói, “Nhưng nếu ta
không uống thì nhất định sẽ bị mẫu hậu mắng, làm sao bây giờ?”
‘Nàng’ nhíu mày, đột nhiên ánh mắt sáng lên, túm lấy người hầu Nagini,
rót hết nước cà rốt vào miệng tên hầu.
Nagini: QAQ Tuy thứ này không có độc nhưng thân rắn này cũng rất ghét ăn
cà rốt!!!
Chỉ là sẽ không ai hiểu được lời trong lòng của người hầu đã nhanh chóng
bị ‘Hủy dung’, mà công chúa Bạch Tuyết cũng bởi vậy mà tránh được độc kế của
hoàng hậu.
Hoàng hậu cho rằng Bạch Tuyết đã bị hủy dung, vì thế ‘Nàng’ đắc thắng đến
gặp gương thần. Lần này, Nagini vừa bị tống nước cà rốt ngạo kiều không để ý đến
Voldermort. Cô rắn lắc lắc cái đầu cực bự, tức giận không nói lời nào.
“Gương thần!” Hoàng hậu Voldermort lần thứ hai nhắc nhở.
[Giời ạ, được rồi, đẹp nhất vẫn là công chúa
Bạch Tuyết, hơn nữa người theo đuổi công chúa quá nhiều, nhà vua đã coi trọng một
thanh niên tài giỏi, tính gả công chúa cho cậu ta.] Nagini tức giận nói, nói xong lại hất mặt
sang một bên.
Hoàng hậu tức giận rồi, ‘Nàng’ cười lạnh nói: “Chết tiệt! Một khi con bé
đó thoát khỏi bàn tay ta, ta liền không thể làm gì nữa. Nếu đã không thể khống
chế thì ta đây chỉ có thể giết nó!”
Quyết định xong, hoàng hậu chuẩn bị một đĩa cá nướng thơm phức, mang đến
tẩm cung của công chúa Bạch Tuyết sắp xuất giá. Công chúa tai mèo đang gẩy gẩy
cây bạc hà mèo trên bàn, trông có vẻ cực kì nhàm chán. Nhìn thấy hoàng hậu mang
tới một đĩa cá lớn, ánh mắt công chúa lập tức sáng lên, vọt qua đoạt lấy đĩa cá
trong tay hoàng hậu.
“Mẫu hậu, ta biết ngài nhất định sẽ biết ta đang đói bụng.” Công chúa Bạch
Tuyết nói xong liền cắn bay nửa con cá.
“Đương nhiên,” Hoàng hậu nhếch miệng, “Dù sao ta cũng yêu ngươi như vậy.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ … …”
Cứ như vậy, công chúa Bạch Tuyết bị cá mắc ngang họng, thân mình mềm
nhũn ngã vào lòng hoàng hậu.
Harry: … … Trong kịch bản có câu
này sao?!!
Bất kể như thế nào, mục đích giết công chúa Bạch Tuyết đã đạt được, vì
thế cô thỏ cũng không tức giận vì Voldermort bóp méo nội dung vở kịch, ngược lại,
ánh mắt nó còn sáng lóe lên như tìm được một chân trời mới.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục —-
Công chúa Bạch Tuyết chết nghẹn vì ăn, quốc vương không thể không hủy bỏ
ý tưởng gả con gái, những thanh niên theo đuổi công chúa cũng hết sạch. Đúng
lúc này, nhìn sắc mặt tái nhợt không còn sức sống của Bạch Tuyết, hoàng hậu lại
đột nhiên ý thức được sai lầm của mình!
‘Nàng’ căn bản hoàn toàn không phải vì sắc đẹp của Bạch Tuyết mà khó chịu
—— tuy rằng cái này cũng có nguyên nhân nhất định —— nhưng… Nhưng quan trọng
hơn là…. ‘Nàng’ hóa ra vẫn luôn yêu Bạch Tuyết cho nên mới không muốn thấy kẻ
khác mơ ước đến cô ấy.
Ý thức được tâm ý của mình, hoàng hậu lập tức dùng ma pháp “Một mạng đổi
một mạng”, đem mạng của quốc vương đổi lấy mạng của công chúa Bạch Tuyết.
Quốc vương chết, Bạch Tuyết sống lại.
Hoàng hậu nhân cơ hội chiếm lĩnh toàn bộ vương quốc, trở thành tân quốc
vương, còn Bạch Tuyết cũng trở thành tân hoàng hậu.
Màn cuối cùng của câu chuyện, vẫn là tại một ngày đông.
Tân nhậm quốc vương ôm chặt lấy tân hoàng hậu đang không ngừng giãy dụa
vào lòng, ‘Thâm tình’ hạ xuống một nụ hôn. Mà tân hoàng hậu để biểu đạt “tình
yêu” của mình, hung hăng cắn rách môi đối phương, còn thuận tiện đạp thêm một đạp.
…
(Lạy thánh Ala! Lạy
ông bà ông vải! Cái kịch bản của con thỏ này nó cua muốn gãy cổ!!!)
“Bốp bốp bốp”
Vở kịch kết thúc, biên kịch cô thỏ vừa nức nở vừa vỗ tay, “Hu hu hu… Thật
là một câu chuyện làm người ta cảm động mà…”
Harry: “…”
Voldermort nhìn thoáng qua Harry đã cạn lời, cười giả dối nói, “Cảm ơn
đã khích lệ.”
Mặc kệ việc cuối cùng Voldermort đã sửa lại hết kịch bản, cô thỏ vẫn
không trách bọn họ, còn tặng hai người hai rương kẹo to đùng. Để báo đáp Voldermort
đã truyền cho mình cảm hứng mới, cô thỏ còn cho hai người dùng kính truyền tống
miễn phí, đưa bọn họ đến gần đài phun nước nhân ngư.
Chuyện ngoài dự liệu này làm Harry rất vui, còn Voldermort lại là vẻ mặt
đương nhiên, khiến Harry vừa mới bị cưỡng hôn chỉ hận không thể ném hắn xuống sông
làm mồi cho cá.
Chú ý tới tầm mắt của Harry, Voldermort nhếch mép, hơi cúi đầu, ghé vào
bên tai Harry nhẹ giọng nói: “Phản ứng đầu tiên lúc đó của ngươi không phải là
né tránh.”
“Đủ rồi! Câm miệng!”
Harry lập tức nhỏ giọng cảnh báo.
Voldermort cười cười, không tiếp tục trêu chọc chú mèo đã xù lông nữa.
*****
Sau khi trải qua một phen trời đất quay cuồng lần thứ hai, hai người một
rắn đi tới cạnh một cái ao.
Dưới làn nước màu xanh nhạt rải đầy đá cuội, giữa khe hở những hòn đá có
rất nhiều cá vàng xinh đẹp. Trong nháy mắt khi Harry nhìn thấy những con cá đó,
tựa như toàn bộ “Miêu tính” bị kích phát, ùm một cái nhảy xuống ao.
Nhìn thấy tinh thần trạng thái cùng hành động bất thường của Harry, Voldermort
nheo mắt.
Vài giây sau, sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm, đôi đồng tử đỏ đậm hiện lên
sát khí.
—— Hắn nghĩ, hắn đã biết kẻ muốn biến Harry thành mèo là ai rồi.
==============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét