Thứ Hai, 29 tháng 8, 2022

Giải mê du hí - chương 84

Chương 84: Vũ khí bí mật

Đồng tử Voldermort co rụt lại, theo bản năng đề cao cảnh giác.

Mà lúc này, Uriah đột nhiên nhắm mắt, thanh âm trung tính bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga ca khúc từng xuất hiện trên đài phun nước.

Tiếng ca biến hóa kì lạ dần dần trở nên vang dội, từ từ tràn ngập gian phòng, thậm chí biến thành một dòng chảy đẩy bật cửa, xông ra hành lang, lan tràn tới các căn phòng khác, cuối cùng bao phủ hết cả tòa lâu đài.

Ngay sau khi thanh âm đầu tiên phát ra, Voldermort cũng cảm giác được sự khác thường. Đầu vừa đau vừa trướng như bị cái gì đập vào, màng nhĩ rung lên như thể sắp nổ tung.

Hắn vội vàng sử dụng thần chú cách âm nhưng lần này, câu thần chú vẫn luôn hữu hiệu trong rừng lại không ngăn cản nổi tiếng hát nhân ngư tập kích.

Chết tiệt!

Voldermort thấp giọng mắng, phóng một tia sáng xanh về phía Uriah.

Nhưng thần chú lại lệch hướng, thổi bay mái tóc đối phương.

Lúc này, Voldermort mới phát hiện tay mình đang run rẩy, hiển nhiên là bị sóng âm ảnh hưởng.

Hắn sầm mặt, tính toán tốc chiến tốc thắng.

Lại là một tia sáng màu xanh lá.

Lần này, chú ngữ nhắm chuẩn Uriah mà bay tới.

Nhưng Uriah vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không có ý trốn tránh. Tình huống này khiến Voldermort cảm giác có điều bất thường, hắn nhìn Uriah chằm chằm, đũa phép chỉ về phía đối phương, tùy thời chuẩn bị cho lượt tấn công tiếp theo.

“Meo ~”

Bỗng có tiếng mèo kêu.

Không ổn!

Voldermort dịch chuyển tầm mắt, bắn ra một bùa hóa đá nhưng chú ngữ lại bị một con mèo nhảy ra ngăn cản.

Tình huống ngoài ý muốn khiến Voldermort bởi vì ảnh hưởng của sóng âm mà trở nên chậm chạp trong nháy mắt không kịp phản ứng nhưng rất nhanh, hắn đã tập trung tinh thần, tính toán tiếp tục tấn công.

Hắn giơ đũa phép, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Mèo.

Mèo.

Khắp nơi đều là mèo.

Đầu tiên là một con, hai con, sau đó là một quân đoàn mèo giống như bị tiếng hát mê hoặc mà lũ lượt nhảy vào phòng như đại dịch châu chấu. Cảnh tượng kì dị khiến một kẻ như Voldermort cũng không khỏi nổi gai ốc.

Trống rỗng, hung ác.

Ánh mắt mỗi một con mèo đều trống rỗng, giống một con rối đã bị rút đi linh hồn nhưng đáy mắt lại đều ẩn chứa ánh đỏ hung tàn, như thể đã bị ác quỷ đoạt xác.

Mèo càng ngày càng nhiều. Cho dù chỉ cần một câu thần chú là có thể diệt một con nhưng đàn mèo này giống như đống hình nhân thế mạng mà Voldermort từng yêu thích, diệt thế nào cũng không hết nhưng không diệt hết thì không thể nào chạm đến kẻ địch chân chính.

Uriah vẫn đang hát.

Một đám mèo vây xung quanh thành tường bao, còn lại toàn bộ đều lao tới tấn công Voldermort. Hắn dùng vài chú ngữ có sát thương diện rộng, một đám mèo ngã xuống, lại lập tức có một đám khác xông lên.

Có vài con mèo bị trúng lời nguyền hỏa thiêu, cháy đen, rơi xuống đất, những con ở đằng sau liền đạp thi thể đồng bọn thành tro, không hề sợ hãi lửa thiêu đến mình, tiếp tục lao lên, không hề dừng lại.

Trong lúc nhất thời, tiếng mèo gào thê lương rợn tóc gáy liên tiếp vang lên, không gian khủng bố bao phủ cả căn phòng.

Số lượng mèo thật sự quá mức khổng lồ.

Lúc mới bắt đầu, Voldermort còn muốn lợi dụng khe hở giữa đám mèo để tấn công Uriah nhưng rất nhanh, hắn phát hiện phương pháp này căn bản là vô dụng, thậm chí chính bản thân hắn còn từ từ kiệt sức khi phải ứng phó với 1 đống hình nhân thế mạng xung quanh.

1 giây sơ ý, liền có một con mèo lao tới.

Móng vuốt bén nhọn cào ra vài vết máu trên áo choàng của Voldermort nhưng mục đích của nó không nằm ở đó. Nó không ngừng giãy dụa tiến về phía trước, cuối cùng tìm tới vết thương do trúng đạn của Voldermort, cắn mạnh xuống.

Voldermort khựng lại.

Đám mèo xung quanh liền nhân cơ hội lao lên, không ngừng xé rách miệng vết thương.

Đau.

Loại đau đớn khi bị lăng trì này so với rút xương đoạt hồn còn khó chịu hơn. Mặt Voldermort rất nhanh tái nhợt, cả người thì như bị chìm trong máu loãng, áo choàng đen nặng trịch, không ngừng có chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống khỏi góc áo, đọng thành vũng dưới đất.

Sử dụng thần chú sát thương quy mô lớn làm ma lực bị tiêu hao rất nhanh, Voldermort thậm chí phát hiện ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Không thể ở lại đây nữa.

Voldermort nghĩ như vậy, lập tức tìm cách di chuyển ra cửa.

Nhưng đám mèo chung quanh giống như gắn radar vậy, lập tức thay đổi phương hướng rất chuẩn xác, lao về phía hắn. Động tác thậm chí còn không hề bị đình trệ, nhìn qua tuyệt đối không phải là loại công kích phát động sau khi nhận lệnh của chủ nhân.

Voldermort nheo mắt, nhìn Uriah vẫn mặt không đổi sắc ngồi ở phía xa, nhân ngư kia vẫn đang nhắm mắt, lông mi dài phủ bóng xuống hốc mắt.

Gã không quan sát bằng mắt —— Voldermort phán đoán —— vậy là xác định vị trí nhờ vào âm thanh? Không, nếu như phải chờ gã ra lệnh, đám mèo này không thể phản ứng nhanh như vậy. Vậy thì là nhờ cái gì?

Voldermort nhanh chóng động não, động tác tay vẫn không hề ngừng lại. Rất nhanh, hắn phát hiện ra vấn đề.

Những con mèo này lao vào người hắn nhưng không hề liếm máu chảy ra dưới đất, bọn chúng chỉ bổ nhào vào người hắn, dùng móng vuốt, răng nhanh xé ra rất nhiều vết thương, mục đích cuối cùng là leo lên chỗ hắn bị trúng đạn.

Thậm chí có mấy con mèo để tranh đoạt vị trí còn không ngần ngại tiêu diệt luôn mấy con mèo cản đường nó.

Là viên đạn có vấn đề!

Voldermort trong nháy mắt nghĩ ra.

Uriah dùng tiếng hát để mê hoặc, gọi tới đàn mèo đặc biệt có thể sống dưới đáy biển mà có lẽ gã đã nuôi từ lâu, lại động tay chân vào viên đạn, khiến những con mèo đó tấn công chuẩn xác vào kẻ địch cần giết mà không hề làm hại đến gã.

Voldermort giơ tay ngửi ngửi, cho dù bị ngập trong một đống mèo nhưng vẫn không thể che giấu mùi cá tanh truyền ra từ miệng vết thương. Mùi tanh này đối với những con mèo xung quanh mà nói, mê hoặc không khác gì mùi tiểu mạch đối với châu chấu.

Ý thức được điểm ấy, hắn vội vàng hạ vài bùa che giấu mùi vị quanh người nhưng hiệu quả quá nhỏ, móng vuốt mèo vẫn nhào tới.

Hay là lên bờ?

Đại não bởi mất máu và bị sóng âm tấn công trở nên mơ hồ không nhịn được tự hỏi.

Không, không được. Hắn lập tức gạt bỏ ý tưởng này.

Những con mèo này cũng có thể theo hắn lên bờ, hơn nữa lên bờ rất có thể sẽ gặp phải người của Miêu tộc, loại mùi tanh này nói không chừng được lấy ra từ trên người nhân ngư, nếu lần thứ hai gây ra bạo động, hắn chắc chắn không trụ nổi.

Ngay vào lúc Voldermort hoài nghi có phải hay không mình cùng đường mạt lộ rồi thì đột nhiên một tiếng mèo quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đám mèo xung quanh vừa nghe thấy tiếng kêu này thì đồng loạt run rẩy, sợ hãi tản ra.

Voldermort chú ý tới khóe miệng Uriah cong lên một độ cung quỷ quyệt.

Hắn lập tức quay về hướng phát ra tiếng kêu.

Harry.

Là Harry.

… Nhưng… Không phải Harry mà Voldermort biết.

Vẫn là tóc đen mắt xanh, vẫn là đôi tai mèo cùng với cái đuôi xù ve vẩy, tay chân lại bị đeo bao tay chân mèo lông xù và giày chân mèo cũng xù lông, đoán chừng là trò của tên nhân ngư kia.

—— Nếu không phải dưới tình huống nguy hiểm hiện tại.

—— Nếu ánh mắt Harry không trống rỗng quỷ dị như vậy.

Hẳn Voldermort sẽ tán thưởng một câu đáng yêu.

Mắt Voldermort tối lại, nhìn Harry đang đá văng đám mèo xung quanh, đi về phía mình. Hắn chú ý tới huyết quang hiện lên trong mắt Harry, khóe miệng cong lên, độ cung quỷ dị không khác gì Uriah.

Loại biểu tình và trạng thái chưa từng gặp qua này khiến trong lòng Voldermort trầm xuống, một loại cảm xúc khó nói lên lời trào dâng. Hắn lẳng lặng nhìn Harry, bàn tay cầm đũa phép bởi mất máu quá nhiều mà khẽ run rẩy.

Harry đi tới trước mặt hắn, hung hăng túm lấy mấy con mèo không biết sống chết vẫn cố tình lao lên muốn xé rách vết thương trên người hắn. Đám mèo bị mùi tanh mê hoặc vẫn còn muốn tiến lên, lại bị tiếng kêu đầy uy hiếp của Harry chấn trụ, đứng im một chỗ.

Không còn con nào dám tiến lên.

“Harry.”

Voldermort khẽ gọi tên người trước mặt, thanh âm bởi thể lực cạn kiệt mà hơi khàn khàn. Hắn nhìn thấy đối phương khi nghe thấy tiếng mình thì con ngươi hơi gợn sóng nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn còn chú ý thấy Harry cũng lẳng lặng nhìn hắn, tựa như nhìn một người hoàn toàn xa lạ, hoặc là nói, ánh mắt Harry nhìn hắn căn bản không giống như đang nhìn một con người mà giống như đang nhìn thức ăn hơn.

“Ngươi…”

Voldermort mới thốt được một chữ, một cỗ lực cực lớn đã đánh lên người hắn. Harry đánh ngã hắn xuống đất, cả người đè lên người hắn, huyết sắc điên cuồng nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, gần như nhuộm đôi mắt xanh ngọc bích thành màu máu tươi.

“Harry.”

Sắc mặt Voldermort kiên định, đũa phép chỉ vào Harry đã hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn muốn sử dụng bùa hóa đá nhưng mới niệm được một nửa, đũa phép đã bị Harry hất văng.

Không xong rồi!

Voldermort nhíu chặt mày, ý đồ rút tay khỏi tay Harry rồi dùng thể thuật đánh cậu ngất xỉu giống như lần trước nhưng hắn lại quên mất thể lực hiện tại của bản thân đã yếu tới mức nào.

Harry áp chế tay Voldermort, cúi đầu, ngửi ngửi cổ hắn, chậm rãi lùi xuống, hơi dừng lại trên ngực rồi dời về xương quai xanh.

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm vết máu, cảm giác không đúng, lắc lắc đầu, lại ngửi ngửi, chuyển về phía tay phải. Áo choàng chỗ đó đã bị đám mèo xé rách rất nhiều lỗ, vết đạn bên dưới cũng sâu đến tận xương.

Giữa vết thương huyết nhục mơ hồ, ánh mắt Harry lại đột nhiên sáng lên, cúi đầu cắn mạnh một cái.

=======================

Tác giả tám nhảm: Tự dưng bổ não nghĩ tới, nếu 7 Trường Sinh Linh Giá biến thành 7 chú lùn thì sao ta?

Tóm tắt nội dung: Nhan sắc của công chúa Harry khiến hoàng hậu ghen tị. Hoàng hậu lệnh cho thợ săn giết công chúa nhưng thợ săn không đành lòng, liền để công chúa lại trong rừng rậm cho tự sinh tự diệt. Công chúa Harry vô cùng cảm kích thợ săn, sau khi tạm biệt hắn liền quay lưng đi sâu vào rừng, cứ đi, cứ đi, đi tới một căn nhà kì lạ.

<<< 

Tay nắm cửa căn nhà này là một con rắn nhưng công chúa Harry ngoài ý muốn phát hiện mình có thể nói chuyện với nó. Vì thế sau một phen tấu hài cùng nhau, con rắn lười biến liền cho công chúa vào nhà.

Harry vừa đi vào đã bị bụi xộc vào mặt làm sặc ho nửa ngày.

Vì thế, tuy thân làm công chúa nhưng kiếp trước đã có kinh nghiệm làm việc nhà cho dì dượng (?), Harry cầm chổi cùng khăn lau, bắt đầu quét tước.

Vài giờ sau, quét dọn sạch sẽ phòng ốc, chính mình lại mệt gần chết, Harry nấu một nồi thịt hầm khoai tây, ăn một ít, sau đó lên phòng ngủ trên tầng 2, muốn đánh một giấc. Cậu thực sự quá mệt mỏi, mí mắt rất nhanh díp lại.

Dụng cụ dưới lầu mỗi loại đều có 7 bộ nhưng trong phòng ngủ lại chỉ có 1 cái giường, Harry tuy nghi hoặc nhưng vẫn nằm xuống.

*****

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Harry cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm. Cậu vội vàng mở mắt, mê mang nhìn chung quanh.

Lọt vào tầm mắt là 7 chàng trai có dung mạo tương tự nhau, đều là tóc đen, chỉ có độ tuổi là khác nhau, mà vị nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi nhất thì còn có đôi mắt khác 6 vị còn lại, không phải màu đen mà là đỏ tươi.

“Mi là ai?” Một vị hỏi.

“Ta là Harry,” Harry nói, “Còn các ngươi là ai?”

“Harry?” 7 người đều lập tức nghĩ tới người được xưng tụng là ‘Người đẹp nhất thế gian’, tầm mắt bọn họ dừng lại ở phục sức trên người Harry một lát, lại soi mặt cậu một lát, giống như để xác nhận, “Chúng ta là 7 chú lùn.”

“Chú lùn?!” Harry nhìn mấy người mà đến vị nhỏ nhất cũng còn cao hơn mình, nhịn không được ở trong lòng phun tào 7749 lần.

Ha, mấy tên này mà là chú lùn thì hóa ra mình là người tí hon à???!!!

“Đúng vậy, nhưng mi cũng có thể gọi bọn ta là ‘Trường Sinh Linh Giá’,” Chàng trai đeo mề đay trên cổ nói.

“Ta không phải là Trường Sinh Linh Giá,” Chàng trai không đeo trang sức gì nói, “Đừng có gộp ta lại với các ngươi.

Hắn vừa nói xong, 6 người còn lại không hẹn mà gặp cùng “Xì” một tiếng.

Harry nhìn 7 người bọn họ, có chút mê mang.

Bọn họ chẳng lẽ không phải là anh em sao?

Sao nghe họ nói chuyện với nhau lại chỉ thấy sát khí ngùn ngụt thế nhỉ?

-TBC-

-Nao rảnh viết tiếp-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét