Chương 85: Tai mèo biến mất
Voldermort dính chiêu này cũng không khỏi hít
một hơi khí lạnh.
Hắn lập tức giơ chân, đầu gối huých lên đầu
Harry. Harry theo bản năng lui người một chút nhưng miệng không chịu nhả ra. Cậu
hơi ngẩng đầu, con ngươi phiếm hồng gắt gao nhìn chằm chằm Voldermort, biểu
tình bình tĩnh.
Voldermort tìm cách phản kháng, trong nháy mắt, hắn động chân, đạp mạnh lên đuôi mèo của Harry, chỉ nghe mèo Harry kêu thảm một tiếng, giật bắn người dậy. Voldermort nhân cơ hội lật người, đè Harry xuống.
Đám mèo nghe thấy tiếng kêu của Harry, đều
sôi nổi đứng lên, gừ gừ uy hiếp nhưng không con nào dám tiến tới.
Harry đương nhiên không cam nguyện để bị khống
chế. Cậu đạp chân vài cái nhưng không thoát ra được. Hiển nhiên bao chân lông
xù mềm mại đã làm giảm lực sát thương rất nhiều. Nhưng cho dù đối mặt với điều
này, tâm tình Voldermort vẫn không tốt lên nổi, khóe miệng hắn rũ xuống, cơ mặt
căng thẳng, nhíu mày.
Sức lực của hắn hiện tại không còn nhiều, phỏng
chừng cũng không khống chế được Harry bao lâu nữa, một khi Harry thoát ra, cục
diện sẽ không thể xoay chuyển nữa.
Trong khoảng thời gian này, phải cho được vảy
nhân ngư vào nước thuốc nữ phù thủy cho rồi bắt Harry uống hết.
Voldermort vừa nghĩ vừa quét mắt về phía
Uriah đang được đám mèo vây quanh. Uriah lúc này đã ngừng hát. Gã mở mắt, nhìn
Voldermort mỉm cười —— nụ cười của kẻ chiến thắng.
Nên làm gì bây giờ?
Nên làm gì bây giờ?
Đại não Voldermort suy tính rất nhanh nhưng
thiếu máu quá nhiều làm hắn chỉ cần hơi cố sức là đầu lại đau, thậm chí trước mắt
cũng tối sầm. May mà tiếng hát đã ngừng nên có dễ thở hơn một chút.
Thiếu máu cũng làm cơ thể dần lạnh đi, bàn
tay đang túm chặt Harry cũng phiếm sắc trắng xanh, lực độ chậm rãi yếu dần
nhưng Voldermort biết hiện tại còn chưa thể buông tay.
Động tĩnh của Harry càng lúc càng lớn, một
bên bao tay đã bị giãy rơi ra, đầu ngón tay do biến mèo mà xòe ra móng vuốt sắc
nhọn cắm chặt vào cánh tay Voldermort, vài giây sau đã nhuốm màu máu.
Cậu còn lợi dụng răng nanh không ngừng muốn cắn
xé nhưng bị hai tay Voldermort chặn lại nên đầu mèo căn bản không thể chạm đến
hắn.
Voldermort đột nhiên không theo dõi Uriah nữa.
Dư quang khóe mắt lặng lẽ quét khắp mọi ngóc
ngách, trong mắt thoáng chốc sáng lên nhưng rất nhanh che giấu lại, một lần nữa
quay về Harry.
“Harry.”
Hắn thấp giọng gọi.
Nhưng Harry không hề phản ứng, chỉ không ngừng
vặn vẹo thân thể, muốn tìm cơ hội nghịch chuyển thế cục. Trong đầu Harry hiện tại
đã hoàn toàn hỗn độn, chỉ có bản năng của động vật nói cho cậu biết con mồi trước
mặt đang dần mất đi khả năng phản kháng.
“Harry, ngươi là người, không phải mèo!”
Harry vẫn không phản ứng. Móng vuốt lại cào
thành vết lên cánh tay Voldermort, trong móng tay còn mắc cả thịt nát. Nhưng
Voldermort vẫn tiếp tục, tận lực điều tiết thanh âm mang theo hương vị mê hoặc.
“Ngươi không thể để thú tính chi phối đại não
mình, chúng ta còn phải trở về thế giới thực, chúng ta không thể chấm hết ở
đây.” Hắn nhìn ánh mắt Harry vẫn không có chút ánh sáng, dừng lại một chút, “…
Nhớ lại Hogwarts, nhớ lại Hội Phượng Hoàng… Nhớ lại cha đỡ đầu của ngươi,
Black,” Hắn phát hiện ánh mắt Harry rốt cuộc có một chút biến hóa, không dấu vết
mà thở dài, “Còn có Hermione Granger, Ron Weasley, nhớ lại bọn họ, Harry…”
Theo từng cái tên hắn đọc ra, ánh mắt Harry
càng phát ra dao động rõ ràng, trong đôi mắt hỗn loạn rốt cuộc xuất hiện thanh
minh, hắn cảm giác cậu tựa hồ giãy dụa yếu đi. Phát hiện ra có hiệu quả nhưng
trong lòng Voldermort lại không thoải mái, nhưng hắn vẫn cười, nụ cười mang
theo một chút vi diệu, một chút bất đắc dĩ, một chút thỏa hiệp.
“Ngươi còn có rất nhiều người ngươi yêu cùng
người yêu ngươi. Tỉnh lại đi, đứa nhỏ của ta, bọn họ còn đang chờ ngươi trở về,
ngươi không thể chấm dứt ở trong này.”
Hắn nhìn thấy ánh đỏ trong mắt Harry từ từ
tan rã, bị màu ngọc bích trong suốt bao vây, cắn nuốt. Hắn nhìn ra phần người
trong Harry đã tỉnh lại, đang không ngừng đối kháng lại lời nguyền. Trên mặt
Harry xuất hiện sự giãy dụa, ngón tay đang cào Voldermort cũng từ từ buông ra.
Như là để trợ giúp phần nhân loại trong thân
thể cậu, Voldermort đột nhiên bỏ qua khả năng bị cắn xé, ghé xuống bên tai cậu,
nhẹ giọng nói: “Ta yêu em, Harry.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đang
rung động.
Harry rốt cuộc không còn giãy dụa.
… …
…
Nhưng đúng lúc này, giọng hát của Uriah lại
vang lên. Tiếng ca linh hoạt kỳ ảo giống như khóc tang làm lòng người phát run.
Uriah nhắm mắt lại, khóe môi căng lên, nhìn
qua có vẻ rất khó chịu.
Chết tiệt! Gã cho rằng năng lực của khúc ca đầu
tiên đã đủ để sai khiến Harry và đám mèo giải quyết tên đáng ghét kia… Thật
không nên khinh địch mà dừng lại!
Uriah vừa thầm mắng trong lòng vừa ngâm nga
khúc ca quỷ dị, rất nhanh, tiếng ca mờ ảo lần thứ hai truyền khắp căn phòng.
Đàn mèo lần thứ 2 bị kích động cảm xúc, gầm gừ
rít gào, còn huyết sắc nơi đáy mắt Harry lại trào lên, nhìn “món ăn” gần trong
gang tấc, há miệng cắn phập xuống vai Voldermort.
Đau đớn khiến thân thể Voldermort thoát lực.
Harry thừa cơ thoát khỏi kiềm chế của
Voldermort, đảo ngược vị trí của hai người, bàn tay không có bao tay đặt trên
ngực Voldermort, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn xuyên thủng qua lồng ngực vươn
vào cấu xé nội tạng bên trong.
Voldermort thấy Harry lắc lắc đầu, lỗ tai giật
giật, tựa hồ như còn đang vật lộn với ý thức nhân loại trong người. Nhưng rất
nhanh, chút thanh tỉnh trong đôi mắt kia bị ca khúc che phủ, biến mất.
… Vẫn chậm rồi sao?
Thân thể Voldermort gần như đã mất hết sức lực,
hắn nhìn răng nhanh Harry tiến tới gần miệng vết thương của mình, nhắm mắt lại.
…
Đúng lúc này…
…Tiếng ca im bặt…
Giống như nhận được tín hiệu, Voldermort dồn
chút sức lực cuối cùng, đẩy Harry đang sửng sốt qua một bên. Hắn bổ nhào vào
Harry, sờ soạng, rút ra chiếc đũa phép song sinh với đũa phép của mình. Cây đũa
này hắn vừa mới vào đã chú ý tới, cũng tại Uriah quá mức tự tin.
Hắn dùng chút phép thuật còn sót lại không
nhiều lắm nhanh chóng cho Harry một bùa Petrificus
Totalus (Bùa trói toàn thân) —— Hắn dự tính, bùa này cùng lắm chỉ duy trì
được tầm 1 phút nữa.
Sau đó, tầm mắt mơ
hồ hướng về phía Uriah.
Uriah đang trợn mắt, vẻ mặt không thể tin, mà
đuôi cá của gã đang bị Nagini, trước đó được Voldermort dùng bùa phóng to không
tiếng động hồi phục hình dạng, cắn chặt, để lại 2 lỗ máu thật sâu. Nọc độc theo
vết cắn nhanh chóng xâm nhập thân thể.
Nagini là độc xà kịch độc, một vết cắn của nó
có thể gây tử vong chỉ trong mấy phút đồng hồ.
Voldermort lập tức phóng cho Uriah một bùa
Langlock, lại thêm một bùa Accio lôi tới một cái vảy cá, cắt vụn bằng bùa Diffindo (Bùa
cắt: Cắt đứt mọi thứ ra thành từng mảnh nhỏ)
Đến lúc này, ma lực
của hắn đã hao hết.
Rất nhiều năm từ sau lần bị bạo phát ma lực hồi
còn bé, đây là lần thứ 2 hắn có cảm giác như đèn cạn dầu này.
Nhưng hắn lại không để ý.
Lấy ra ma dược bán thành phẩm mà nữ phù thủy
cho, bỏ bột vảy nhân ngư vào, quơ quơ chai, nhìn chất lỏng màu cam từ từ chuyển
thành trong suốt. Hắn cố hết sức đi đến cạnh Harry, đổ ma dược vào miệng cậu.
Động tác này cũng tiêu hao nốt chút sức lực
còn lại của hắn.
Chính là…
Sự tình còn chưa kết thúc.
Tuy không còn tiếng hát của Uriah, đám mèo
kia không còn bị kích động nữa nhưng mùi cá trên người Voldermort vẫn không bị
mùi máu át đi. Vì thế, đàn mèo nhìn Harry không còn nhúc nhích, bắt đầu chậm
rãi tới gần Voldermort.
Một bước…
…Lại một bước…
Đầu tiên là cẩn thận thăm dò, thấy Harry thật
sự không còn chút phản ứng nào, mấy con mèo gan to bắt đầu nhảy tới. Chúng nó
nhìn miệng vết thương đã bị xé đến nhìn thấy xương, tuy ánh mắt không còn hung
tàn nhưng động tác cũng không còn nhỏ nhẹ.
[Tom!!!]
Bên đó, Uriah đã ngừng thở, sắc mặt tím đen
ngã xuống. Nagini buông miệng, vội vàng bò về phía Voldermort nhưng đàn mèo quá
đông, làm nó không thể bò nhanh được. Nó gấp đến độ phát khóc.
[Tom,
ngươi không thể chết được!!! Oa oa oa…]
Voldermort rất muốn trả lời nhưng đến sức mở
miệng cũng không có.
… …
…
“Đủ rồi, tránh hết ra cho ta!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc gào lên
bên tai Voldermort, đám mèo kinh sợ lập tức bỏ chạy tán loạn. Vài con còn sót lại
cũng bị bùa chú hạ gục. Hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Harry hạ chú rất nhanh, hình
thành một lớp rào chắn bao quanh, Nagini cũng đúng lúc tới nơi.
Đám mèo không còn Uriah mê hoặc đã không còn
hung tàn như lúc đầu, một mình Harry đối phó cũng dư dả.
Mười mấy phút sau, cuộc chiến kết thúc.
Tiếp đó, thân thể đã trì độn của hắn cảm giác
thấy một đôi tay quen thuộc chạm vào mình.
Voldermort thầm mỉm cười.
Hắn miễn cưỡng hé mắt, nhìn thấy đôi tai mèo
trên đầu Harry đã biến mất.
=====================================
Tác giả tám nhảm:
Tiếp tục tiểu kịch trường! ~~~~~
Tóm tắt phần trước: Công
chúa Harry vừa tỉnh dậy phát hiện có 7 nam nhân diện mạo tương tự nhau đứng trước
mặt, mà quan hệ giữa bọn họ nhìn qua lại có vẻ không tốt, khiến Harry không hiểu
ra sao.
<<<
Đến buổi tối, Harry cuối
cùng cũng biết vì sao trong gian phòng ngủ lại chỉ có 1 cái giường.
Cậu cạn lời nhìn 6 trong số
7 người sau khi chúc mình ngủ ngon thì lần lượt thả mình vào mấy đồ vật kì quái
rồi biến mất tăm. Những đồ vật đó lần lượt là một cái cốc vàng, một cái nhẫn, một
quyển nhật kí, một cái mề đay, một cái vương miện... cùng một con rắn to bự.
Con rắn kia còn đon đả chào
cậu.
[A, xin chào Harry, ta là
Nagini]
[Xin chào…]
Harry trả lời cứng ngắc.
Cậu nghi hoặc nhìn nam nhân duy nhất còn lại trong phòng, hỏi:
“Bọn họ ngủ ở trong đó?”
“Đúng vậy,” Nam nhân duy nhất không đeo bất kì trang sức gì bĩu
môi, “Bọn họ là Trường Sinh Linh Giá, ta thì không phải, không cần nhảy vào đồ
vật nghỉ ngơi.”
“Cho nên nói… Cái giường kia là của anh?”
“Đương nhiên,” Nam nhân gật gật đầu, “Hiện tại cũng là của cậu.”
Hắn nói xong câu đó, nhẫn, cốc vàng, nhật kí, mề đay, vương miện
chung quanh đều rung lên, va cạch cạch vào mặt bàn. Con rắn thậm chí còn xì xì,
dùng ánh mắt uy hiếp nhìn nam nhân bên cạnh Harry.
[Tom, hắn bảo ta kêu ngươi
coi chừng cái miệng!]
[Ai thèm quan tâm hắn!]
Nam nhân nhún vai, hoàn toàn không thèm để ý.
Tiếp đó, hắn làm tư thế “Mời” nhìn Harry, “Công chúa thân mến, mời
đi ngủ.”
Harry: “…”
A không! Cậu đột nhiên tuyệt không muốn nằm lên trên đó nữa.
-TBC-
Ối giồi ôi, truyện hơn 100
chương, đến tận chương 85 mới nghe được lời tỏ tình ~~~ !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét