Chương 87: Ngươi thì không ấu trĩ?!
Sau màn tỏ tình chương trước thì từ chương này tui cho 2 người
thay đổi cách xưng hô một chút nhé :p
Chương này dàiiiiiiiiiiii dã man, tận 10 trang word, edit muốn tụt huyết áp TT_TT
Từ ngày nói chuyện rõ ràng với nhau, hai người
lâm vào một cục diện quỷ dị.
Harry vốn tưởng rằng sau khi mình đã nói như vậy, Voldermort sẽ triệt để buông tha. Thậm chí cậu còn vì phỏng đoán này mà mất ngủ cả đêm. Chẳng là cậu không nghĩ tới suy nghĩ của Chúa tể hắc ám không phải thứ người thường có thể phỏng đoán được.
Vì thế, ngày hôm sau, khi Nagini dùng thái độ
kì lạ tìm đến cậu nhờ chăm sóc Voldermort, Harry cũng không nghĩ nhiều. Cậu chỉ
nhíu mày, nghĩ thầm rằng không phải hôm qua Voldermort đã có thể đi lại rồi
sao? Sao hôm nay đã lại một bộ bệnh nặng không xuống nổi giường rồi?
Cậu vỗ vỗ đầu Nagini, trèo lên thang lầu vào
phòng ngủ.
Nữ phù thủy từ sau khi vết thương của
Voldermort ổn lại đã rời đi, nàng nói là chán ghét mùi khó chịu trong nhà, cho
nên quyết định thừa dịp này đi thu thập một ít thảo dược mới. Nàng sắp hết những
loại ma dược chữa trị cho Voldermort lên bàn thành từng bình thủy tinh một cho
Harry tiện lấy dùng. Nếu không đủ, nàng nói có thể gọi Bánh bao hỗ trợ pha chế…
Ừ thì lời này có làm cho Harry hơi khó tin.
Lúc này, Bánh bao không có trong phòng,
Voldermort nhắm mắt nằm một mình trên giường. Harry kỳ thực có rất ít cơ hội cẩn
thận quan sát diện mạo của hắn. Mỗi khi ở cùng Voldermort, cậu vốn không có thời
gian nhàn hạ đi để ý mấy thứ này, cho nên nếu tính khoản ký ức khắc sâu trong đầu
thì có khi cậu còn nhớ rõ gương mặt không mũi trước kia của hắn hơn.
À… Thì đúng là cái mặt đó không thể đẹp bằng
gương mặt bây giờ thật.
Tựa hồ nhớ tới bản thân từng ở trong mộng dè
bỉu mặt Voldermort, Harry vô thức cười khẽ. Cậu không tự ý thức được nhưng
Voldermort vẫn luôn chợp mắt nằm trên giường lại nghe được.
Hắn mở mắt, nhìn Harry: “Ta đói bụng.”
“…”
Harry nhìn cơm trưa đặt ngay trên đầu giường,
cạn lời. Cậu châm chước từ ngữ một chút: “Cơm trưa của ngươi ở ngay bên cạnh.
Ta nghĩ ngươi ngày hôm qua đã tự đi lại được thì hôm nay hẳn là cũng có thể tự
mình dùng cơm.”
“A, khó mà làm được.” Voldermort lập tức đáp,
nhếch môi: “Hôm qua em đánh trúng vết thương của ta, hiện tại ta không nâng nổi
tay. Mấy ngày nữa chúng ta còn phải tiếp tục lộ trình, em hẳn cũng không hy vọng
ta bị rách miệng vết thương mà lỡ dở hành trình. Ta biết, em sớm đã muốn chấm dứt
trò chơi này.”
Voldermort viện dẫn lý do đầy đủ, vẻ mặt lại
vô cùng thản nhiên, một bộ ta đều là vì mau chóng chấm dứt trò chơi nên mới phải
làm như vậy, ta đã vì ngươi mà suy xét đến cỡ nào.
Nhưng chính gương mặt bình tĩnh đó lại làm
Harry rất muốn cầm bát mứt trái cây bên cạnh ụp lên mặt hắn.
“Được.” Harry thực miễn cưỡng đáp ứng, cậu
hoàn toàn không tìm ra lý do phản bác.
Dù sao hôm qua lúc kích động, cậu đúng là có
đẩy Voldermort ra. Tuy rằng cậu cảm thấy đối phương không thể yếu ớt như vậy nhưng
khi đó bản thân không thể khống chế lực, nói không chừng thật sự đã khiến vết
thương của hắn vỡ ra…
Nhận mệnh, Harry tới cạnh giường, trước nâng
Voldermort ngồi dậy, đệm ra sau lưng hắn hai cái gối, chỉnh cho hắn ngồi thẳng
lên. Trong lúc đó, Voldermort vẫn luôn cố ý lộ ra một chút trạng thái biểu hiện
bản thân hành động bất tiện cùng không có sức lực, đáng tiếc, vẻ mạnh khỏe của
hắn hôm qua đã để lại ấn tượng rất sâu cho Harry nên cậu căn bản không tin hắn.
Nhưng dù như vậy cậu vẫn sợ sẽ động đến vết thương
của Voldermort, động tác rất nhẹ nhàng.
Chuẩn bị xong, cậu lại trải lên đùi
Voldermort một miếng vải để phòng vụn thức ăn rơi ra giường. Xong xuôi mới cầm
dao nĩa cắt một miếng bánh mì, do dự trong chốc lát, chấm chút mứt trái cây,
đưa đến bên miệng hắn.
Voldermort nhìn Harry đang cố làm mặt lạnh,
cười cười, há miệng cắn miếng bánh mì.
Harry muốn rút dĩa ăn ra.
Không rút được…
Cái tên này vậy mà lại đi cắn dĩa.
“…” Harry nhìn hành vi hết sức ấu trĩ của đối
phương, đảo mắt xem thường, “Quý ngài Voldermort, làm một Slytherin, ta nghĩ
ngươi hẳn đã được dạy là ăn cơm không được cắn dĩa ăn.” Nói xong rút lại một
chút, lần này mới rút được dĩa ra.
Voldermort không cả đỏ mặt, khoan thai nói:
“Vừa rồi dĩa ăn đâm vào lợi của ta nên không nhổ ra được. Đầu dĩa quá sắc, dễ
làm người bệnh bị thương, em không thấy vậy sao, Harry?”
“… Mấy ngày vừa rồi cũng không có thấy ngươi
bị thương khi ăn, là ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Harry ở trong lòng diễn luyện cảnh
lấy dĩa chọc thẳng vào yết hầu Voldermort, cuối cùng vì quá mức máu me mà đại
não tự động xóa cảnh đó đi luôn.
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh.” Voldermort nói bằng
ngữ khí thực nghiêm túc, “Cho nên Harry, em có thể suy xét đến việc trực tiếp
dùng tay không? Yên tâm, ta sẽ không chê tay em không sạch sẽ, ta nhớ là em mới
rửa tay xong.”
“…”
Harry gác dĩa ăn lên chén, nhìn Voldermort
“Ta nghĩ hôm qua ta đã biểu đạt ý của mình rất
rõ ràng rồi.”
Voldermort gật đầu, “Ta nghĩ, ta cũng đã biểu
đạt ý của mình rõ ràng rồi.”
“Nếu như vậy, ngươi vì sao còn…”
“Lựa chọn buông hay không buông là quyền của
ta, không cần em thay ta chọn trước.” Voldermort ngoài cười nhưng trong không
cười nói, “Chúa tể hắc ám tựa hồ không cần đến Cậu bé cứu thế quyết định thay
mình đâu.”
“… Ngươi có biết lời ta nói hôm qua không phải
nói từ vị trí của Chúa tể hắc ám và Cứu thế chủ mà là nói từ lập trường của một
đứa trẻ mất cha mẹ từ nhỏ phải sống nhờ nhà dì dượng cùng…. Kẻ đã giết cha mẹ của
nó hay không?”
“Ta biết.” Nụ cười trên mặt Voldermort rút
đi, “Chỉ là Harry, tuy rằng ta hủy đi mười mấy năm tuổi thơ của em nhưng ta cho
rằng với năng lực của mình, ta có thể đền bù cho em cuộc sống hạnh phúc gấp
đôi.”
“…”
Harry bị câu này làm cho hẫng một cái, rất
nhanh, cậu rũ mắt.
“Không, cái đó không giống.”
Cậu lắc đầu, lui lại một bước.
“Xin lỗi, ta đi gọi Bánh bao và Nagini tới,
ta chỉ sợ không có cách nào giúp ngươi ăn trưa.”
Nói xong liền bước về phía cửa. Cậu có thể cảm
giác tầm mắt Voldermort như hóa thực thể đâm vào lưng mình. Cậu nắm chặt tay, vặn
nắm cửa.
Ngay vào lúc cánh cửa sắp đóng lại, cậu nghe
được giọng Voldermort truyền tới.
“Nếu ta nói —— Ta có thể hồi sinh cha mẹ em,
em sẽ thay đổi suy nghĩ chứ?’
*****
“Ngươi nói cái gì?”
Harry sửng sốt vài giây, tiếp đó không thể
tin được hô lên.
Cậu mở toang cửa, lực mạnh đến nỗi khiến cánh
cửa lung lay sắp đổ, vọt tới bên giường Voldermort, chỉ còn thiếu nước túm lấy
vai hắn mà lắc.
“Ta nói, ta có cách có thể làm cha mẹ em sống
lại.”
“Cách gì?” Harry vội vàng hỏi.
“Cách này, ta cũng không dám chắc 10 phần
nhưng tính toán khả năng cũng có 8 phần thành công.”
“Là gì?” Harry hỏi lại, vẻ mặt cấp bách.
Nhưng Voldermort lại đột nhiên ngậm miệng
không nói khiến Harry nôn nóng. Cậu chú ý tới tầm mắt của hắn đột nhiên dán vào
cửa ra vào, cậu nhìn theo, phát hiện cánh cửa lặt lìa như sắp rơi ra nhưng giờ
phút này cậu làm gì còn tâm trí đi quản cái này!
Cho dù sau đó có bị nữ phù thủy tức giận hạ độc
thì cũng không thể ngăn cậu muốn nghe đáp án hoàn chỉnh từ Voldermort.
“Cửa”, Voldermort thong thả nói.
Harry rút đũa phép ra vẩy hai cái, chỉ thấy cửa
cạch một cái đóng lại, khôi phục như mới.
“Xong rồi, giờ ngươi nói được chưa?”
“Cơm trưa,” Voldermort lại cười cười.
Harry lúc này thực sự, thực sự muốn chửi bậy
nhưng cậu phải nhịn.
“Có thể dùng dĩa chứ?”
“Có thể,” Voldermort không tiếp tục trêu đùa.
Với tình hình hiện tại, thừa nước đục thả câu một chút còn được, chọc quá tay
khiến mèo con này xù lông liền phiền to. Về phần nhân cơ hội liếm ngón tay gì
đó, để lần sau đi.
“Được,” Harry thở phào một hơi, bắt đầu đút đồ
ăn.
Sau nửa tiếng, Voldermort cuối cùng cũng ăn
xong.
Harry xếp lại bát đĩa, sau đó dùng ánh mắt
trông mong nhìn Voldermort, trên mặt viết rõ mấy chữ “Mau nói cho ta biết! Nói cho ta biết đi!”
Voldermort nhìn ánh mắt như muốn giết người của
Harry, tao nhã cầm khăn ăn chấm khóe miệng, bỏ khăn qua một bên, điều chỉnh lại
tư thế, vẻ mặt nghiêm túc.
“Em còn nhớ Ivy từng nói gì không?”
“Câu nào?”
“Nàng nói, nếu chúng ta có thể cứu nàng ra,
nàng sẽ thực hiện một tâm nguyện của chúng ta.”
“Ngươi tin nàng?”
“Tin,” Voldermort vậy mà gật đầu, “Mục đích của
nàng là muốn được chúng ta giải thoát. Huống chi, trò chơi này chính là bằng chứng
thiết thực nhất cho sức mạnh của Ivy, không phải sao? Cho nên có thể thử xem.”
“Nàng trước đó đã lừa gạt ngươi.” Harry lại
không ôm hy vọng quá lớn.
“Cho nên ta mới nói khả năng thành công chỉ
có 8 phần.” Voldermort cười cười.
“Chỉ là, làm sao ngươi biết nàng có sức mạnh
lớn như vậy? Ta là nói … Cho dù nàng thực sự có thể thực hiện nguyện vọng của
chúng ta…”
Voldermort hạ mắt, “Nàng từng nói, nàng có thể
ngăn cản chiến tranh.” Voldermort đã suy nghĩ rất kĩ, suy xét mọi tình huống từ
khi bị truyền tống vào trò chơi trong mộng, đến khi tới đây, thực lực của con
mèo Bánh bao, thực lực của NPC nơi này… Dần dần, hắn cảm thấy sức mạnh của Ivy
so với bọn hắn tưởng tượng còn cường đại hơn nhiều.
“… Vậy ý của ngươi là…” Harry dừng một chút,
“Muốn ta đổi nguyện vọng thành để cha mẹ mình sống lại?” Cậu lập tức lắc đầu,
“Loại nguyện vọng này rất hấp dẫn nhưng ta sẽ không thay đổi, so với việc này,
ta càng muốn ngăn cản việc có thêm nhiều người phải hy sinh vì chiến tranh.”
“Không” Voldermort lại nhếch môi, “Em không cần
thay đổi nguyện vọng của mình, ta thay.”
Không khí lập tức lâm vào trầm mặc. Sau một
lúc lâu Harry mới mở miệng nổi, “…Ngươi đang đùa?”
“Đương nhiên là không.” Voldermort khẳng định.
“Ngươi chẳng lẽ không muốn chiếm lĩnh thế giới
phù thủy, hạ gục Hội Phượng Hoàng hay sao?” Harry cảm thấy khó tin, hoài nghi
người trước mặt có phải bị ai nhập vào hay không.
“Muốn,” Voldermort nói, “Chẳng qua việc đó em
không cần quản. Em trước trả lời vấn đề của ta đã.”
“Cái gì?”
“Nếu cha mẹ em có thể sống lại, em sẽ thay đổi
suy nghĩ chứ?”
Harry vậy mà lại chần chờ…
Không…
“Ta…”
Harry phun ra được một từ, rồi lại không biết
nên nói gì nữa. Yết hầu nghẹt đến phát đau, khiến lời nói ra đều có chút chói
tai.
Rõ ràng trước đó cảm thấy chướng ngại tâm lý
lớn nhất của bản thân là “Cha mẹ mình bị
Voldermort giết chết” nhưng khi hiện tại cha mẹ có khả năng sống lại, cậu đột
nhiên phát hiện ra câu “Đương nhiên sẽ thay đổi” vẫn tắc trong cổ họng không thể
nào nói ra.
Có lẽ chính mình cũng không thích Voldermort
nhiều như mình tưởng.
Harry nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có một
thanh âm khác nói cho cậu biết đó không phải nguyên nhân.
Vậy thì vì cái gì?
Harry cảm thấy trong đầu mình thật lộn xộn.
“Sẽ không.”
Nhìn sắc mặt biến hóa của Harry, Voldermort
trầm mặc một hồi, dùng giọng điệu ta biết ngay mà thay Harry nói ra đáp án.
“Suy nghĩ của em sẽ không thay đổi.”
“Không, ta…”
Voldermort cắt ngang, “Bởi vì chướng ngại lớn
nhất trong lòng em không phải chuyện cha mẹ em chết trong tay ta mà là việc ta
hại em phải sống mười mấy năm ăn nhờ ở đậu, chịu đủ loại ức hiếp, vượt qua một
tuổi thơ bất hạnh. Thậm chí khi đến trường học, còn vì ta mà bị bạn bè cô lập,
bị người mình tin tưởng lợi dụng.”
“Harry, thứ trở ngại em tiếp nhận ta, thật sự
là tình yêu đối với cha mẹ em sao?’
“Đương nhiên…”
“Không,” Voldermort lắc đầu, “Harry, là hận.”
“Là hận ta đã cướp đi hạnh phúc mà em phi thường
khát vọng, hạnh phúc mà lẽ ra em đã được hưởng.”
“Không đúng!”
Harry hét to cắt lời Voldermort, biểu tình cứng
ngắc, hai má lại ửng hồng vì kích động.
“Không đúng chỗ nào?” Voldermort cười nhạt,
“Cho dù cha mẹ em có thể sống lại, em vẫn còn chần chừ, không phải sao?”
“… Đó là vì ta cảm thấy không chân thật…”
Harry nói nhưng vẻ mặt của cậu lại thể hiện chính cậu cũng không tin lời của
mình, chỉ theo bản năng muốn phản bác mà thôi.
“Không chân thật?” Voldermort nhíu mày, cười
nhạo một tiếng, “Đừng tự lừa mình, Harry, tuy em không vì tuổi thơ bất hạnh mà
đi lên cùng một con đường với ta nhưng ta không tin trong lòng em không có chút
oán hận nào.”
“Ta không có!”
“Không, em có. Chỉ là hận của em đều chỉ tập
trung vào một mình ta.”
*****
Cuối cùng, lần nói chuyện này tan rã trong
không vui.
Voldermort nói xong câu kia, Harry lắc đầu,
lui về sau mấy bước, cuối cùng tung cửa bỏ chạy. Nagini lo lắng bò vào hỏi
Voldermort có muốn đi xem xem không thì hắn bảo không cần.
Nagini hoang mang nghiêng đầu, nó cũng nghe
thấy cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, đáy lòng dâng lên cảm giác bất an.
[Tom, nếu
tiểu thư tóc bạc kia nói thật, ngươi thật sự sẽ đánh đổi cơ hội có sức mạnh lớn
hơn để khiến cha mẹ Harry sống lại sao?]
[Đó là
trường hợp xấu nhất]
Voldermort hé mắt, hồi tưởng lại biểu tình của
Harry, nhếch môi.
[Chẳng
qua, xem ra cũng không cần nữa]
*****
Sau đó, tới tận khi nữ phù thủy trở lại, vết
thương của Voldermort đã lành, có thể tiếp tục xuất phát, Harry mới xuất hiện lại
trước mặt hắn. Trong thời gian đó, cho dù là Nagini đi tìm nhờ Harry chăm sóc
Voldermort, cậu đều từ chối.
Mấy ngày nay Harry đã suy nghĩ rất nhiều
nhưng lại chẳng nghĩ thông được cái gì. Vào lúc tâm trạng ngổn ngang, ngươi
càng muốn đưa ra kết luận thì lại càng khó khăn. Còn cái người làm tâm trạng
ngươi ngổn ngang thì sẽ thỉnh thoảng chạy đến trêu chọc thần kinh ngươi. Tình
hình của Harry mấy ngày hôm nay chính là như vậy.
Lời nói của Voldermort như thể hắn hiểu cậu
còn hơn chính cậu vậy. Loại cảm giác này làm Harry không thể tiếp nhận nổi. Dưới
góc nhìn của hắn, cái gọi là vết thương lòng mang tên “Cha mẹ bị Voldermort giết”
như thể chỉ là biểu hiện hình thức bên ngoài, còn bên trong sớm đã thối rữa biến
chất, chỉ có chính cậu là không tự ý thức được điểm này mà thôi.
Đã thế, Voldermort lần này còn không phản bác
lý luận về “Yêu” của Harry. Hắn chuẩn xác nói cho cậu biết, bên trong miệng vết
thương kia sẽ xảy ra thay đổi. Thay đổi không phải vì tình yêu mà cậu muốn dứt
bỏ với hắn mà là vì đối mặt với tình yêu và hạnh phúc bản thân luôn khao khát
làm cậu chỉ cần nghĩ đến nếu cha mẹ mình không chết, mình sẽ có được hết những
thứ đó, tâm thức liền nhịn không được hận Voldermort thêm một chút.
Vào lúc tư duy hỗn độn nhất, Harry cũng từng
thử nghĩ theo hướng Voldermort chỉ nhưng lại phát hiện ra làm vậy lại không thể
giải thích tại sao bản thân càng thân cận với Voldermort lại càng cảm thấy miệng
vết thương sâu thêm.
Harry thừa nhận bản thân là một người bình
thường, sẽ có đau lòng, có ghen tị, có oán hận nhưng cậu không cho rằng mình sẽ
vì một chữ “Hận” mà từ bỏ yêu một người. Chỉ là sau khoảng thời gian ở chung, cậu
chỉ càng thấy thêm khó chịu, rối rắm, không vì sự thoái nhượng và chuyển biến của
Voldermort hay vì tình yêu của mình đối với hắn mà miệng vết thương này được
lành lại chút nào.
Không…
Không phải không lành lại chút nào…
Vài ngày sau, gặp lại Voldermort, Harry đột
nhiên phủ nhận cái nhìn của mình trước đó. Miệng vết thương kia không phải
không lành lại chút nào. Thậm chí ngay từ lúc ở trong cung điện của Uriah, nó
đã giống như bị dội thuốc chữa lành một lần rồi. Chỉ là giống như thuốc tê vậy,
sau khi hết tác dụng, nỗi đau sẽ lại tới, một lần nữa tra tấn tâm can.
Nhưng cơn đau sau đó không còn đau như lúc đầu
nữa, vấn đề có lẽ chỉ là thời gian chưa đủ dài mà thôi.
Harry cụp mắt, lúc này Voldermort đi tới trước
mặt cậu. Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo “Đi thôi.” Nhưng Harry ngăn hắn lại,
“Chờ một chút.”
Voldermort nhíu mày, dừng bước, chờ Harry nói
nốt.
“Chuyện ngươi nói lúc trước, ta còn chưa suy
nghĩ được triệt để là đúng hay sai nhưng ta xác định, cho dù tiểu thư Ivy thật
sự có thể cứu sống cha mẹ ta, ta cũng không cần ngươi dùng nguyện vọng của mình
đánh đổi,” Đây là chuyện duy nhất cậu nghĩ thông được mấy ngày nay, “Bởi vì….
Không cần thiết.”
Bất luận cái chết của cha mẹ cậu là bệnh căn
hay chỉ là bệnh trạng bên ngoài, cậu cũng không muốn Voldermort dùng phương
pháp này giúp bọn họ sống lại. Cậu tất nhiên rất nhớ họ, rất muốn gặp họ, rất
muốn sống cùng họ nhưng cậu đã một mình lâu như vậy rồi, việc cha mẹ có thể sống
lại bao năm qua trong mắt cậu chính là một hy vọng xa vời, một ảo tưởng. Cậu đã
thành thói quen tưởng tượng xem có cha mẹ là như thế nào, nếu như họ thực sự sống
lại…
Sau cơn kích động, Harry lại phát hiện kì thực
ý nghĩa cũng không lớn.
Thậm chí, cậu thực hoài nghi phản ứng đầu
tiên của mình sẽ là không quen, không được tự nhiên, cũng không biết làm sao.
“Được.”
Nghe được đáp án trong dự kiến, Voldermort nhếch
mép. Hắn không nhắc cho Harry biết, vào lúc cậu ra loại quyết định này, có loại
góc nhìn này, thì theo một mức độ nào đó, cậu đã tiếp nhận quan điểm của hắn.
Trên thực tế, Voldermort cũng không chắc chắn
quan điểm của mình có chính xác hay không, nhưng hắn biết, đây là phương pháp
có khả năng cao nhất, cũng hữu hiệu nhất, khiến Harry nguyện ý vượt qua rào cản
đang ngăn cách bọn họ. Về phần nói thế có tính là đánh tráo khái niệm hay không
thì chỉ có Merlin biết, thứ Voldermort để ý chỉ có kết quả mà thôi.
*****
Sau khi chào tạm biệt nữ phù thủy, hai người
tiếp tục hành trình.
Đến hiện tại, thời gian Ivy cho mới qua ¼
nhưng Harry cùng Voldermort đều không vì vậy mà thấy mình còn dư dả thời gian,
bởi vì Ivy có nói những trạm đầu tiên đều tương đối ngắn, cho dù NPC bạo phát
cũng tốn không quá nhiều thời gian. Đoạn đường khó khăn nhất luôn ở cuối cùng,
rất có thể sẽ xuất hiện loại câu đố mà bọn họ có tốn hết thời gian cũng giải
không ra.
Có lẽ là trò chơi mang đến sự căng thẳng, bầu
không khí giữa hai người ngược lại dần dần dịu đi, khiến Nagini cũng có tâm tư
đi trêu chọc Harry. Voldermort ngẫu nhiên cũng chen vào vài câu nhưng không nhiều.
Lúc này, đảm trách nhiệm vụ làm dịu mối quan
hệ 2 bên, Nagini từ đáy lòng cảm giác bản thân có bao nhiêu hữu dụng, tuyệt đối
không phải là phụ gia, phụ phẩm gì gì đấy, đúng không?!?
Kết quả, Nagini lòng đầy tự hào ngay buổi chiều
ngày hôm sau liền bị xỉ vả vì “độ tồn tại cao hơn dự tính” của mình. Nguyên
nhân là vì hôm nay, bọn họ bước chân vào một mê cung cây cối rậm rạp, mà Nagini
vô ý khởi động một cơ quan, khiến bọn họ hiện tại bị một đoàn zombie đuổi giết.
Đám zombie chạy rất nhanh, trên người đầy chất
nhờn màu xanh kì quái, quần áo rách rưới, mắt đỏ rực, điểm này khiến Harry
không tự chủ được nhìn thoáng qua Voldermort, rồi lại bị Voldermort trừng lại.
Harry sờ sờ mũi, làm bộ như chưa phát hiện
ra.
Không biết bằng cách nào, bọn họ phát huy
tiêu chuẩn may mắn E+, luôn lựa chọn được lối rẽ chính xác, chạy một lèo xông
thẳng ra ngoài mê cung, nếu không, chỉ sợ đám zombie kia đã đem bọn họ ra chế
biến được một bàn đủ món rồi.
(Điểm E trong hệ thống thi cử của
Harry Potter, E= exceed expectation (vượt trên kỳ vọng)
Nhưng sau khi ra khỏi mê cung, đám zombie kia
không có dừng lại, vẫn tiếp tục đuổi theo bọn họ, quơ quào tứ chi, miệng phát
ra tiếng “lách cách”. Chạy gần nửa tiếng, vẫn không thể cắt đuôi cái đám đó,
Harry không nhịn được nói với Nagini.
[Nagini,
là ngươi gây ra phiền toái, không bằng ngươi nuốt hết cái đám kia đi!]
Đề nghị này bị Nagini nghiêm túc kháng nghị.
[Không!
Ta là một đại xà cao quý, tuyệt đối không ăn thịt thối QAQ]
Vì thế, chủ ý sứt sẹo này không được thi
hành.
Lại qua mười mấy phút đồng hồ, phía trước bọn
họ đột nhiên xuất hiện một ngôi nhà. Harry cùng Voldermort liếc mắt nhìn nhau,
đồng thời tăng tốc hướng về phía ngôi nhà, Nagini không được nhắc nhở còn phi
quá một đoạn, rồi mới oán giận chuyển hướng đuổi theo.
Bước vào, đóng cửa, hạ chú ngữ.
Không một động tác thừa.
Hai người vẫn cảnh giác nhìn cửa ra vào cho tới
khi thấy đoàn zombie đập cửa vài cái nhưng không mở được, mới thở phào một hơi.
Harry chống tay lên tường, há mồm thở hồng hộc,
tóc mai ướt mồ hôi dính trên mặt bị cậu quẹt bừa ra sau.
Sau khi bọn họ yên lặng nghỉ ngơi một lát,
trong không khí đột nhiên truyền tới tiếng vỗ cánh, Harry lập tức quay đầu
nhìn, trong nháy mắt, vẻ mặt cậu hiện lên kinh ngạc và mừng rỡ.
Đó là một con cú tuyết, trên bộ lông trắng có
điểm vài đốm đen, giống hệt như Hedwig của cậu!
Con cú tuyết bay về phía bọn họ, còn chuẩn
xác né tránh công kích của Voldermort, nhào vào lòng Harry, nó mổ mổ vào lòng
bàn tay cậu, cánh chim giang rộng như một cây quạt lông lớn.
Ngoại hình của nó khiến trong lòng Harry nháy
mắt mềm xuống vài phần, cúi đầu hôn lên trán nó một cái.
Giây tiếp theo, ‘con chim chết tiệt’ bị
Voldermort kéo khỏi ngực Harry.
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của cậu, hắn nhắc
nhở, “Em đừng quên, con cú kia của em hiện không thể xuất hiện ở chỗ này.”
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm máy móc từ sâu
trong căn nhà truyền tới, con cú giống Hedwig sau khi nghe được liền lập tức trốn
khỏi tay Voldermort, bay về hướng thanh âm phát ra.
“Chào mừng quý khách đến với chuyến tàu thời
gian, sau đây là những điều quý khách cần biết. Xin lưu ý, không được xuống tàu
giữa đường.”
=================================================================
Tác giả có lời muốn nói:
Quan điểm trong chương này không liên quan gì đến nguyên tác, đều là ý tưởng của
cá nhân tôi.
Tiểu kịch trường:
Tóm tắt phần trước: Tuy công
chúa Harry bị nam nhân duy nhất không đeo trang sức lôi lên giường nhưng cả tối
cậu đều bị những đồ vật khác vây quanh, trải qua một đêm bất ổn. Mà hiện tại,
các vị đã rời giường, bắt đầu một ngày mới.
<<<
Sau vài ngày quan sát, công
chúa Harry phát hiện 7 người này không phải một khối đoàn kết mà kéo bè kéo cánh
chia làm 4 nhóm.
Nam nhân duy nhất không đeo
trang sức bị 6 người còn lại cô lập. Trong 6 người, vị luôn cầm theo quyển nhật
kí cùng vị có một con rắn lớn đi theo là một nhóm, vị đeo mề đay và vị đeo nhẫn
là một nhóm, 2 người còn lại là một nhóm.
2 vị này lại không luôn mang
theo chỗ ngủ bên người như những vị khác, một vị có viền cổ áo như một cái
vương miện bị gãy, một vị thì cổ áo là đường tròn.
Ngoài ra, Harry còn phát hiện,
bởi vì cốc vàng không được mang theo chủ nhân nên vị đeo mề đay thường xuyên chạy
tới đổ chất lỏng gì đó vào trong cốc. Sau đó, khi vị chủ nhân cốc vàng phát hiện
ra, bọn họ sẽ đánh nhau to, mà người cùng nhóm biết chuyện cũng sẽ lập tức gia
nhập trận chiến.
Mỗi lần, vị không đeo trang
sức đều thờ ơ lạnh nhạt, còn vị cầm nhật kí và vị có con rắn sẽ nhân cơ hội chạy
tới trêu Harry.
Tiếp đến, chiến hỏa sẽ càng
ngày càng to, cuối cùng biến thành 7 người 1 rắn lao vào hỗn chiến. Harry sẽ thừa
dịp này trộm trốn vào một góc, cạn lời nhìn bọn họ hủy hoại căn phòng hết lần
này đến lần khác.
Đánh nhau xong, 7 người 1 rắn
sẽ tức giận chật vật nhặt lại đồ của mình rồi về phòng, bỏ lại Harry trong
phòng khách tan hoang.
Harry: Các người có bản lĩnh
phá nhà phá cửa thì cũng phải có bản lĩnh đi dọn lại cho ta chứ!!! QAQ
-TBC-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét