Thứ Ba, 27 tháng 12, 2022

Giải mê du hí - chương 89

Chương 89: Mục tiêu hai chiều

Ngay vào lúc Harry nghĩ như vậy, Voldermort phiên bản 7-8 tuổi lại đột nhiên nhìn về phía Harry đang đứng, Harry cả kinh vội rụt đầu lại, nghĩ thầm không phải mình bị phát hiện rồi chứ?

Cậu đã đoán đúng, Voldermort —— không, có lẽ nên gọi là Tom Riddle, đích xác đã phát hiện bóng dáng lén lút ở góc tường. Tính cảnh giác trời sinh cùng hoàn cảnh sống nhiều năm trong cô nhi viện khiến cậu bé ngay lập tức cho rằng người kia đang muốn làm chuyện xấu với mình.

Tom Riddle mấp máy môi, thả con rắn nhỏ đang quấn trên cổ tay xuống, ra lệnh vài câu, để con rắn kia đi thám thính thay mình.

Không ai sẽ để ý đến một con rắn nhỏ, cho dù con rắn kia hay lảm nhảm.

Nhưng lần này, tiêu Tom đã thất sách.

Harry nghe tiểu Nagini lải nhải, trên trán trượt xuống ba đường hắc tuyến (-_-|||)

Nagini, mi giỏi quá!

Đúng là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo!

Cẩn thận nghe Nagini lải nhải xong, Harry bất đắc dĩ phát hiện tiểu Tom thật sự đã phát hiện ra mình. Quả nhiên, cho dù còn nhỏ, tính cảnh giác của tiểu Tom cũng khiến người ta phải khiếp sợ.

Phải làm gì bây giờ?

Harry khó xử. Cậu vốn định bắt chước Voldermort, chờ tiểu Tom gặp khó khăn gì đó rồi đi ra giúp đỡ một phen, nhưng cậu lại không nghĩ tới tính cảnh giác của chính mình năm 3-4 tuổi sao có thể so với Voldermort năm 7-8 tuổi cơ chứ. Giờ thì hay rồi, còn chưa bước ra bước đầu tiên, ý tưởng này đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Harry chống cằm tự hỏi, quyết định đổi sang phương pháp khác.

Vấn đề là đổi sang phương pháp nào bây giờ?

Cậu lùi lại góc tường che giấu hành động, sau đó ngồi xổm xuống. Nagini lúc mới đầu còn chưa ý thức được đối phương đã chú ý tới mình, vẫn mải lẩm bẩm lầu bầu, làm Harry xém chút nữa phì cười.

[À, là một cậu trai tóc đen mắt xanh, tuổi không tính được, mặc quần áo kì lạ.]

[Nhìn qua có vẻ không có ác ý gì, không, vẫn phải quan sát thêm một chút, ừ, mình thật sự là một bé rắn ngoan, xem mình tận tâm tận lực vì Tom đến cỡ nào kìa!]

[Cậu ta đang đi về phía mình, phát hiện ra mình rồi sao? Không, không thể nào!]

[Ê, cậu ta hình như thực sự đã phát hiện ra mình. Không xong rồi! Sẽ bị Tom mắng mất. Nhưng không sao, dù sao cậu ta cũng chẳng nghe hiểu lời của mình, sẽ không biết mình với Tom có quan hệ gì, sẽ không liên lụy gì đến Tom, ừm… hẳn là không có việc gì.]

[Thật sự không có việc gì sao… Cậu ta sao lại ngồi xổm xuống? Ôi trời đất ơi! Mình phải lui lại phía sau, thật sự không được thì cắn cậu ta một cái. Dù sao hẳn cũng là kẻ có ý xấu với Tom, cắn chết luôn hẳn cũng không sao…]

[Không cắn chết ta được đâu.] Harry đột nhiên chen vào một câu, cười tủm tỉm chào đón bé rắn con, [Hế lô, Nagini.]

[… QAQ]

Nagini nháy mắt hóa đá tại chỗ.

10 giây sau ———

[Trời đất quỷ thần ơi… Cậu ta vừa mới chào mình hả??? Mình bị ảo giác sao?!! TOMMMMM!!!]

Nagini không đợi Harry nói nốt câu [Ta đúng là đang nói chuyện với ngươi] đã phóng như chớp vụt qua Harry, lao về phía tiểu Tom. Tiểu Tom nghe thấy Nagini hô to cứu mạng, con ngươi đen nhánh chuyển hướng về chỗ ngoặt phía Harry.

Lần này Harry không trốn tránh mà tươi cười ôn hòa, xuất hiện trước mặt hắn.

[Xin chào, Tom.]

Harry cố ý nói xà ngữ, trực giác cho cậu biết loại ngôn ngữ này có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

[…Xin…chào…]

Quả nhiên, Tom hơi chần chừ một chút rồi vẫn trả lời lại. Con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Harry, nhìn đến mức Harry đột nhiên cảm thấy hơi áp lực. Harry một chút, lại so sánh tiểu Tom hiện tại với Voldermort trong tương lai, cảm giác áp lực liền tan hết.

Dù sao so sánh với Chúa tể hắc ám Voldermort tương lai, bé con này hoàn toàn có thể miêu tả bằng từ “đáng yêu”.

[Ngươi là Xà khẩu?]

[Đúng vậy.] Harry mỉm cười, [Đây là một thiên phú làm người ta ngưỡng mộ, không phải sao? Tuy rằng những người không hiểu sẽ cho rằng nó có chút đáng sợ.]

[Đúng vậy.]

Được nói đúng suy nghĩ, địch ý trong mắt Tom liền mềm xuống một chút. Nó đột nhiên không nhìn Harry mà cúi đầu như suy nghĩ cái gì. Sau một lát, nó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Harry, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng khiến Harry ngạc nhiên.

[Như vậy, ngài tới nhận nuôi cô nhi sao?]

[… Thật có lỗi, không phải.]

Ánh sáng trong mắt tiểu Tom lập tức tắt ngóm, gương mặt trở lại vẻ cứng ngắc lạnh lùng, con ngươi lạnh như băng khiến không khí quanh thân nó lập tức lại trở nên quái gở.

Harry nhìn Tom như vậy, trong lòng đột nhiên tê rần. Chờ cậu kịp phản ứng, tay đã theo bản năng xoa xoa tóc đối phương. Tóc Tom hiện tại vì không được chăm sóc mà hơi khô xơ nhưng Harry cũng không để ý.

Cậu không nghĩ tới, giây tiếp theo mình đã bị hất tay ra.

[Nếu không phải thì ngươi không cần loanh quanh ở đây nữa, nếu để đám ngu xuẩn kia thấy, nhất định sẽ sinh ra ảo tưởng là ngươi muốn mang bọn chúng đi. Nhưng ngươi không phải. Tâm linh nhỏ bé yếu ớt của chúng bị thương tổn, nhất định sẽ có vài ý đồ vặt vãnh để nắn gân ta. Tuy bọn chúng sẽ không thành công nhưng ta sẽ bị làm phiền.]

Tom nhíu nhíu mày, giọng nói trở nên bất hảo. Chỉ là bé con đột nhiên nói nhiều như vậy, ngược lại sẽ giống như đang che giấu điều gì. Harry không có vạch trần nó, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình khó chịu. Há miệng thở hắt ra, muốn nói gì đó, rồi lại chẳng biết nói gì.

*****

Lần đầu gặp mặt cứ như vậy kết thúc trong thất bại.

Harry đau lòng nhưng cũng vì phải hoàn thành nhiệm vụ mà sốt ruột.

Nhìn tình hình hiện tại, tiểu Tom hẳn là cũng không muốn gặp lại cậu nhưng không gặp thì làm sao có thể khiến đối phương chủ động hôn mình?

Harry muốn phát điên. Cậu tự ếm lên mình một bùa tan ảo ảnh, lén lút trốn trong cô nhi viện quan sát Tom. Đã là ngày hôm sau, hệ thống không truyền tới kí ức của Voldermort làm Harry giảm được một chút áp lực.

… Ít nhất mình không có bị bỏ lại quá xa…nhỉ?

Harry thầm tự an ủi.

Bùa tan ảo ảnh không hoàn toàn có tác dụng tàng hình, chỉ có thể giống như tắc kè hoa, khiến người dùng hòa làm một thể với cảnh vật chung quanh. Bùa chú này đối phó với người khác thì dư dả nhưng đối với tiểu Tom mà nói thì chỉ là trò trẻ con.

Nó chỉ quan sát một chút đã phát hiện ra sự tồn tại của Harry. Tom nhỏ cũng không vạch trần mà mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Nó vẫn sinh hoạt như thường ngày, chỉ là giấu đi một vài hành vi không tốt, tỷ như đi xé sách, đập búp bê của đứa trẻ giường bên..vv… tuyệt đối không làm.

Nó cũng không bắt Harry phải rời đi.

Sau khi tính toán, nó có một ý tưởng.

Tuy không biết làm thế nào đối phương có thể hòa làm một với cảnh vật xung quanh nhưng nếu đối phương đã biết xà ngữ, còn mặc quần áo kì lạ, vậy hẳn cũng có một ít năng lực đặc biệt. Tom đối với năng lực này rất ngạc nhiên, cũng rất muốn sở hữu.

Trực giác nói cho nó biết, loại năng lực này có thể khiến nó càng mạnh hơn.

… Tuy người kia không thể nhận nuôi nó làm nó có chút thất vọng, dù sao cũng là một người biết xà ngữ, nhìn qua còn rất mạnh, với nó mà nói là một sự lựa chọn rất tốt. Chậc, đáng tiếc. Nhưng nếu có thể từ miệng người kia biết được gì đó để tăng cường sức mạnh của mình cũng là một lựa chọn không tồi.

Nếu Harry biết được vào lúc mình quan sát tiểu Tom thì bản thân cũng đã biến thành mục tiêu của nó, nhất định sẽ bị Voldermort phiên bản nhỏ này làm cho toát mồ hôi.

Đáng tiếc, cậu không biết.

Harry cũng cảm giác được đối phương tựa hồ đã phát hiện ra mình nhưng nếu Tom đã không vạch trần thì cậu cũng vui mừng coi như mình chưa bị phát hiện. Chỉ là trạng thái không chút tiến triển này vẫn làm cho cậu rầu thúi ruột.

Ngay xế chiều hôm đó, sự tình có bước đột phá.

Nguyên nhân xuất phát từ một đám nhãi con không biết ba chữ “Tự tìm chết” viết như thế nào, chạy tới định bắt nạt Tom. Bọn chúng ôm một đống đá, định ném lên người Tom.

Nếu là bình thường, Tom nhất định đã ra đòn phản kích. Tuy số lượng kẻ địch nhiều hơn mọi khi nhưng nó không phải kiểu người sẽ ngồi chờ chết. Cơ mà… Tom liếc mắt về góc Harry đang đứng, yên lặng không làm gì.

Tom Riddle trầm mặc đứng yên, quanh thân tản ra vẻ lập dị khiến bọn trẻ kia ngứa mắt. Mà ánh mắt của nó càng chọc giận lũ trẻ, bọn nhóc lập tức nóng máu xông tới. Tom cũng không có trốn, nó cảm giác máu chảy xuống từ thái dương nhưng cũng chẳng thèm lau, chỉ yên lặng thầm đếm ngược.

3…2…

Không đợi đếm ngược chấm dứt, một tia sáng đã đánh về phía đám nhãi con kia. Lũ nhóc lập tức giống như hình nộm bị người khống chế không ngừng nhảy nhót, miệng lại vẫn không chịu im mà nhục mạ Tom. Trong mắt bọn chúng, tình cảnh này nhất định là do đứa ác ma kia làm ra.

Bọn chúng càng mắng càng khó nghe, khó nghe đến mức chọc tới giới hạn chịu đựng của Harry. Cậu nhớ tới bản thân khi còn bé, bởi vì lộ ra ma lực mà bị người xung quanh nhục mạ đánh mắng, hỏa khí trong lòng bốc lên. Quơ đũa phép, đám nhãi kia liền hôn ma ngã xuống đất.

Đến nhanh hơn mình tưởng…

Tom nghĩ thầm.

Nó ngẩng đầu nhìn về phía Harry. Harry liếc mắt một cái liền bắt gặp dòng máu đỏ tươi chói mắt trên mặt nó. Ánh mắt Harry trầm xuống, đầu đũa phép hiện quang mang màu trắng, cậu đưa đũa phép tới gần miệng vết thương trên trán Voldermort, ánh sáng ấm áp khiến vết thương nhanh chóng khép lại.

[Xin lỗi…]

Tuy sự tình phát triển đúng ý Harry, với tình huống này hẳn là cậu có thể bắt chước theo Voldermort bên kia rồi, nhưng để tiểu Tom bị thương ngay trước mặt mình vẫn khiến cậu thấy áy náy.

[Không lên quan gì tới ngươi] Mắt tiểu Tom thoáng lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất, không bị Harry phát hiện.

[Vừa mới rồi ngươi làm gì vậy?]

[Cái đó gọi là phép thuật] Thấy đối phương đổi đề tài, Harry lập tức hồi thần. Hiện tại không phải lúc nghĩ linh tinh, nhiệm vụ quan trọng nhất là khiến đối phương chủ động hôn mình!

[Phép thuật…. Ngươi có thể dạy ta không?] Tom nói, tiếp đó lại giống như sợ Harry không đồng ý mà bổ sung thêm một câu [Coi như là…ngươi bồi thường ta đi?]

[Có thể, tất nhiên có thể!]

Thái độ của Tom khiến Harry thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tình hình phát triển thuận lợi như thế. Cậu đột nhiên cảm thấy trước kia mình bị ảo giác rồi, lại nghĩ Voldermort trẻ tuổc vẫn khó đối phó, hắn khi còn bé rõ ràng cũng chả khác gì cậu.

====================

Tác giả muốn nói: Harry… Loại suy nghĩ này của cưng mới là ảo giác đó = =!

Tiểu kịch trường:

Tóm tắt phần trước: 7 Voldermort mỗi ngày đánh nhau, phá nhà phá cửa, hành vi ấu trĩ khiến Harry rất đau đầu.

<<< 

Hôm nay, 7 người 1 xà kia lại đánh nhau. Harry đau đầu tự thề rằng từ nay sẽ không bao giờ giúp bọn họ dọn nhà nữa, một mình trộm chuồn ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi nhà, tiếng đánh nhau ồn ào bên trong liền bị chặn lại, không khí chung quanh cũng thật trong lành, cây cối tươi xanh lập tức khiến tâm tình Harry tốt lên. Đúng lúc này, cậu thấy một bà lão tập tễnh đi tới.

“Bé trai… Mua một quả táo đi.” Giọng của bà lão lại rất trẻ, giống như thiếu nữ, khiến Harry nổi da gà. Cậu chà chà cánh tay nói, “Xin lỗi bà, chỗ bọn con không cần táo.”

“Táo này ngọt lắm, không tin thì con nếm thử xem.” Bà lão lại như không quan tâm, lấy từ trong giỏ ra một quả táo một nửa xanh, một nửa đỏ, dụ dỗ: “Để lão cắn bên xanh, con cắn bên đỏ, như vậy con không cần sợ lão đang hại con…”

Harry: “…” Ta vốn không cảm thấy bà đến hại ta nhưng lời bà vừa nói sao lại như chưa đánh đã tự khai?

Harry không nhịn được cảnh giác nhưng lại không chịu được bà lão nài nỉ, vẫn cầm lấy quả táo đã bị cắn một miếng kia. Haizzz… Nói thật, cậu tuyệt không muốn ăn cùng một quả táo với bà lão kì lạ này nhưng là một đứa trẻ hiền lành, nhìn ánh mắt mong đợi của bà cậu lại không từ chối nổi.

Ngay vào lúc cậu định cắn một miếng, quả táo lại đột nhiên phát nổ, đồng thời một cánh tay vươn tới kéo cậu về phía sau, Harry lảo đảo ngã vào lòng người nọ, còn chất lỏng từ quả táo bị nổ tung văng hết lên mặt bà lão.

Bà lão: …

Bà lão: “Cứu mạng!!! Quả táo có độc!!! Mắt ta!!! A a a a !!! Mắt ta!!! Mắt ta mù rồi!!!”

Harry: …

Vì thế, công chúa Harry an toàn thoát khỏi ác ý của hoàng hậu.

Chỉ là… Cái vị vừa ôm Harry, hình như sau đó bị 6 vị còn lại tẩn cho một trận.

-TBC-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét