Thứ Ba, 11 tháng 4, 2023

Giải mê du hí - chương 94

Chương 94: Thuốc đa dịch


Vào lúc Harry đang giằng co với Tom, ở một thế giới khác Voldermort cũng gặp phải chuyện vô cùng nhức đầu.

Hắn hiện tại đang ở Hogwarts, nói không sai, hắn có thể rất dễ dàng gặp được Harry, cũng không sai, nhưng vấn đề là Dumberdore giờ còn ở trường học, làm cho mỗi bước đi của hắn đều gian nan. Lại càng không nói đến hiện tại là giai đoạn Harry học năm thứ 4, cậu đã gặp qua Tom Riddle trong quyển nhật kí, Voldermort tin, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt Harry, cậu có thể lập tức nhận ra hắn…

Này bảo hắn đi lừa 1 nụ hôn kiểu gì?

Voldermort cảm thấy hệ thống nhất định đang đùa mình.

… Được rồi, đây không phải là đùa.

Voldermort trốn trong Phòng yêu cầu nghĩ ngợi. Ít nhất, tình huống lúc này vẫn chưa hoàn toàn bế tắc. Bây giờ đang là giai đoạn nghỉ giữa vòng đầu tiên và vòng thứ 2 của kì thi Tam pháp thuật, người ở các trường học đều tập trung tại Hogwarts khiến cho tình hình nhân sự tương đối hỗn tạp, giúp hắn không dễ bị phát hiện.

Tuy thời điểm này Snape còn chưa lật bài ngửa với hắn nhưng Voldermort cảm thấy trong chuyện này ông ta cũng chẳng giúp được gì. Ngược lại, Barty Crouch con đang dùng thuốc đa dịch trốn trong trường lại có thể có tác dụng nhiều hơn một chút ———

A, đương nhiên hắn không tính dùng bộ dạng của lão Moody để lừa một nụ hôn của Harry rồi.

Đại khái có phương hướng, Voldermort nhanh chóng bày ra một kế hoạch nhưng kế hoạch này vào buổi tối mới có thể tiến hành. Vì thế, Voldermort ở trong Phòng yêu cầu tìm một sofa dài mềm mại, nằm thoải mái, nhắm mắt.

Vì nhiệm vụ khó khăn kế tiếp, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức một lát.

*****

Ban đêm.

Toàn bộ Hogwarts lâm vào yên tĩnh.

Voldermort dùng một vài bùa chú che dấu bản thân, thật cẩn thận tránh thoát nhóm giáo sư đi tuần tra. Hắn không thể chắc chắn chú ngữ của mình có thể hoàn toàn qua mặt bọn họ nên hắn cần hành động càng nhanh càng tốt.

Voldermort nhanh nhẹn lại quen thuộc xuyên qua các hành lang, đi tới phòng ngủ của giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, sau khi hạ chú ngữ cách âm ở chung quanh thì nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc, cộc, cộc

Sau một lát, Barty Crouch con đội lốt Moody ra mở cửa. Gã mang lốt của Moody nên có gương mặt khá đáng sợ, biểu tình dữ tợn, giọng nói mang theo mất kiên nhẫn: “Trễ thế này…” Gã đột nhiên dừng lại, giật mình nhìn người trước mặt, nửa câu còn lại đều tắc trong cổ họng.

“Chào buổi tối.” Voldermort mỉm cười chào, ánh mắt trầm xuống, một tia bùa chú đã đi vào thân thể Barty.

Crouch con kêu thảm một tiếng, trợn to hai mắt rồi ngất đi. Voldermort chậc một tiếng, đá thân thể xụi lơ của gã vào trong phòng, nghĩ thật may mình đã hạ bùa cách âm trước.

Voldermort không hạ sát thủ, chỉ đánh ngất Crouch con là vì gã vẫn còn chỗ để dùng.

Hắn dùng bùa trói trói gô Crouch con lại, lục được trong phòng một ít ma dược có thể khiến tinh thần uể oải cho gã uống, sau đó nhét gã vào một ngăn tủ. Làm xong, hắn lại tìm kiếm một hồi trong phòng, quả nhiên phát hiện một đống lớn thuốc Đa dịch bán thành phẩm còn chưa bị bỏ tóc của Moody vào.

Voldermort nhếch môi, bỏ hết chỗ thuốc đó vào túi áo, lại tùy tay cầm lấy cái bình kim loại Barty luôn mang theo để uống thuốc, nhíu mày hạ lên miệng bình một bùa làm sạch, sau đó mới uống vài hớp. Vài giây sau, thân hình hắn bắt đầu biến hóa —— Mái tóc đen dần dần biến thành màu xám, trên mặt có thêm một vết sẹo dài đáng sợ…

Hắn thay thế Barty Crouch con biến thành giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám hiện tại.

Quả nhiên hắn rất có duyên với cái chức giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám này, Voldermort cười cười, tiếp đó thử làm vài động tác phỏng theo thói quen của Moody.

Rất tốt, rất hoàn mỹ.

Ngày hôm sau, Voldermort đi nhậm chức.

Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn, hắn muốn mượn thân phận của Moody để quan sát Harry, thuận tiện thu thập một ít thông tin có ích —— Ví dụ như, Harry hiện tại đang thích ai.

Cái này cũng không phải xuất phát từ tư tâm của hắn, được rồi… có một chút thôi —— Quan trọng hơn, đây là bước mấu chốt trong kế hoạch của hắn. Nếu đi sai, kế hoạch của hắn sẽ đi tong.

Trải qua 3 ngày quan sát, Voldermort xác định được mục tiêu.

Tuy Harry biểu hiện ra không nhiều nhưng trong lòng Voldermort sớm đã chọn ra được vài đáp án, cho nên chỉ cần vài ánh mắt cùng động tác nhỏ của Harry là đủ để hắn đoán ra người mình cần tìm.

Là Cho Chang.

Hiện tại Harry thích Cho Chang, đúng hơn là thầm thích…. Đối phương vẫn đang là bạn gái của Cedric Diggory.

Nếu như là trước kia, Voldermort khẳng định sẽ cười nhạo một phen, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy chua lòm.

Sau khi xác định được mục tiêu, Voldermort còn cần một quân cờ trung gian. Hắn nhắm vào một nữ sinh hướng nội ít nói, ít có cảm giác tồn tại. Không tốn chút sức nào đánh ngất thiếu nữ, lấy tóc của cô, ném vào một bình thuốc đa dịch.

Voldermort uống bình thuốc này, hiện tại, hắn có một tiếng đồng hồ để thu phục Cho Chang.

*****

“Chị Cho Chang…. Em, em có mấy vấn đề muốn xin chị chỉ cho… Có thể chứ?”

Cho Chang đang cùng bạn đi qua hành lang thì đột nhiên bị một người ngăn lại. Cô quay đầu nhìn, phát hiện là một em gái lớp dưới dáng người nhỏ nhắn, diện mạo ngọt ngào. Gương mặt cô bé này chỉ có thể tính là ưa nhìn nhưng hiện tại hai má hơi ửng hồng lại có thêm vài phần đáng yêu.

Nhìn cô bé có vẻ rất khẩn trương, sau khi hỏi được một câu thì vẫn luôn cắn môi dưới, ngón tay mân mê vạt áo, đầu ngón tay tái nhợt hơi run lên nhè nhẹ. Cô bé cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình, chính là cả người đều toát ra cảm giác “Nếu chị từ chối, em khóc cho chị xem”.

“Lại là fan của cậu đấy, Cho.”

Không đợi Cho Chang mở miệng, cô bạn bên cạnh đã trêu đùa. Cho Chang có ngoại hình rất đẹp, lại mang huyết thống châu Á, khác biệt với mọi người xung quanh, thành tích học tập khá, còn là thành viên đội Quiddith nên rất được hoan nghênh. Không chỉ đám nam sinh, bên phía nữ sinh cũng có không ít người ngưỡng mộ cô.

—— Đó cũng là nguyên do Voldermort dám dùng phương pháp này để tiếp cận Cho Chang.

Giờ phút này, tiết tháo rụng sạch, Voldermort nhẹ nhàng thoải mải sắm vai một đóa hoa trắng mảnh mai vô tội, muốn lừa gạt hảo cảm của Cho Chang, dụ cô cùng mình đến một nơi vắng vẻ, để hắn có cơ hội treo đầu dê bán thịt chó.

Việc hắn cần là sắm vai Cho Chang nhưng nếu trực tiếp dùng thân phận Moody tiếp cận sẽ khiến người hoài nghi. Dù sao hình tượng của Moody cũng không đủ hiền lành, mà hình tượng hắn đang dùng hiện tại thì khác. Cùng là nữ như Cho Chang, vẻ ngoài còn rất vô hại, bình thường còn độc lai độc vãng, cho dù là người chung phòng kí túc xá cũng không chú ý nhiều đến cô bé này.

Thân phận như vậy, rất thích hợp để lừa Cho Chang.

“Được.”

Quả nhiên, Cho Chang mỉm cười đồng ý “cô bé” này liền.

15 minutes later…

Trong một gian mật thất của Hogwarts, nhiều thêm một thiếu nữ tóc đen bị hôn mê.

*****

Sau khi khiến Cho Chang hôn mê, Voldermort khắc chế chính mình không đá lên mặt cô ả mấy cái. Hắn nhớ tới lúc mình đóng giả giáo sư Hogwarts, Cho Chang dám cướp người của hắn ngay trước mặt hắn mà âm thầm nghiến răng. Cổ tay hắn khẽ động, chú ngữ rơi xuống đầu Cho Chang, nháy mắt gọt sạch tóc cô.

Nhìn cái đầu sáng bóng của đối phương, đại ma vương lòng dạ hẹp hòi cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn vài phần.

Hắn nhét Cho Chang vào tủ quần áo trong mật thất, nắm một mớ tóc nhét vào túi áo, tiện tay rút một sợi ném vào lọ thuốc đa dịch đã chuẩn bị trước, biến bản thân thành bộ dáng của Cho Chang.

Làm xong công tác chuẩn bị, hắn sửa chữa kí ức của cô bé đã hôn mê trước đó, mang cô ra khỏi mật thất, đặt vào một căn phòng ít người qua lại, cuối cùng thì quay về phòng của Moody giả, sửa chữa ký ức của Crouch con.

Không lâu nữa, Crouch con sẽ tỉnh, dù sao Voldermort cũng không muốn vì một giáo sư mất tích mà kế hoạch của mình bị phá hỏng.

Hiện tại, hắn chính là Cho Chang.

——— Là nữ thần hiện giờ trong lòng Harry.

Voldermort bất mãn bĩu môi.

Nhưng toàn bộ những cái này vẫn chưa thể đảm bảo hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên Voldermort cho rằng hắn còn cần một thanh socola tẩm tình dược. Chế tác tình dược rất đơn giản nhưng Voldermort không thể không thừa nhận, bất luận là tình dược có tác dụng hay không đều làm hắn hết sức khó chịu, cực kì oán niệm.

Oán khí mười phần, quý ngài Voldermort rất nhanh thu được thanh socola hắn cần.

Lúc này đã qua 15 ngày kể từ khi bọn họ bắt đầu trò chơi, ngay vào lúc Voldermort quyết định hành động thì hắn tiếp thu được phần kí tức tiếp theo từ bên Harry.

Hắn lật xem một chút, biết rõ chính mình tầm tuổi đó khó đối phó đến mức nào, Voldermort có chút vui sướng khi người gặp họa —— hắn không lo lắng, bởi vì nếu đã thu được ký ức thì chứng tỏ Harry đã vượt qua rồi.

Vì thế, hắn bắt đầu xem đoạn kí ức này trong vui sướng. Khi nhìn thấy Harry buồn rầu mắc kẹt trong mật thất, cảm giác có người chịu khổ cùng mình khiến khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Nhưng mà…

Theo dòng ký ức tiếp tục chạy, sắc mặt Voldermort càng ngày càng u ám, càng ngày càng đen kịt. Hắn nhìn thấy Harry chủ động hôn chính mình thời kì thiếu niên… Chết tiệt! Harry chưa từng chủ động hôn hắn lần nào! Tuy nói là Harry xuyên đến lúc bản thân hắn còn nhỏ nhưng hắn căn bản không có tí ấn tượng nào, thứ thu được chỉ là một đoạn ký ức khô khan, căn bản không tính là lời lãi gì.

Vì thế, vốn đã ăn dấm từ Cho Chang, Voldermort hiện tại vì chính bản thân thời kì thiếu niên mà giống như bị ấn xuống một hồ dấm. Dấm đen thùi lùi tràn vào miệng, vào mũi hắn, chua đến mức cả người đều khó chịu!!!

Đúng lúc này, ký ức chạy đến đoạn Tử xà phát hiện ra Harry giả mạo người thừa kế Slytherin, quay qua kết đồng minh với Tom.

====================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét