Chương 95: Đánh đố
Ký ức hiện tại đều chiếu từ góc nhìn của Harry,
cho nên khi ký ức chạy đến thời điểm này cũng có nghĩa là Harry đã phát hiện ra
biến cố. Harry sắc bén hơn tưởng tượng của Voldermort nhiều lắm, có lẽ là vì vẫn
luôn đề phòng chuyện này, cho nên khi tiểu Tom cùng Tử xà chỉ hơi có chút biến
hóa cậu liền phát hiện ra ngay.
Nhưng Voldermort thừa nhận, cho dù biết Harry
đã hoàn thành phân đoạn nhiệm vụ này rồi thì tâm tình của hắn cũng không còn
thoải mái như vừa rồi nữa.
Ký ức cũng không bị hắn khống chế mà rất nhanh chạy tiếp, Voldermort áp chế nôn nóng nơi đáy lòng, kiên nhẫn xem tiếp. Hắn bình tĩnh nhìn chính mình thời thiếu niên mang theo Tử xà xuất hiện trước mặt Harry, hình thành tình thế giằng co.
Nhưng dần dần, sắc mặt Voldermort dần trở nên
cổ quái.
Cuối cùng…
Trên mặt hắn hiếm thấy xuất hiện biểu tình dở
khóc dở cười.
…. Hóa ra là như vậy.
Harry đích thực là khi 1 người 1 xà có biến
hóa liền phát hiện ra. Chỉ là Tom chưa vạch trần cậu, cậu cũng án binh bất động.
Nói thật, thời gian Tử xà phát hiện sự thật còn lâu hơn tưởng tượng của cậu, vậy
mà trong khoảng thời gian đó cậu vẫn còn chưa thu phục được Tom.
Sau vài ngày, Tom vẫn đúng giờ tới mật thất. Harry
cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hắn, phát hiện Tom cùng Voldermort sau
này vẫn có khác biệt rất lớn. Ít nhất là về phương diện che dấu cảm xúc, hắn
còn lâu mới bì kịp Chúa tể hắc ám.
Làm bộ làm tịch diễn cùng Tom không đáng sợ, Harry
chỉ sợ tiểu Tom không nói không rằng trực tiếp xông đến cho mình một cái Avada
Kedavra thôi. Hiển nhiên đây chỉ là do cậu nghĩ nhiều, Tom hiện tại chưa từng
giết người, cũng chưa có thói quen hứng lên là vất ra một hai cái Avada Kedavra
như sau này.
Tom đích xác hận nhất là bị phản bội và lừa gạt.
Không trực tiếp giết luôn Harry, Tom tự nói với
chính mình là vì hắn muốn biết nguyên nhân Harry tiếp cận hắn. Thiếu niên tóc
đen mắt xanh này nhìn qua có rất nhiều bí mật. Từ mức độ quen thuộc của cậu đối
với mật thất ở Hogwarts, việc cậu chạy ra từ bức tranh như đã nói trước đó cũng
không phải không có khả năng, tuy Tử xà nói nó không biết bên cạnh Slytherin có
tồn tại một người như vậy nhưng nói không chừng, thật sự có một “Vạn nhất” như
vậy tồn tại.
Còn nữa, Tom luôn cảm thấy gã thiếu niên này
hình như cứ đang so sánh mình với một kẻ nào đó không rõ. Mỗi lần so sánh xong,
cậu sẽ dùng loại ánh mắt [Quả nhiên mi vẫn
kém hơn một chút] để nhìn hắn, khiến Tom cực kì khó chịu.
Kẻ không rõ kia chính là Salazar Slytherin sao?
Tom cũng không biết, nhưng hắn có thể xác định là hắn rất không thích cái loại
ánh mắt xuyên qua hắn để nhìn một người khác này. Làm hắn nhịn không được đoán Harry
tiếp cận hắn chẳng qua là vì muốn từ trên người hắn tìm kiếm bóng dáng của người
kia… Phán đoán này làm hắn chán ghét, giống như kiêu ngạo cùng tự phụ của bản
thân bị đối phương giẫm nát dưới chân vậy.
Harry nào đâu biết rằng Tom đang nghĩ nhiều
như vậy.
Cậu chỉ là gặp được Voldermort thời kì thiếu
niên nên nhịn không được muốn so sánh với hắn của sau này, cảm thụ một chút xíu
xiu “Đáng yêu” còn sót lại trước khi hắn hắc hóa triệt để mà thôi. Từ cô nhi viện
đến Hogwarts hiện tại, Harry có thể cảm giác được sự thay đổi rõ ràng của Tom
Riddle. Loại cảm giác giống như chứng kiến đối phương trưởng thành này làm cậu
vừa vui vừa khó chịu.
Khó chịu là vì nhìn đối phương từng bước từng
bước lâm vào sai lầm mà bản thân hoàn toàn không có cách nào sửa lại. Cho dù
trong khoảng thời gian này cậu có thực sự cố gắng cải biến Tom thì khi phân đoạn
này kết thúc, tất cả cũng lại biến thành hư vô.
Vui vẻ… Là vì đó là người mình thích. Dù có
kìm chế như thế nào thì cũng không tự chủ được muốn biết càng nhiều về hắn. Đã
thế tự bản thân còn có thể tham dự vào, còn gì tốt hơn nữa chứ.
Vào buổi tối ngày thứ 15, Tom lần thứ hai tới
mật thất. Hắn tính toán ngả bài với Harry. Sau khi biết giao hẹn của đối phương
với Tử xà, hắn đã quan sát cậu vài ngày. Harry biểu hiện giống như thể chưa biết
hắn và Tử xà đã phát hiện ra cậu nói dối, vẫn như trước, mỗi ngày mỉm cười nhìn
hắn.
Nhưng Tom luôn rất kiên nhẫn lại khó hiểu cảm
thấy nụ cười kia thật chói mắt. Hắn đột nhiên không thể chờ được muốn nhìn kinh
ngạc cùng chật vật của đối phương khi phát hiện lời nói dối của mình bị chọc thủng.
Lúc Tom tới, Harry vừa tắm rửa xong. Mái tóc
ướt sũng dán vào hai má, đôi mắt còn ám hơi nước khi nhìn thấy Tom thì thoáng ngạc
nhiên. Cậu đích xác rất ngạc nhiên. Vì Tom đã qua đây hồi trưa cho nên khi xế
chiều không thấy hắn tới, cậu đã nghĩ rằng hắn sẽ không quay lại nữa.
“Ngươi hiện tại tới đây, nếu bị phát hiện sẽ
bị trừ điểm đấy.”
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Harry vẫn ngầm
phân tích lý do Tom đến. Cậu nhìn lướt qua Tử xà bên cạnh, trong lòng căng thẳng.
Bí mật sờ sờ đũa phép giấu trong người, trên mặt vẫn tươi cười không đổi.
“Hay là nhớ ta?” Harry mở to mắt nói dối, “Cho
nên tính quay lại đây hôn chúc ta ngủ ngon?”
Cậu mặc một bộ đồ ngủ vừa người nhưng chỗ
xương quai xanh vẫn lộ ra một mảng lớn. Da thịt bị nước ấm hun đến phiếm hồng bại
lộ ra ngoài, theo lời cậu nói liền nhiễm thêm một tia ái muội. Chỉ là cổ Harry lại
căng lên.
Một người khi căng thẳng, cho dù có cố thể hiện
bình tĩnh đến mức nào thì cơ bắp nơi cổ cũng sẽ không lừa được người. Vào lúc
đó, ngươi sẽ theo phản xạ mà nghiêng đầu một cách mất tự nhiên. Bình thường nơi
đó bị cổ áo che mất nên không nhìn rõ, còn hiện tại, Tom liếc mắt một cái liền
biết Harry đang căng thẳng.
“Ngươi muốn biết ta tới làm gì không?”
Tom híp mắt, chỉ huy Tử xà tới bên trái Harry,
hình thành thế gọng kìm, kẹp Harry vào giữa. Hắn bước tới trước một bước, tới gần
Harry.
“…”
Harry trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện Tử xà
đích xác ta có lừa ngươi, nhưng là vì ta có lý do.” Cậu sợ nếu giao hẳn Tử xà
cho Tom, sự kiện của Myrtle sẽ xảy ra. Cho dù chuyện của Myrtle là tai nạn
ngoài ý muốn nhưng Tử xà đích xác vẫn là hung khí.
“Lý do? Nói nghe xem.”
Tom nói, ngay vào lúc hắn cho rằng Harry sẽ
miệng lưỡi gian xảo qua loa bịa ra một lý do nào đó thì lại thấy Harry trầm mặc
lắc đầu. Đôi mắt xanh ngọc bích cực kì nghiêm túc, tràn ngập kiên trì nhưng khó
hiểu lại khiến Tom cảm thấy nhu hòa.
“Vì sao không nói? Không phải ngươi bảo có lý
do sao?”
“Ta không thể nói.” Sự kiện Myrtle dù sao
cũng là chuyện sau này, đối với Tom hiện tại mà nói, đó là chuyện vẫn chưa xảy
ra, cho nên cậu không thể chụp cái mũ sát nhân này lên đầu hắn. Điểm này Harry rất
kiên trì. Mấy ngày nay, tuy biết hết thảy đều vô dụng, cậu vẫn tận khả năng muốn
dẫn Tom bước về con đường chính đạo, cho dù làm không được, cậu cũng không thể
đổ lỗi hết cho hắn.
“Không thể nói,” Tom lặp lại một lần, vẻ mặt
nghiền ngẫm, “Vậy ngươi có gì để nói? Ngươi cũng biết ta hiện tại đang trốn ra
ngoài buổi đêm, nếu như bị bắt được cũng không tốt. Cho nên chúng ta đừng lãng
phí thời gian của nhau, thế nào?”
“…” Harry chần chừ một chút, “Ta có thể nói
chính là, chỉ cần ngươi hôn ta một cái, hết thảy đều kết thúc.”
Câu trả lời của Harry làm Tom sửng sốt một
giây.
Hắn hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nghe được loại
đáp án này.
“Hôn một cái, liền chấm dứt?” Hắn cổ quái nói
lời nghi vấn, “Ha! Đáp án hay đấy.”
“Nếu đã hay, không bằng ngươi cũng thử làm
xem?” Harry tiến thêm một bước hướng dẫn.
“Ta vì sao phải giúp ngươi toại nguyện?” Sắc
mặt Tom lập tức lạnh xuống, hắn khẽ nâng cằm, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống
để nhìn Harry. Hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay hắn, cái tên tóc đen
mắt xanh này chẳng lẽ còn cho rằng bản thân có thể muốn chấm dứt liền chấm dứt?
“Tại sao lại không?” Harry cảm thấy nụ cười của
mình đã cứng ngắc, nhưng hiện tại cậu không thể lùi bước, “Hay là ngươi sợ lúc
hôn ta, nhất thời thả lỏng, sẽ bị ta đánh lén?”
Đối với lời này của Harry, Tom cười nhạo một
tiếng, không cho là đúng.
Harry không quan tâm, vẫn nói tiếp, “Ngươi nhất
định đang nghĩ [Ha, ta sao có thể thả lỏng?
Đùa cái gì vậy?] “, cậu dừng một chút, “Chính là… ngươi sẽ thả lỏng, bởi vì
khi hôn ta, ngươi sẽ phát hiện ngươi đã thích ta.”
Thiếu niên nói cực kỳ tự tin, thần sắc trên mặt
cũng sáng lên.
Tom không hề biết lúc này lòng bàn tay Harry đã
toát mồ hôi, sau lưng cũng mồ hôi ướt áo, áo ngủ dính lên người, có chút lạnh lẽo.
Cậu cảm thấy may mắn vì bình thường đã nghe Voldermort nói chuyện quanh co lòng
vòng nhiều, có thể dùng lời nói đổi trắng thay đen lừa người, lúc này cơ hồ
theo bản năng bắt chước lại, kết quả cũng không tính là quá kém…
Harry biết mình đang đánh cuộc.
Đánh cuộc Tom Riddle thời kì thiếu niên lý
trí chưa vững như Voldermort sau này, cũng đánh cuộc Tom Riddle cho dù biết cậu
đang dùng phép khích tướng nhưng bởi vì những gì đã trải qua thời thơ ấu, tại
thời điểm bản thân nhìn như đã có ưu thế tuyệt đối, sự kiêu ngạo tự phụ sẽ
không cho phép loại nghi ngờ này tồn tại. Cậu nhớ tới trong cuộc thi Tam pháp
thuật, tại nghĩa trang, Voldermort đã nhất quyết phải đấu một đối một với mình ——
cậu mỉm cười —— khi đó nếu không phải Voldermort tự cho mình là đúng, cậu khẳng
định không thể sống sót.
Hiện tại, cậu dùng thiếu niên Tom Riddle để
nghiệm chứng suy nghĩ của mình.
Tom nghe xong Harry nói, nở một nụ cười châm
chọc đúng như trong dự kiến của Harry, “Ngươi đang vọng tưởng, Harry.”
“Vậy thì ngươi thử xem,” Harry khiêu khích.
“Hôn xong, ta có thể sẽ không còn kiên nhẫn
cùng ngươi nói chuyện phiếm,” Tom híp mắt, “Đến lúc đó, ngươi liền đánh mất
phương pháp duy nhất kéo dài thời gian sinh mệnh cho mình.”
“Ai biết được…”
Lời còn chưa dứt, Tom đã kéo cổ áo Harry, hôn
xuống.
Đánh cuộc. Thắng.
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét